ANH TỪNG LÀ DUY NHẤT


Tống Hân Nghiên nghĩ, luật sư đều nhanh mồm nhanh miệng như thế sao?
Xe dừng bên ngoài tiểu khu Kim Vực Lam Loan, Tống Hân Nghiên chân thành nói lời cảm ơn Liên Mặc.

Liên Mặc đứng bên lề đường, nhìn cô và nói: “Sáng hôm sau, tôi sẽ lái xe đến đón cô, vào đi thôi!”
Tống Hân Nghiên mở miệng muốn từ chối, lại nghe anh ta nói: “Chúng ta là đồng minh chiến hữu!”
Tống Hân Nghiên mỉm cười: “Vậy được rồi, anh về đi, lái xe chú ý an toàn.”
Liên Mặc gật đầu, xoay người lên xe.

Tống Hân Nghiên đứng ở bên ngoài xe vẫy vẫy tay với anh ta, vẫn nhìn theo anh ta lái xe rời đi, cô mới xoay người đi vào trong tiểu khu.

Vừa mới đi vào tiểu khu, điện thoại di động của cô vang lên, cô lấy điện thoại di động ra nghe máy, đầu kia lập tức truyền đến tiếng cười như được mùa của Hàn Mỹ Hân: “Hân Nghiên, đàn anh Liên Mặc thế nào? Đẹp trai, phóng khoáng, dịu dàng, chu đáo đúng không?”

Tống Hân Nghiên quay đầu nhìn ra ngoài tiểu khu, bỗng nhiên ngộ ra nguyên nhân tối nay Liên Mặc mời cô ăn cơm, hai má cô hơi nóng lên: “Mỹ Hân, cậu làm loạn rồi.”
“Không có nha, tớ chỉ đề cập với đàn anh Liên Mặc một chút, nếu anh ta không muốn, cũng không thể chạy tới mời cậu ăn cơm chứ, huống chi anh ta bận rộn như vậy.

Thật ra Hân Nghiên, hôm đó ở quán cà phê, tớ cũng cảm thấy đàn anh Liên Mặc đối xử với cậu rất khác.” Hàn Mỹ Hân lăn lộn trên giường, sự quan sát của cô ấy luôn luôn nhạy bén.

Trời mưa rất to, tất cả bọn họ đều đến, Tống Hân Nghiên không đến.

Bọn họ ngồi gần cửa sổ, một chiếc taxi chạy đến và dừng lại ở cửa quán cà phê, sau đó Tống Hân Nghiên mặc một chiếc váy trắng còn đeo giày vải trắng, bước xuống từ taxi.

Trời mưa quá lớn, cô cầm ô xông vào quán cà phê, khoảnh khắc đó, cô ấy nhìn thấy một chút sự tươi đẹp trong mắt Liên Mặc.

“Mỹ Hân, cậu đừng nối dây tơ hồng lung tung nữa, tớ không thể đáp lại tình cảm của luật sư Liên, huống chi tớ còn mới ly hôn, không xứng với người ta.” Tống Hân Nghiên vội vàng nói, hiện tại cô là một mớ hỗn độn, nào dám trêu chọc Liên Mặc?
“Không sao đâu, trước tiên, đàn anh Liên Mặc tuyệt đối có thể cho cậu hạnh phúc, cậu tin tưởng tớ đi.” Hàn Mỹ Hân chắc chắn nói, tên Đường Diệp Thần kia là đồ cặn bã không đáng tin cậy, Thẩm Duệ thì nhìn có vẻ tình sâu ý nặng, nhưng Hân Nghiên ở bệnh cạnh anh sẽ rất vất vả, đàn anh Liên Mặc là phù hợp nhất, chỉ cần bọn họ yêu nhau thì không có bất kỳ trở ngại nào.

“Mỹ Hân...” Tống Hân Nghiên còn muốn nói cái gì, Hàn Mỹ Hân nhìn thấy Bạc Mộ Niên bỗng nhiên xuất hiện trong phòng ngủ, cô ấy vội vàng nói: “Hân Nghiên, trước không nói nữa, tớ cúp máy đây.”
Hàn Mỹ Hân cúp điện thoại, vội vàng đứng lên ngồi ngay ngắn, cô ấy nhìn Bạc Mộ Niên một tay đút trong túi quần tây rất đẹp trai, cười rất giả tạo: “Anh trở về từ khi nào thế, sao lại không lên tiếng chứ?”
“Em nối dây tơ hồng cho Tống Hân Nghiên ư?” Bạc Mộ Niên đứng trước giường, vừa rồi lúc anh ta đi ngang qua phòng ngủ, đã nghe thấy giọng nói của Hàn Mỹ Hân hào hứng nói Liên Mặc rất tốt, trong lòng anh ta cảm thấy rất khó chịu, đẹp trai, phóng khoáng, dịu dàng, chu đáo, cô ấy thích kiểu này sao?
Hàn Mỹ Hân nhìn thấy bộ dạng này của anh ta thì hơi sợ hãi, cô ấy gật đầu, nói: “Đúng vậy, Hân Nghiên bị tên cặn bã kia bắt nạt nhiều năm như vậy, gần đây mới có vận đào hoa nở rộ hiếm thấy, tôi phải giúp cô ấy chú ý mấy người tốt chứ.”
Bên môi Bạc Mộ Niên nhếch lên một nụ cười lạnh: “Đừng trách tôi không nhắc nhở em, Tiểu Tứ mà nổi giận thì hậu quả rất nghiêm trọng, Tống Hân Nghiên là người cậu ta coi trọng nhất, em cho rằng ai cũng có thể cướp người từ trong tay cậu ta à?”
“Anh ấy coi trọng thì Hân Nghiên nhà tôi phải ở bên anh ta à? Dù sao tôi vẫn toàn tâm toàn ý ủng hộ đàn anh Liên Mặc, để cho Tiểu Tứ nhà anh tự đi mà tìm chỗ giải nhiệt đi.” Hàn Mỹ Hân không có thành kiến với Thẩm Duệ, chỉ cảm thấy Hân Nghiên ở cùng với anh sẽ rất vất vả.


“Em ủng hộ đàn anh Liên Mặc? Đẹp trai, phóng khoáng, dịu dàng, chu đáo? Em có vẻ rất đề cao anh ta nhỉ, em thích anh ta à?” Bạc Mộ Niên đột nhiên cúi người xuống, tiến đến bên tai cô ấy nói.

Da đầu Hàn Mỹ Hân tê dại, cô ấy lập tức cuộn tròn, ra khỏi phạm vi bao phủ hơi thở của anh ta, cô ấy nói: “Bạc Mộ Niên, chúng ta thương lượng một chút được không, anh đi khuyên Tiểu Tứ nhà anh đừng trêu chọc Hân Nghiên nhà tôi nữa, anh ta muốn tình yêu đích thực của cô ấy thì đừng để cô ấy vất vả như vậy.”
“Hay là tôi cho em cơ hội này, em tự mình đi nói với cậu ta đi?” Bạc Mộ Niên nhìn cô ấy, thật muốn xem cô ấy rốt cuộc không biết sống chết cỡ nào.

Nghe vậy, Hàn Mỹ Hân gật đầu, nói: “Cũng được, tôi lập tức lấy thân phận chị dâu cả đi, tôi không tin anh ta còn có thể ăn tôi sao?”
“...”
Tống Hân Nghiên cầm điện thoại di động, đứng trên con đường nhỏ, hồi tưởng lại từng hành động của Liên Mặc tối nay, anh ta là một người rất có phong độ quý ông, là một người làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, cũng không giống như hầu hết các luật sư, cả người đều lộ ra sự sắc bén và bình tĩnh, làm cho người ta cảm thấy không được thoải mái.

Nếu không phải Hàn Mỹ Hân gọi điện thoại nói với cô, cô sẽ cho rằng tối nay chỉ là luật sư gặp mặt người được bào chữa.

Cô lắc đầu, đi xuống tầng dưới của căn hộ.

Cô lấy chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa thì phía sau có một giọng nam quen thuộc: “Hân Nghiên, chúng ta nói chuyện đi.” Đọc nhanh nhất tại Vietwriter.vn
Tống Hân Nghiên đột nhiên xoay người lại, nhìn thấy Tống Chấn Nghiệp đứng dưới bậc thang, vẻ mặt tha thiết nhìn cô.


Cô nắm chặt chìa khóa trong lòng bàn tay: “Ba à, sao ba lại đến đây?”
Ngày đó, sau khi ở biệt thự nhà họ Tống không vui mà tan rã, cô đã không gặp lại Tống Chấn Nghiệp nữa, giờ phút này tuy rằng ông ta vẫn mặc một một âu phục thẳng tắp, nhưng cả người lại già đi rất nhiều, nói chuyện càng uể oải yếu ớt.

“Hân Nghiên, nói chuyện với ba được chứ?” Tống Chấn Nghiệp đã rơi vào đường cùng, nhóm ngân hàng phái tới đã vào công ty bắt đầu thanh lý tài sản, chỉ vài ngày nữa, sẽ tuyên bố Tống thị phá sản, đến lúc đó, nhà họ Tống thật sự xong rồi!
Tống Hân Nghiên bỏ chìa khóa vào trong túi, đối với Tống Chấn Nghiệp, cô có một phần tình cảm khó có thể dứt bỏ, đó là tình cảm ái mộ đối với ba.

Cô bước xuống bậc thềm và nói: “Có một ngôi đình trong tiểu khu, chúng ta đi đến đó ngồi đi.”
Nói xong, cô đi về phía trước trước.

Tống Chấn Nghiệp đi theo phía sau cô, đi thẳng đến đình, Tống Hân Nghiên ngồi xuống ghế, cô nói: “Con dọn ra khỏi nhà họ Tống năm năm, đây là lần đầu tiên ba đến đây, ba có chuyện gì thì nói đi.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi