ANTI-FAN SỐ MỘT

Phản ứng đầu tiên của Trâu Hàn là xuống xe, nhưng tài xế đã nổ máy xe trở lại, còn hỏi cậu một câu. “Giờ đi đâu?”

Trâu Hàn cứng ngắc ngồi đó, tiến thoái lưỡng nan.

“Trước tiên cứ đi về phía trước đi.” Ngu Thành Hà nói với tài xế, xong mới ôn hòa hỏi Trâu Hàn, “Sao những người đó lại đuổi theo em?”

Trâu Hàn càng nhìn anh càng thấy không thoải mái. “Làm phiền mọi người cho tôi xuống chỗ trước mặt là được rồi.”

Vừa dứt lời, điện thoại vang lên, là chú Hách.

Trâu Hàn bắt máy, đang ở trước mặt Ngu Thành Hà, cậu không nói nhiều lời. “Chú Hách, con đưa số của anh Roy cho chú, chú đưa ảnh về nhà trước đi, chuyện khác thì để về rồi nói.”

Cậu tuyệt đối sẽ không quay lại chỗ Roy để bị mất mặt giữa phố xá đông người đâu.

Chú Hách không hỏi nhiều, đáp ứng một tiếng rồi cúp điện thoại.

Trâu Hàn gửi số cho chú Hách, phát hiện xe vẫn đang di chuyển, liền nói. “Cứ cho tôi xuống chỗ nào cũng được, cảm ơn.”

“Để đưa em về nhà luôn.” Ngu Thành Hà nói.

Trâu Hàn không cách nào phớt lờ anh nữa. “Thật sự không cần đâu, cảm ơn.”

“Vừa nãy em nói phải về nhà mà, chỗ này đón xe không tiện. Tôi bây giờ đang có thời gian, tiện tay giúp em.” Ngu Thành Hà kiên trì. “Tiệc hơ khô thẻ tre hôm đó, em chăm sóc cho tôi nhưng tôi còn chưa cảm ơn em. Đừng từ chối nữa, ha?”

Thanh âm của anh vừa dịu dàng lại trầm ấm, Trâu Hàn nghe được tim liền bùm bùm đập loạn, vô thức nghĩ tới bộ dáng Ngu Thành Hà đè trên người cậu hôm tiệc hơ khô thẻ tre.

Thực sự là đòi mạng mà.

“Vậy thì làm phiền.” Trâu Hàn thở ra một hơi, dời mắt ra cửa sổ xe, nói địa chỉ ra cho tài xế.

“Những người đó là ai? Sao lại đuổi theo em?” Ngu Thành Hà hỏi lại.

Trâu Hàn hôm nay rất buồn bực, thậm chí còn lười nói dối đối phó với anh. “Là anh của tôi, muốn tôi đi xem mắt.”

“Xem mắt?” Âm thanh Ngu Thành Hà hơi cao lên.

Trâu Hàn đang phiền lòng, nghe giọng điệu anh như vậy thì càng khó chịu. “Xem mắt thì làm sao?”

“Không làm sao cả.” Ngu Thành Hà ý thức được mình hơi thất thố, cố gắng hạ giọng, “Chỉ là không ngờ em lại đi xem mắt.”

Trâu Hàn cố tình đối đầu với anh. “Sao tôi lại không thể xem mắt?”

Ngu Thành Hà: “… Không phải là không thể, tôi chỉ thấy em trông có vẻ còn nhỏ, có lẽ chưa cần phải xem mắt.”

“Tôi nhỏ chỗ nào?” Trâu Hàn lại càng tức giận. “Tôi đã 22 tuổi rồi.”

Nghe thấy ngữ khí của cậu có vẻ không đúng lắm, Ngu Thành Hà chớp chớp mắt mấy cái, nói. “Được, tôi sai rồi. Vậy em thích dạng gì? Biết đâu tôi quen ai đáp ứng được yêu cầu của em, thì giới thiệu cho em luôn?”

Trâu Hàn liếc anh một cái, thực sự không tìm ra chỗ nào để trút giận, nhưng không cam lòng chịu thua, đầu óc vừa chuyển, liền nói. “Tôi thích anh như vậy, anh không biết sao?”

Hô hấp Ngu Thành Hà khựng lại.

Tay tài xế trượt một phát.

Trâu Hàn xấu hổ muốn chết, quay đầu ra ngoài cửa sổ.

Trước mặt bỗng xuất hiện một cái tay, Trâu Hàn kỳ quái nhìn về phía Ngu Thành Hà.

“Xin tự giới thiệu một chút, tôi là Ngu Thành Hà, nam, 25 tuổi, diễn viên.” Ngu Thành Hà hạ vách ngăn xuống, tạo ra một không gian độc lập, trang trọng nói. “Kiếm tiền cũng được, nhưng dùng càng nhiều hơn, cho nên ở thời điểm hiện tại không có xe cũng không có nhà. Tôi thích đóng phim, ca hát, du lịch…”

Trâu Hàn đơ người, có chút vui vẻ.

Ngu Thành Hà vẫn duy trì tư thế đó, giục Trâu Hàn. “Tới phiên em đó.”

“Hả?” Trâu Hàn vẻ mặt mộng bức.

Ngu Thành Hà nói. “Xem mắt mà, tôi giới thiệu tình huống của tôi xong rồi, tới phiên em.”

Trâu Hàn bị kích thích nổi lên hứng thú, đưa tay ra bắt tay với anh một cái, nói. “Tôi gọi là Trâu Hàn, nam, 22 tuổi, không có việc làm…”

Nói tới chỗ này, cậu không nhịn được tự giễu nói. “Tôi như vậy, đi xem mắt chắc sẽ bị người ta đánh nhỉ?”

Ngu Thành Hà rốt cuộc cũng rụt tay về, đặt sau gáy, nhàn nhã nói. “Những thứ đó không quan trọng, bây giờ em có thể nói với anh của em là em đã có đối tượng xem mắt, những người khác có thể cút.” (đoạn này qt ghi là “có thể toàn bộ ass” lol.)

Trâu Hàn trợn mắt há mồm.

Như vầy mà cũng được á?

Ngu Thành Hà: “Đương nhiên, nếu như em thực sự muốn đi xem mắt thì lại là chuyện khác.”

“Làm sao mà ảnh tin được?” Trâu Hàn nhìn Ngu Thành Hà tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, bĩu môi.

Ngu Thành Hà nghiêng đầu nhìn cậu. “Kỳ thực có người giúp em sắp xếp chuyện xem mắt, nói rõ là người đó quan tâm em. Em xem, đâu có ai giới thiệu đối tượng cho tôi.”

“Anh mà còn cần người ta giới thiệu sao?” Trâu Hàn hừ một tiếng, “Fan đứng thành một hàng dài dằng dặc.”

“Fan không được.” Ngu Thành Hà nói, “Những gì fan thích không phải là tôi thật sự.”

Trâu Hàn nghĩ tới chuyện acc clone, tâm tình lại phiền muộn.

Vừa nãy một Ngu Thành Hà dụng tâm chọc cậu vui vẻ, rất quyến rũ kia, có thể cũng không phải là anh thật sự.

Trong xe yên tĩnh lại, không khí hơi chùng xuống ngột ngạt.

Trâu Hàn mấy lần muốn phá vỡ sự trầm mặc này, nhưng cũng không biết phải nói gì.

“Em còn nhớ nhân viên công tác lần trước tôi nói không?” Ngu Thành Hà dường như biết cậu đang nghĩ gì, chợt mở miệng.

Trâu Hàn sợ hết hồn. “Người kia… chủ của acc clone?”

“Phải.” Ngu Thành Hà chậm rãi nói. “Cậu ấy và tôi đã biết nhau từ rất lâu rồi, cậu ấy từng giới thiệu công việc cho tôi. Tôi vốn không thích, lại không muốn từ chối ý tốt của cậu ấy, nên miễn cưỡng đi. Công việc kia khiến tôi gặp phải một ít bất trắc, cậu ấy vô cùng tự trách, cho nên sau đó tinh thần cậu ấy xảy ra vấn đề.”

Trâu Hàn giật mình nhìn Ngu Thành Hà, Ngu Thành Hà cũng không né tránh, đối mặt với cậu.

Trong mắt anh có tự trách nồng đậm cùng hối hận, không giống như đang giả vờ.

Lần trước Ngu Thành Hà nói về chuyện của nhân viên công tác đó, Trâu Hàn đến dấu chấm câu cũng không tin.

Hôm nay, có lẽ là do không gian chật hẹp khiến người ta dễ thân cận hơn, hoặc có lẽ Ngu Thành Hà biểu hiện quá mức chân thành, Trâu Hàn hơi tin tưởng anh.

Chuyện như vậy, suy nghĩ kĩ lại, không phải là không có khả năng.

“Mấy năm nay tôi vẫn luôn rất hối hận, nếu như lúc trước trực tiếp từ chối công việc đó, có lẽ kết quả sau cùng sẽ khác.” Ngón tay thon dài của Ngu Thành Hà cắm vào mái tóc đen dày của anh, “Tụi em là anh em với nhau, nếu em không thích xem mắt, có thể trực tiếp nói cho anh ta biết.”

Tim không hiểu sao cảm thấy hơi khó chịu, Trâu Hàn bật thốt lên, “Anh ấy không phải anh ruột của tôi, là anh kế của tôi.”

“Quan hệ đó thực sự không tốt lắm ha. Nhưng nếu em nghĩ lại, một người thực sự tốt với em sẽ không bao giờ muốn để em phải khó chịu. Nếu không thật sự quan tâm em, thì em cũng không cần phải quan tâm đến tâm trạng của anh ta.” Ngu Thành Hà lần thứ hai nhìn về phía Trâu Hàn. “Em nói xem có đúng không?”

Trâu Hàn như là bị bỏ thuốc, gật gật đầu.

Khóe miệng Ngu Thành Hà hơi cong lên, “Vậy nói với anh của em, đừng sắp xếp xem mắt cho em nữa, bây giờ em đang hẹn hò với tôi. Nếu anh ta không tin, tôi có thể giả vờ diễn với em.”

“Anh đối với fan nào cũng tốt như thế hả?” Trâu Hàn chợt hỏi.

Ngu Thành Hà cả kinh.

Bởi vì chuyện khóa truyện, anh có hơi áy náy với Trâu Hàn, từng âm thầm tìm website kia nói chuyện muốn mở khóa truyện.

Website kia đáp lại rằng, bọn họ có quy tắc của bọn họ.

Ngu Thành Hà không hiểu lắm về quy tắc văn học mạng, chỉ đành thôi.

Sau đó anh lại định tự đăng weibo giải oan cho Mèo mắt to.

Nhưng Phí Lễ lại nói cho anh biết. “Dù Mèo mắt to có bị oan uổng thật thì sao chú mày chứng minh được? Mày có đảm bảo fan nào cũng nghe lời mày không? Có đảm bảo không có anti nào lợi dụng cơ hội không? Chuyện này vừa chìm xuống, chú mày đi ra giải thích chẳng khác nào lại đẩy cậu ta lên nơi đầu sóng ngọn gió lần nữa. Mày nghĩ cậu ta muốn sao?”

Ngu Thành Hà có thể cảm giác được Trâu Hàn là một người có lòng đề phòng vô cùng mạnh, nếu anh nói thẳng hết mọi chuyện ra, có khi Trâu Hàn còn tức giận hơn.

Cho nên, anh không nói ra chân tướng với Trâu Hàn, mà luôn vô thức quan tâm cậu nhiều hơn.

Bây giờ nhìn lại, có vẻ hơi quá.

“Em là fan bình thường sao?” Ngu Thành Hà cười cười, cố hết sức tỏ vẻ nhẹ như bẫng, “Em là fan đã giúp tôi đại ân mà.”

Trâu Hàn hiếm khi tỏ vẻ ngượng ngùng. “Đó đâu là gì.”

“Đối với em mà nói thì không là gì, nhưng với tôi lại là chuyện lớn.” Ngu Thành Hà nói, “Một khi đưa chuyện của Chung Thiên Trạch ra ngoài ánh sáng, em nghĩ các blog marketing sẽ thèm để ý đến sự thật sao? Giật tít câu view, cư dân mạng căn bản không thể biết đâu là thật đâu là giả.”

Trâu Hàn nghĩ đến chuyện acc clone, không biết nên nói cái gì.

May là đã đến cửa nhà rồi.

Trâu Hàn đẩy cửa xe ra, quay đầu chuẩn bị nói cảm ơn, nhưng vừa đối mặt với Ngu Thành Hà liền thấy ánh mắt ôn nhu của anh, trong lòng nhẹ nhàng nảy lên.

“Có gì cần hỗ trợ có thể tìm tôi.” Âm thanh của Ngu Thành Hà cũng rất ôn nhu.

Trâu Hàn mím mím môi, “Cảm ơn.”

Roy đã về tới nhà, chú Hách đang giới thiệu cho hắn trang thiết bị nơi này, vừa thấy Trâu Hàn, hai người vội vàng dừng lại.

Trâu Hàn phát hiện mười mấy người Roy mang đến đều không ở đây, thấy hơi kỳ quái. “Những người kia đâu?”

“Để bọn họ ở khách sạn rồi.” Giọng nói oang oang đặc trưng của Roy nhỏ xuống, luống cuống nhìn Trâu Hàn. “Có phải anh khiến em khó xử không?”

Trâu Hàn định theo thói quen lắc đầu, giây cuối lại biến thành gật đầu. “Phải, em không thích xem mắt. Cho nên, anh hai thân mến, anh đúng là đang gây khó dễ cho em.”

Roy kinh ngạc nhìn Trâu Hàn, nửa ngày sau mới liếc chú Hách một cái, rồi lại nhìn về phía Trâu Hàn, môi run rẩy. “Em, em mới nói gì? Em nói “không” với anh?”

Hắn phản ứng như thế khiến Trâu Hàn nhất thời cảm thấy vô cùng phức tạp. “Em không muốn lừa anh, em thực sự không thích đi xem mắt. Anh… anh có mất hứng không?”

“Không, anh cao hứng, anh cao hứng lắm luôn!” Roy hét lớn một tiếng, nhào tới chỗ Trâu Hàn. “Hàn Hàn em biết không? Bắt đầu từ năm anh mười tuổi, lần đầu tiên thấy em anh đã đặc biệt muốn biết em đang nghĩ gì trong lòng. Nhiều năm như vậy, vô luận anh làm gì em đều nói được, nhưng anh đoán không ra em chân chính thích cái gì. Hôm nay em lại nói không thích, đúng là hiếm có.”

Viền mắt Trâu Hàn ửng đỏ, đưa tay ôm hắn một chút. “Xin lỗi, trước kia em không tốt. Sau này, em sẽ nói thẳng suy nghĩ của em cho anh, được không?”

Roy mạnh mẽ ôm Trâu Hàn. “Đương nhiên là được, phải vậy chứ!”

Trâu Hàn xác nhận lần thứ hai. “Anh sẽ không tức giận chứ?”

Roy: “Không!”

Trâu Hàn: “Tốt.”

Nói xong, cậu liền đẩy Roy ra.

Roy:???

“Em không thích người khác ôm em.” Cánh tay Trâu Hàn cứng đờ giữa không trung, nhẹ giọng nói.

Roy sửng sốt một chút, lộ ra biểu tình hung ác. “Hóa ra là em đón đầu anh chỗ này hả? Anh mà là người khác á? Anh là anh trai em!”

Tuy miệng hắn nói như vậy, nhưng hành động lại không hề cưỡng ép, mà rất vui vẻ vọt tới trước mặt chú Hách, xoay mấy vòng.

Nỗi lo lắng treo lơ lửng trong lòng Trâu Hàn cuối cùng cũng coi như rơi xuống.

Chú Hách xoay lưng lặng lẽ lui vào góc khuất.

Trâu Hàn liếc bóng lưng ông, hỏi Roy. “Vậy mấy người anh mang về thì sao bây giờ?”

“Em thật sự không suy nghĩ thêm hả?” Roy nỗ lực thuyết phục cậu. “Anh không bắt ép em, nhưng những người đó rất tốt, hay là em thử tìm hiểu chút, có khi chân mệnh thiên tử của em là một trong số đó đó. Hàn Hàn, anh vẫn mong em…”

“Dừng!” Trâu Hàn không cho hắn nói ra nửa câu sau. “Em không thưởng thức được vẻ đẹp trai của người phương Tây.”

Roy: “… Em đang phân biệt chủng tộc đó em biết không? Anh trai em là người phương Tây đây nè. Thế nào, không đẹp trai sao?”

Trâu Hàn cười rộ lên. “Anh muốn em nói thật hay nói xạo?”

Roy oán giận nói. “Được được, em khỏi nói nữa, anh không ép em đi xem mắt.”

Trâu Hàn: “Vậy thì tốt.”

Roy nhìn gương mặt tươi cười của cậu, mắt hơi chuyển chuyển, “Nhưng mà em trai yêu dấu của anh, anh cũng không muốn lừa em. Em luôn cô đơn một mình như vậy anh hông có yên tâm…”

Trâu Hàn: “…”

Cậu biết tính Roy, cắn răng thẳng thừng nói. “Nói thật với anh vậy, em đã có người mình thích.”

“Ai?” Roy khoa trương rống lên.

Trâu Hàn bưng lỗ tai lùi lại hai bước.

Roy lập tức đuổi theo. “Người ta là ai? Dáng dấp thế nào? Làm việc gì? Còn gia đình của người ta… Thôi, em trực tiếp mang người đến cho anh gặp đi.”

Trâu Hàn: “…”

Nhìn biểu tình vi diệu trên mặt em trai, Roy giật mình. “Người em thích? Crush à? Chưa cua được?”

Trâu Hàn: “… Phải.”

“Tính cách của em như thế này, muốn cua người ta thì khó lắm.” Roy vỗ ngực một cái. “Nhưng có anh ở đây, chắc chắn giúp em cua được người ta. Yên tâm, anh trai em là cao thủ tình trường.”

Trâu Hàn: “…”

Hồi nãy mình điên rồi à? Tự nhiên nói ra cái câu đó.

Roy: “Vậy thì, người đó là ai?” (tham gia ctr “Người ấy là ai” luôn đi =)))))

Trâu Hàn: “…”

Nói ra một người giả tưởng chắc chắn không được, nhưng phải tìm đối tượng thầm mến từ đâu ra?

Bạn bè trong đời thật của cậu, chỉ có hai người.

Một là Thích Ca, đã có chồng; một người khác tên Dư An Chi, bởi vì một số chuyện, đã mất liên lạc một năm.

Trâu Hàn đưa ra quyết định: “Người đó gọi là Dư…”

Vừa mở miệng, điện thoại di động liền vang lên, Trâu Hàn lập tức chạy qua một bên bắt máy.

Roy nghiêm túc ghi nhớ. “Hóa ra là họ Cá.” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi