ANH TỪNG LÀ DUY NHẤT


Lúc Tống Hân Nghiên ngã xuống đất, Thẩm Duệ đang đứng bên cạnh cô.

Khi anh duỗi tay kéo cô đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ngã gục xuống mặt đất.

Trong nháy mắt kia, nhìn dáng vẻ chật vật và ánh mắt bi thương của cô, đầu quả tim anh chợt tê rần.

Rượu đỏ từ trên đầu cô chảy xuống, chảy dọc theo cằm tới phần ngực khiến đầm dạ hội màu xanh lam nhạt ướt đẫm, có thể mơ hồ nhìn thấy phong cảnh trước ngực.

Các vị khách quý khác vây quanh lại đây, có người chỉ chỉ trỏ trỏ, cô không có thời gian lo lắng cho bản thân, chỉ nhìn chằm chằm Đổng Nghi Tuyền.

Thẩm Duệ vội vàng cởi áo khoác âu phục khoác lên trên người cô, cúi người đỡ cô dậy, không hề e ngại rượu vang đỏ trên người cô thấm ướt áo sơ mi của anh: "Em có bị thương chỗ nào không? Đau thì nói với tôi, đừng chịu đựng.”
Thần kinh tê mỏi của Tống Hân Nghiên dần dần khôi phục nhờ cảm giác đau đớn, lúc cô ngã xuống thì khuỷu tay chạm đất trước.

Mặc dù trên trên đất có trải một lớp thảm rất dày nhưng cú ngã này cũng không nhẹ.

Cô nhìn người đàn ông đang lo lắng trước mặt, anh không chỉ không trách móc cô làm anh mất mặt, chỉ quan tâm cô có bị thương hay không.

Mà từ đầu đến cuối, Đổng Nghi Tuyền cách cô không xa lại chỉ đứng đó lạnh lùng hờ hững quan sát.


Hơi thở cô tê rần, cơn đau nơi khuỷu tay lan ra khắp cả người, trái tim đau nhức như muốn co rút.

Cô bắt lấy cánh tay của Thẩm Duệ, vừa định nhờ anh đỡ cô ra ngoài thì một giây tiếp theo, cô đã bị một người khác ôm vào trong ngực.

Trong lòng Thẩm Duệ trống rỗng, anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đường Diệp Thần bỗng nhiên xuất hiện cách vài bước, mắt phượng nguy hiểm khẽ nheo lại.

Đường Diệp Thần thay đổi một bộ quần áo khác, tây trang màu xanh biển toát lên vẻ anh dũng hiên ngang, cánh tay vòng qua ôm chặt eo thon của Tống Hân Nghiên, đôi mắt đen láy đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt Thẩm Duệ, lộ rõ vẻ thù địch : "Chú có thể nói cho cháu biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao vợ cháu lại té ngã?”
Giờ phút này, Tống Hân Nghiên không cần một câu trả lời, bản thân xảy ra chuyện như vậy đã làm mất thể diện của nhà họ Thẩm và nhà họ Tống.

Nhưng rõ ràng thái độ của Đường Diệp Thần lại không chịu bỏ qua dễ dàng.

Anh ta tự cho là đúng, vừa khéo lại khiến cô mất sạch mặt mũi.

Huống chi trên người anh ta còn có một nước hoa nồng nặc và cả mùi tanh ngọt mờ ám sau khi xong việc.

Cô ngước mắt, trên cổ anh ta còn có mấy vết cào trong lúc mãnh liệt lưu lại, cộng thêm dấu môi đỏ chót trên cổ áo trắng tinh đặc biệt chói mắt.

Cô lấy tay anh ta ra, khập khiễng đi về phía cửa vào tiệc rượu.

Vẻ mặt Đường Diệp Thần trở nên hơi lúng túng, anh ta nhìn theo hướng cô rời đi, bước nhanh đuổi theo.


Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Thẩm Duệ đứng tại chỗ, hai tay rũ bên người nắm chặt thành quyền, dường như đang kiềm chế cái gì.

Lần sau, nếu cô lại bị thương ở ngay trước mặt anh, anh sẽ không tha thứ cho chính mình.

Ánh mắt của Đổng Nghi Tuyền dừng lại trên người Thẩm Duệ, vừa rồi nếu bà ta không có nghe lầm, Tống Hân Nghiên là vợ của Đường Diệp Thần cũng là cháu dâu của Thẩm Duệ.

Tuy nhiên giữa bọn họ lại gian gian díu díu mập mờ, chắc chắn mối quan hệ không đơn giản chỉ là cậu cháu, hay là…
“Dì, dì đang nhìn cái gì thế?” Phùng Trinh Trinh bước tới bên cạnh Đổng Nghi Tuyền, trong tầm mắt của cô ta chẳng nhìn thấy cái gì hết.

“Cháu đi đâu đó, cả nửa ngày không thấy người đâu.” Đổng Nghi Tuyền thu hồi ánh mắt, liếc qua cháu gái.

Vẻ mặt cháu gái sáng lạn, kiều diễm ướt át như đóa hồng nở rộ lúc sáng sớm.


Bà ta dời ánh mắt xuống, nhìn thấy một dấu hôn mới mẻ trên cổ cô ta thì khẽ nhíu mày.

Phùng Trinh Trinh không chịu được cái nhìn chằm chằm của Đổng Nghi Tuyền, vội vàng nhìn sang nơi khác, lỗ tai đỏ rực, nhỏ giọng giải thích: “Vừa rồi bụng cháu không thoải mái.”
Đổng Nghi Tuyền híp mắt, người ở đây nhiều chuyện, không tiện truy hỏi đến cùng.

Bà ta ngẩng đầu nhìn cửa vào sảnh tiệc rượu, đăm chiêu suy nghĩ.

Đường Diệp Thần ngăn cản Tống Hân Nghiên tại cổng lớn khách sạn, hơi thở anh ta hỗn loạn, dùng sức nắm lấy cổ tay cô, tức muốn hộc máu: “Tống Hân Nghiên, tôi dẫn cô tới tiệc rượu không phải để cô làm mất mặt tôi.”
Tống Hân Nghiên vốn đang khó chịu trong lòng, giờ lại bị anh ta trách móc, thái độ cũng trở nên gay gắt: "Thật không, chẳng phải anh dẫn tôi tới để làm lá chắn cho Tống Nhược Kỳ à, tôi rất rõ ràng thân phận của mình, không cần anh phải nhắc nhở.”
Đường Diệp Thần bị cô làm nghẹn họng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, anh ta nhìn chằm chằm áo khoác kiểu nam trên vai cô: "Cô biết rõ thì tốt, còn nữa, tại sao vừa rồi cô lại lôi lôi kéo kéo với chú tư tôi đấy?”
Tống Hân Nghiên tức giận không nhẹ, cô hất mạnh tay anh ta ra, nhìn chằm chằm vết cào mờ ám trên cổ đối phương, cười lạnh: “Đường Diệp Thần, trước khi chỉ trích người khác, làm phiền anh nhớ kỹ chùi mép sau khi ăn vụng, đừng làm người khác ghê tởm!”
Đường Diệp Thần nhận ra ánh mắt của cô, duỗi tay sờ cổ, chắc là người phụ nữ nhiệt tình như lửa vừa rồi để lại, anh ta nói: “Hân Nghiên, tôi có nhu cầu sinh lý, tôi không muốn chạm vào cô, chỉ có thể đi tìm phụ nữ bên ngoài.”
“Đường Diệp Thần, làm ơn đừng nới rộng giới hạn vô sỉ của mình nữa, anh khiến tôi vô cùng hối hận lúc trước bản thân có mắt không tròng.

Anh muốn tìm phụ nữ bên ngoài, tôi sẽ không ngăn cản, phiền anh ký tên vào giấy tờ thỏa thuận ly hôn, sau này chúng ta trai cưới vợ gái gả chồng, không liên quan với nhau.” Tống Hân Nghiên đã đau thương đến chết lặng, không còn sức lực thấy đau lòng vì anh ta nữa.

Là cô bức anh ta thành dáng vẻ ngày hôm nay hay bản tính của anh ta vốn dĩ là như thế? Anh ta đã có Tống Nhược Kỳ, tại sao còn chưa chịu hài lòng, vẫn còn muốn trêu chọc phụ nữ bên ngoài?
Đường Diệp Thần giận dữ không kiềm chế được, giơ tay lên định cho cô một bạt tai.

Tống Hân Nghiên kiên cường, vẫn nhìn chằm chằm anh ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Đường Diệp Thần biết, nếu bạt tai này đánh xuống, bọn họ thật sự xong rồi.


Bàn tay giơ lên cao của anh ta chậm rãi siết chặt thành quyền, phất tay áo bỏ đi.

Tống Hân Nghiên đứng ở cửa khách sạn, gió đêm thổi qua, cô nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của Đường Diệp Thần, chỉ cảm thấy thê lương vô cùng.

Tống Hân Nghiên trở lại biệt thự Lam Loan, cả người như bị rút hết sức lực, cô đi đến bên cạnh bồn hoa, mặc kệ phía trên có làm dơ váy dạ hội sang trọng trên người hay không, từ từ ngồi xuống.

Cô cúi đầu nhìn giày thủy tinh dưới chân mình, được đưa tới cùng với chiếc đầm dạ hội, vừa khít số đo của cô.

Nơi xa truyền đến tiếng chuông báo giờ, nặng nề rầu rĩ, giống như tiếng chuông ở chùa miếu nằm sâu trong rừng già.

Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, cảnh trong mơ hoa lệ của cô bé lọ lem biến mất, cô lại trở về Tống Hân Nghiên không ai đau không ai thương.

Thật bi ai, Tống Hân Nghiên, sao cô có thể sống thành dáng vẻ này chứ?
Bỗng nhiên, một đôi giày da màu đen bóng lưỡng xuất hiện trong tầm nhìn của cô.

Cô giật mình, theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thẩm Duệ đang đứng trước mặt.

Đối diện với cặp mắt phượng ướt át, Thẩm Duệ thở dài một tiếng, sao cô nhóc này tủi thân chỉ biết trốn vào trong góc âm thầm rơi nước mắt thế? Anh ngồi xổm xuống bên người cô, duỗi tay nâng chân cô lên, cởi giày cao gót, gác bàn chân trần nhỏ bé lên đầu gối mình.

Tống Hân Nghiên thấy không thích hợp, vội vàng muốn thu chân lại, giây tiếp theo, gót chân cô truyền đến từng cơn đau nhức..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi