ANH VÀ MẠNG HẠ GỤC ĐỀU LÀ CỦA EM

Sau cuộc điện thoại đó, Mục Vãn Vãn ngoan ngoãn biết điều hơn hẳn, đích thân bỏ chặn cho Một Cây Bạch Dương, sau đó cung kính gọi điện nghênh tiếp thầy vào lại phòng livestream.

Không hổ là giáo sư, dù có đang đọc bình luận đi nữa cũng vẫn liên tục đặt ra câu hỏi.

[Một cây Bạch Dương: Nghịch nghĩa là gì?]

Mục Vãn Vãn đang đánh giao tranh, nghiêm túc trả lời: "Dạ là nghịch ngợm ạ."

[Một cây Bạch Dương: 666 nghĩa là gì?]

"Dạ...ý là em rất lợi hại ạ." Nói đến đoạn sau, giọng Mục Vãn Vãn nhỏ dần.

[Một cây Bạch Dương: Họ không biết kì trước trò chỉ vừa đủ điểm qua môn thôi à?]

[Một cây Bạch Dương: Kì này lại còn học hành chểnh mảng, suốt ngày chơi game.]

[Một cây Bạch Dương: Trò nói đi, bài thi tuần sau trò tính làm sao đây?]

Mục Vãn Vãn: "..." cô sắp khóc đến nơi rồi.

Bùi Lộ không nhịn cười nổi nữa, sau khi bị Mục Vãn Vãn lén nhéo một cái, rốt cuộc cũng khẽ cười ra tiếng.

Anh ho nhẹ một cái: "Giáo sư, thầy yên tâm, em sẽ đốc thúc cô ấy học hành."

Một nửa gương mặt anh lọt vào ống kính.

[Một cây Bạch Dương: Anh là Bùi Lộ à?]

Mục Vãn Vãn ngẩn ra, vị giáo sư này, chắc không xem cả các trận thi đấu của cô đâu ha?

[Một cây Bạch Dương: Tôi có nghe đàn em khóa dưới ở trường kế bên nhắc đến anh, cũng thường xuyên trốn học, trốn thêm hai tiết nữa thì xác định cấm thi luôn đúng không?]

Mục Vãn Vãn buồn rầu nửa ngày trời, cuối cùng cũng cười được rồi.

Bùi Lộ: "...Không có ạ, giáo sư, học kì trước em qua môn với điểm số cao, không phải vừa đủ điểm."

[Một cây Bạch Dương: Vậy còn chuyên cần thì sao?]

[Mời ghé qua gặp cặp vợ chồng cúp học của giới thể thao điện tử.]

[Lập nhà cái, cược Wan thần rớt môn thì đặt 1, không rớt thì đặt 2, đặt xong cấm đổi cấm hủy.]

Màn hình lập tức bị bao phủ bởi con số 1.

Ngay khoảnh khắc Một Cây Bạch Dương rời khỏi phòng livestream, Mục Vãn Vãn quay đầu sang, giọng sầu thảm: "...Anh nghĩ bài thi tuần sau em còn cứu được không?"

"Được." Bùi Lộ im lặng một lúc, vuốt lại phần tóc rối do ban nãy cô ngả người tựa vào ghế gaming, "không sao, cùng lắm thì học lại thôi."

Mục Vãn Vãn: "..."

Hôm thi, giám thị của Mục Vãn Vãn chính là vị giáo sư đó.

Có thể nói là oan gia ngõ hẹp, vị giáo sư lớn tuổi ôm theo một cuốn sách dày thật dày bước vào, ánh mắt sắc bén sau cặp kính lập tức nhìn thẳng về phía Mục Vãn Vãn.

Vì vẫn chưa đến giờ thi, Mục Vãn Vãn vội vàng vùi đầu vào sách vở, không dám ngước lên nhìn.

Đầu óc cô đúng là bã đậu mà, đến tận hôm nay nhìn thấy bảng phân công giám thị mới nhớ ra vị giáo sư này tên là Chân Bạch Dương.

Hai phút sau, cô nghe thấy một câu nói phát ra từ trên đầu: "Hừm, gần sát ngày thi, hai hôm trước còn làm video tận hơn mười tiếng đồng hồ, tôi thấy trò đúng thật là không sợ rớt môn đây mà!"

Mục Vãn Vãn: "..." không phải đâu thầy nghe em nói đã.

"Tôi có hỏi rồi, quà những người kia tặng cho trò đều có thể chuyển đổi sang tiền mặt, đúng là trò nhận được rất nhiều quà, nhưng đó chỉ là tiền của nhất thời, làm sao quý giá, lâu dài bằng những gì việc học đem lại được?"

Mục Vãn Vãn gật đầu: "Thầy nói chí phải, giáo sư, thật ra..."

Cô còn chưa nói hết câu, một giám thị khác đã bước vào, giáo sư Chân Bạch Dương lập tức xoay người, không chờ cô nói xong, tức giận rời đi.

Thi xong hai môn, sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, cô chạy thẳng về trụ sở không ngoảnh đầu lại, chuẩn bị ngủ một giấc ba ngày ba đêm... kết quả vừa về đến trụ sở đã bị anh Dương xách vào phòng họp.

"Em sao thế." Mấy hôm nay cũng là ngày nghỉ của anh Dương, sau đợt đi tắm suối nước nóng về thì không ghé qua trụ sở lần nào cả, thấy bộ dạng mệt mỏi rã rời của Mục Vãn Vãn, anh ngẩn ra, sau đó theo phản xạ liếc nhìn Bùi Lộ một cái, vẻ mặt hết sức kì lạ.

Mục Vãn Vãn uể oải nhoài người nằm bò ra bàn: "Bị thi cử hành hạ sắp chết rồi."

"À, anh còn tưởng đâu..."

Mục Vãn Vãn ngước mắt lên: "Tưởng cái gì?"

"Không có gì." Anh Dương nói, "ngày mai là bắt đầu quay lại tập luyện bình thường, mấy hôm nay nghỉ ngơi thoải mái cả rồi chứ hả?"

Tiểu Bánh Bao đang ăn dưa hấu, nhả ra một cái hạt: "Vẫn chưa! Hay là cho bọn em nghỉ thêm vài bữa nữa đi?"

"Được thôi, anh để cậu nghỉ ở chỗ cây nước nóng lạnh cả mùa giải luôn nhé?"

"..." ngay cả động tác nhai dưa hấu của tiểu Bánh Bao cũng nhẹ đi nhiều, "có gì không thể từ từ nói, sao cứ phải uy hiếp nhau làm gì..."

Hổ ca hỏi: "Còn anh thì sao, mấy hôm nay đi đâu thế, hôm mẹ của Vãn Vãn đến cũng không thấy anh đâu."

Bình thường có người thân của tuyển thủ đến thăm, anh Dương đều sẽ phụ giúp việc tiếp đãi.

Anh Dương sững ra: "Mẹ em đến đây à? Sao không báo anh biết? Có chỗ ở chưa?"

Mục Vãn Vãn gật đầu: "Có, em sắp xếp ổn thỏa cả rồi, mẹ em cũng đã về luôn rồi."

"Cái đám này không gây rắc rối gì chứ?"

Tiểu Bánh Bao: "Làm gì có? Bác gái thích bọn em lắm đấy."

Tiểu Bánh Bao nói đương nhiên là anh Dương không tin, anh nhìn về phía Bùi Lộ, Bùi Lộ khẽ gật đầu một cái, anh Dương mới an tâm.

Tạo ấn tượng tốt cho người nhà của tuyển thủ cũng là công việc của anh, chuyện này có thể nói là sơ sót của bản thân anh.

"Nếu lần sau bác gái có đến nữa, nhớ nhắc trước với anh một tiếng, nơi ở đi lại anh đều sẽ sắp xếp chu toàn, mấy hôm nay em đang được nghỉ nên mới có thời gian lo những việc đó, sau này lỡ mà bác gái đến trong lúc đang tập luyện thì làm sao em lo được?" nói đến đây, chủ đề này xem như kết thúc.

Anh Dương đưa cho bọn cô hai phần tài liệu trong hai tập hồ sơ, "được rồi...nói chuyện chính trước, chất lượng thực tập sinh lần này rất tốt, anh chọn lựa lâu lắm rồi...đây là hai người cuối cùng được chọn vào vị trí dự bị."

Mỗi đội LPL đều được phép có hai thành viên dự bị, nhưng lúc trước TS chỉ có đúng một người, là do lứa thực tập sinh của năm ngoái không có ai thực sự xuất sắc, không chỉ TS, gần như thực tập sinh của các đội tuyển khác đều không quá lí tưởng, rất nhiều đội chiêu mộ ngoại binh, còn TS thì... yêu cầu của anh Dương rất cao, người không giỏi TS không thèm để mắt tới, còn người giỏi thì lại không muốn vào TS, hình thành một vòng lặp không hồi kết, suất dự bị cuối cùng cũng vì vậy mà bị bỏ trống.

Bây giờ tiểu Huy sắp giải nghệ rồi, vị trí dự bị không thể để trống được, cộng thêm việc danh tiếng của TS tăng vọt, số lượng người đăng kí ghi danh nhiều gấp mười lần so với trước, đương nhiên cũng có nhiều sự lựa chọn hơn.

Bùi Lộ nhận lấy tài liệu.

Mục Vãn Vãn sáp lại gần, dựa vào cánh tay của anh, quét mắt đọc sơ qua, một đường trên một đường giữa, hai người đều mười tám tuổi, bên dưới có một danh sách dài các giải thưởng từng đạt được, đều là những giải đấu nhỏ, nhưng thống kê hết ra một lượt thế này trông cũng rất hoành tráng.

Bùi Lộ không ngẩng đầu lên, hỏi: "Là thực tập sinh của chúng ta à?"

Anh Dương gật đầu: "Ừm, gia nhập chưa được nửa năm, vừa hết hạn hợp đồng với bên livestream là đến đội chúng ta làm thực tập sinh."

"Thực tập sinh năm nay ghê đó chứ." Tiểu Bánh Bao nhận lấy, nhận xét, "tôi từng đi đường với đường giữa này rồi, lối chơi rất áp lực."

"Đúng vậy, cậu ta đi đường rất mạnh, cậu là mẫu tuyển thủ đánh giao tranh, anh chọn cậu ta cũng là vì hy vọng sau này khi thi đấu sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn."

"Ủa khoan, là sao đây..." Hổ ca liếc nhìn, chép miệng, "sao lại có cả dự bị đường trên, em đâu có gà đến mức đó..."

Dự bị duy nhất lúc trước là tiểu Huy cũng là một người chơi đường trên.

"Chuyện này không liên quan đến việc cậu gà hay không, lý do cũng giống như dự bị của Bánh Bao, thay phiên bổ trợ lẫn nhau," anh Dương nói, "cậu đánh kèo thủ hòa không ổn lắm, với lại cũng chỉ là dự bị mà thôi, để đó sau này lỡ có biến gì thì còn có người để thay, nếu không lại như giải mùa xuân vừa rồi, trong đội xảy ra chuyện một cái là không có ai đắp vào chỗ trống được, quá bị động..."

"Anh đừng nhắc nữa, chắc chắn không có lần sau đâu." Tiểu Bánh Bao vội vàng xua tay, cắt ngang lời anh Dương.

Anh Dương gật đầu, dừng một chút rồi nói: "Chỉ cần mấy đứa thi đấu tốt, thì hai dự bị này sẽ chỉ là hai bạn nhỏ đến đây ngồi nghe mà thôi, mà giải mùa hè này anh cũng không có ý định sẽ để hai người họ thi đấu nhiều đâu, kinh nghiệm thi đấu vẫn còn chưa đủ, với lại, chẳng lẽ lại để TS sau này chỉ dựa được vào mấy đứa thôi à?"

Hổ ca nghĩ cũng thấy đúng: "Cũng đúng...người mới thì vẫn cần phải luyện thêm."

"...Khoan khoan, cái này là gì vậy?"

Tiểu Bánh Bao đọc tài liệu rất kĩ, phát hiện chính giữa mỗi bản đều có chèn thêm một hàng chữ nhỏ: [Tuyển thủ LPL yêu thích nhất? (được trả lời tối đa hai người)]

Hỏi thì hỏi là LPL, nhưng trên thực tế là đang hỏi trong TS thích ai nhất.

Hai người dự bị này trả lời giống hệt nhau: Wan thần, Lu thần.

"Không đúng, thằng nhóc đường giữa này có ý gì đây?" tiểu Bánh Bao nói, "trong lòng nghĩ thế nào đi nữa thì ngoài mặt cũng nên viết tên ông đây vào với chứ, sao không hiểu cách đối nhân xử thế gì hết vậy??"

Hổ ca liếc sang, cũng tức giận không kém: "Hừ! Thằng nhóc bên tôi cũng điền tên hai người họ!"

Mục Vãn Vãn nhìn sang, cười: "Biết nhìn người."

Anh Dương giảng hòa, nói: "Thì trận chung kết hai người họ nắm MVP cả ba ván, độ nổi tiếng tăng lên cũng là chuyện bình thường, đợi khi hai đứa đó vào đội, các cậu thể hiện vài ván, thì lòng bọn nó cũng sẽ nghiêng về phía các cậu thôi."

Hai người cũng thuận theo lời anh Dương, miệng liên tục lảm nhảm nhất định phải để cho hai bạn nhỏ dự bị thấy được cái gì gọi là đường trên đường giữa vô địch.

Anh Dương nhìn về phía Bùi Lộ: "Thấy sao? Chỗ anh vẫn còn mấy người nữa, hai người này là có thông tin tổng quát ổn nhất."

Chọn thành viên không chỉ cần thực lực, nhân phẩm cũng không thể xem nhẹ được, chuyện Trần Hòa lần trước đã chịu thiệt đủ lắm rồi.

"Anh thấy ổn là được." Bùi Lộ nói, "đã gặp mặt chưa?"

Anh Dương thuận miệng đáp: "Gặp rồi, còn trẻ, dễ dụ."

Mục Vãn Vãn nghe mà lòng phát run—— không biết hồi trước lúc họ mời cô gia nhập TS, có nói chuyện với nhau như thế này không nữa...

Bùi Lộ nhận lấy tài liệu lật xem hai trang, chợt nhớ ra gì đó, khẽ nhíu mày, hỏi: "Người của đội hai không nằm trong phạm vi được xem xét sao?"

"Gì? Trong tài liệu không có bọn nó hả?" tiểu Bánh Bao ngẩn ra, "em thấy bọn nó tập luyện cũng rất chăm chỉ, chúng ta làm thế này, có khiến bọn nó khó chịu trong lòng không?"

Đội hai của TS mặc dù nghe có vẻ cũng khá oai, nhưng do quy định của giải đấu, hai nhóm của cùng một đội tuyển không thể cùng tham gia đánh giải, thế nên đội hai trước giờ đều không được thi đấu tại các trận đấu lớn, đối với họ mà nói vị trí dự bị đương nhiên là một cơ hội.

"Chuyện đó thì các cậu không cần lo." Anh Dương cười, "mấy đứa đội hai sắp không còn quan hệ gì với các cậu nữa rồi."

Mọi người cùng ngẩn ra: "Là sao?"

"Ý trên mặt chữ, có một nhà tài trợ để ý đến mấy thành viên đội hai của chúng ta, giờ đang bàn bạc với bên Du Long, muốn mua lại mấy đứa nó."

"Mua lại? Chắc không có chuyện Du Long chịu bán đâu? Đã tập luyện chỗ chúng ta lâu như vậy rồi, đâu thể để người khác hưởng lợi được." Hổ ca nói.

Anh Dương nói: "Thế mới bảo các cậu ngốc... giá mua lại chắc chắn không thấp, với lại bản thân Du Long cũng chỉ muốn tài trợ cho mỗi các cậu thôi, đội hai trước giờ chỉ là tiện thể nên lo luôn, theo như anh biết, chuyện chuyển nhượng đã được bắt đầu rồi."

"...Vậy hồi đó rốt cuộc Du Long đã nhìn trúng cái gì của đội chúng ta vậy?" tiểu Bánh Bao khó hiểu.

Anh Dương liếc nhìn Bùi Lộ bằng ánh mắt sâu xa: "Ai biết được, bộ óc của người có tiền hoạt động có hơi khác với người bình thường."

"Khi nào thì họ đến tập luyện?" Mộc Đầu nãy giờ vẫn im lặng, lên tiếng hỏi.

Anh Dương: "Ba hôm nữa."

Tiểu Bánh Bao: "Nhanh vậy?!"

Anh Dương nói với vẻ bất mãn: "Nhanh? Giờ cách giải mùa hè còn đúng hai tháng, nếu thuận lợi, đội thủ tiếp theo của các cậu không chỉ là các đội trong nước, mà còn có THK và YSP của Hàn Quốc—— Hai đứa kia ba hôm nữa sẽ đến đây, ngày mai các cậu bắt đầu tập luyện lại cho đàng hoàng."

...

Dự bị vào đội quá mức đột ngột, mà TS làm việc xưa giờ vẫn luôn tối giản hóa, ngay cả tiệc chào mừng cũng tranh thủ làm vào giờ cơm tối.

Hai người vào đội, một người là Châu Chấu, một người là Hắc Mã, Châu Chấu khá thấp bé, trông giống một cậu em học cấp hai hàng xóm của Mục Vãn Vãn; Hắc Mã người sao tên vậy, da ngăm đen, tóc lại còn quăn tự nhiên, may mà mặt mũi thì vẫn giống người Trung Quốc.

Mục Vãn Vãn nghe họ giới thiệu xong, tí nữa thì cười ra tiếng.

Hắc Mã không hề hay biết, tiếp tục bổ sung thông tin cá nhân của mình: "Mặc dù biệt danh của em là Hắc Mã, nhưng ID livestream của em là Quạ Đen, tại người em khá là đen; hồi trước gọi là Hắc Mã cũng là vì người ta bảo miệng em nhìn giống miệng ngựa..."

"Phụt."

Mục Vãn Vãn rốt cuộc không nhịn được nữa, cười thành tiếng.

Mọi người đồng loạt quay sang, nhất là Hắc Mã, vẻ mặt vừa giật mình vừa lo lắng: "...Nếu, nếu không thích tên Quạ Đen, thì gọi em là Hắc Mã cũng được."

Mục Vãn Vãn thực sự không nhịn nổi nữa rồi: "Chúng ta treo một cái biển ngay trước cửa trụ sở đi?"

"Hả?" tiểu Bánh Bao hỏi, "Số Một Thế Giới?"

Hổ ca: "Thiên hạ vô địch?"

"Không, treo cái bảng Thế Giới Động Vật." Mục Vãn Vãn đếm, "Cừu (Dương), Ngựa, Hổ, Châu Chấu, đội hai hình như còn có tiểu Tượng (voi) nữa, đông đủ rồi, em với tiểu Lộ thần đứng ngoài cửa bán vé, Mộc Đầu làm nhân viên chăm sóc..."

Tiểu Bánh Bao hỏi: "Còn anh thì sao?"

Hổ ca cười trên nỗi đau của người khác: "Chuồng heo."

Hai người một lần nữa đấu võ mồm với nhau, đũa còn đập nhau vài phát.

Hai thành viên dự bị vội vàng nhỏ giọng khuyên can, sợ họ vừa vào đội, TS đã giải tán vì mâu thuẫn đường trên và đường giữa.

**

Một tháng khổ cực qua đi, hai thành viên dự bị đã thích ứng rất tốt rồi, vị trí cũng được chuyển từ tầng hai xuống tầng một, một người ngồi chỗ của tiểu Huy lúc trước, người còn lại thì kê thêm bàn ngồi cạnh tiểu Bánh Bao.

Vấn đề phòng ở cũng đã được giải quyết, vào ở hai phòng trống tại tầng trệt.

Dù là dự bị, nhưng về mặt quảng bá thì vẫn phải làm, buổi chiều đăng thông tin về hai dự bị lên Weibo của đội, đồng thời thông báo tối nay sẽ tổ chức buổi ra mắt tại phòng livestream của Wan.

Buổi tối, tên phòng livestream của Mục Vãn Vãn đã được thay đổi, ngày trước toàn tự tin thách thức kiểu [ADC số một máy chủ trong nước, không phục thì vào mà xem], [Hỗ trợ mạnh nhất trong tay tôi, AD khác chỉ có thể cúi đầu], [Trăm núi nghìn sông đều là tình, đừng BAN Vayne có được không]... Nhưng hôm nay thì lại là [Vườn thú TS khai trương, giảm giá 50%!].

Các thành viên của TS ngồi ngay ngắn trước ống kính, để quay được hết nhiều người như thế này, họ phải ngồi cách camera rất xa, ngồi thành một vòng tròn, hai thành viên dự bị ngồi ở hàng đầu tiên.

Lúc mở livestream, khán giả vô tình nghe được câu nói của tiểu Bánh Bao: "Tại sao tôi lại phải ngồi sau cùng? Tôi MVP còn ít à đám người các cậu bắt nạt tôi vậy luôn đó hả?"

Bùi Lộ dỗ anh ta: "Không sao, ngồi ở đằng sau, mặt nhìn sẽ nhỏ hơn."

"Tôi không sợ mặt to, lúc thi đấu khán giả cũng thấy hết rồi còn gì."

Hổ ca nói: "Cậu mà ngồi đằng trước thì khán giả không nhìn thấy Vãn Vãn nữa rồi."

Tiểu Bánh Bao: "Cái đậu mọe, ra ngoài đánh nhau rồi vào stream sau."

Mục Vãn Vãn lơ luôn hai người họ, cười hì hì chào hỏi khán giả: "Chào buổi tối, mọi người." cô nói xong, nói với hai người phía trước, "nhanh, chào các bạn khán giả đi."

Hắc Mã và Châu Chấu lập tức lần lượt chào hỏi khán giả, vì căng thẳng nên cứ ấp a ấp úng.

[Người mới tuổi tác còn nhỏ ghê!]

[Người mới cái gì, hai người này lúc trước cũng là streamer mà, bên nền tảng khác, Châu Chấu là đường trên, Hắc Mã là đường giữa, tôi có xem rồi, đánh kinh lắm.]

[Nãy Wan thần nhắc hai người kia, nhìn cứ như chị đại xã hội đen ấy...]

Anh Dương đứng sau màn hình chỉ đạo, Mục Vãn Vãn bắt đầu giới thiệu: "Đừng nói lung tung, xã hội đen gì chứ? Muốn tôi bị quản phòng khóa phòng luôn hay gì...nào nào nào, giới thiệu với mọi người, Hắc Mã và Châu Chấu là hai dự bị mới gia nhập đội bọn mình, sẽ cùng bọn mình tham gia giải mùa hè vào tháng sau! Mặc dù hiện tại là dự bị, nhưng có khi sau này lại đẩy được Hổ ca và tiểu Bánh Bao xuống thì sao..."

Châu Châu vội nói: "Nói ra có hơi bất kính, nhưng mà hai người chúng tôi sẽ cố gắng để tranh suất đánh chính!"

Hắc Mã gật đầu lia lịa.

"Phii!" tiểu Bánh Bao nói, "đứng nói chuyện không mỏi lưng à, ngày mai anh đi kiếm một AD dự bị về đây! Dọa chết em luôn cho xem!"

"Anh tìm đi." Mục Vãn Vãn cười hì hì, không hề sợ hãi, "Vậy thì nay em nói luôn, AD nào có thể buộc em phải xuống ngồi dự bị, em sẽ gọi người đó bằng bố."

Bình luận ngay lập tức toàn là 666, các thành viên cười vui vẻ pha trò.

Thấy bầu không khí đã sôi động hẳn lên, Mục Vãn Vãn giờ mới quay sang, hỏi người bên cạnh: "Sao anh không nói gì?"

Bùi Lộ ngưng dòng suy nghĩ, ngẩng đầu lên, vành tai ửng đỏ, giọng trầm thấp: "...Câu em vừa nói lúc nãy có thật không? Gọi bằng bố thật, thật à?"

Mục Vãn Vãn: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi