ANTI-FAN SỐ MỘT

Sao Ông Tuyết Đình lại ở đây?

Không phải anh ta đang thử vai ở chỗ Lộ Dư Phi sao?

Tưởng là đã bàn bạc kỹ càng rồi, đã nói anh ta sẽ không tham gia buổi ghi hình hôm nay mà?

Chẳng lẽ buổi thử vai của Lộ Dư Phi cũng được sắp xếp ở Vân Châu?

Nhưng khách sạn nãy rõ ràng là đặt riêng cho tổ tiết mục cơ mà? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Trong đầu Trâu Hàn chợt lóe lên vài ý nghĩ, theo bản năng nhìn sang hướng Ngu Thành Hà.

Ngu Thành Hà vô tình cố ý đứng chặn trước mặt Trâu Hàn, ngăn cản ánh mắt của Ông Tuyết Đình, khách khí xa cách mà khẽ gật đầu với anh ta, “Xin chào.”

Hai tay anh đút túi, hoàn toàn không có ý định bắt tay với Ông Tuyết Đình, nói xong liền quay qua nói với trợ lý, “Tiểu Duyên, em đi làm thủ tục nhận phòng, mau chóng làm cho xong đi, anh mệt rồi.”

Lúc này, trước quầy tiếp tân chỉ có hai nhóm người bọn họ, Ngu Thành Hà vừa nói chuyện, nhìn bằng mắt thường cũng thấy bầu không khí có hơi không ổn lắm.

Nhân viên khách sạn và tổ tiết mục đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ như không phát hiện gì hết. Kỳ thực cả đám đều đang dỏng tai lên hóng hớt nội tình của cặp CP đang hot hòn họt này.

Nhưng bọn họ chả nghe thấy cái gì hết.

Lời của Ngu Thành Hà vừa nói ra, Phí Lễ liền tiến lên trước bổ sung vào vị trí, nhiệt tình lôi kéo người đại diện của Ông Tuyết Đình ra trò chuyện. Hắn nói chuyện vô cùng có kỹ xảo, trong ba câu thì luôn có nửa câu tiện thể nhắc tới Ông Tuyết Đình, mỗi khi Ông Tuyết Đình có ý muốn cất bước qua chỗ Ngu Thành Hà, hắn lại kéo người quay về lại.

Cứ thế mấy lần, sắc mặt Ông Tuyết Đình hơi trầm xuống, lười phản ứng với Phí Lễ, nện bước đi thẳng tới chỗ Ngu Thành Hà.

Nhưng ngay lúc đó, Ngu Thành Hà bỗng lấy di động ra nhận một cú điện thoại, “Lộ đạo.”

Bước chân của Ông Tuyết Đình đột ngột dừng lại.

Sắc mặt Ngu Thành Hà không tốt đẹp gì mấy, cầm điện thoại đi ra khỏi khách sạn, trực tiếp lên chiếc xe đang đậu trước cửa.

Hai phút sau, anh đưa đầu ra, trong tay còn cầm điện thoại, mặt trầm như nước, “Người đâu?”

Phí Lễ liếc mắt ra hiệu với Trâu Hàn, “Có mắt nhìn tí đi chớ, mau đi coi coi Ngư Ngư cần cái gì.”

Trâu Hàn để hành lý xuống đất, chạy ra ngoài rồi lên xe.

Phí Lễ thở dài, oán giận với người đại diện của Ông Tuyết Đình, “Người mới bây giờ chậm chạp vụng về hết sức, không có lanh lẹ gì hết.”

Ông Tuyết Đình vốn đang suy tư, nghe vậy trong nháy mắt thanh tĩnh lại.

Quản lý của anh ta cười gượng, “Người mới đều như thế, chuyện thường ở huyện ấy mà! Ngư Ngư hình như không được vui lắm, anh Phí anh không đi xem một chút hả?”

Phí Lễ vội vàng lắc đầu, “Cậu ta đang nói chuyện điện thoại với Lộ đạo, nhất định là bị Lộ đạo chửi. Tôi không giúp được gì đâu, đi cũng bị ăn mắng thôi.”

Vừa dứt lời, liền thấy xe của bọn họ “vèo” một phát rời khỏi cửa khách sạn.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, nhân viên tổ tiết mục ngạc nhiên tới nỗi há hốc miệng, yếu yếu ớt ớt mà nói, “Còn mấy cái quy trình…”

“Yên tâm đi, mọi người gửi quy trình và thời gian diễn tập cho tôi là được. Ngư Ngư bọn tôi đã đồng ý làm, thì chắc chắn sẽ đến đúng giờ, tuyệt đối không lật lọng, gây khó dễ cho mọi người.” Phí Lễ cười híp mắt ngắt lời người kia, thái độ rất tốt, trong lời nói lại ẩn giấu sự châm chọc.

Ông Tuyết Đình cùng người đại diện liếc mắt nhìn nhau, sắc đều đều có chút lúng túng.

Lúc này trong xe, Trâu Hàn đang sốt sắng hỏi Ngu Thành Hà, “Giờ tụi mình đi đâu?”

“Đi nhà em.” Ngu Thành Hà nói.

Trâu Hàn: “Hở?”

“Không phải đã nói để anh nghỉ ở nhà em rồi hả?” Ngu Thành Hà oan ức nhìn cậu, “Sao lại không cho nữa?”

Khi nãy Trâu Hàn còn tưởng anh gặp phải chuyện gì phiền toái, nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, “Em có nói không cho anh ở đâu.”

Ngu Thành Hà bấy giờ mới vui vẻ lên, “Vậy thì tạm được.”

Trâu Hàn quả thực không làm gì được anh, hiện tại cậu còn cẩn thận hơn cả bản thân Ngu Thành Hà, chỉ sợ bị chụp lén. Trước tiên lái xe đến bãi đậu xe của một trung tâm thương mại gần đó, rồi mới đổi thành xe của vệ sĩ, lái về căn hộ của cậu.

Chỉ cách mười phút đi xe, vậy mà lăn qua lộn lại đến tận hai mươi phút, cũng may đã bỏ rơi được hết đám người bám đuôi.

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao Ông Tuyết Đình lại đến Vân Châu?” Lúc này Trâu Hàn mới có thời gian mà hỏi Ngu Thành Hà.

“Anh cũng đang định nói chuyện đó với em.” Ngu Thành Hà thở dài, “Hôm qua anh Phí đã nói chuyện với người đại diện của Ông Tuyết Đình rồi, bên đó đã đáp ứng đi thử vai đại minh tinh kia. Bên đạo diễn cũng hẹn hôm nay, ai dè cậu ta lại không đi.”

“Sao vậy được?” Hôm qua Trâu Hàn cũng đã biết rõ tầm quan trọng của Lộ Dư Phi đối với Ngu Thành Hà, chỉ lo việc này sẽ ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai người họ, nhất thời có chút nóng nảy, “Không lẽ mặt giao tiếp có vấn đề? Hay là có khi nào bọn họ nhớ lộn thời gian không?”

“Không phải.” Ngu Thành Hà phủ định hoàn toàn, “Hôm qua anh Phí đã liên hệ với bên tổ tiết mục rồi, nói rằng chỉ có mình anh là khách mời thôi. Thế nhưng tổ tiết mục đã sắp xếp phòng cho bọn họ, hiển nhiên là đã sớm có chuẩn bị, muốn lừa gạt anh cho qua chuyện. Quan trọng là hôm qua vì không để người ta hoài nghi nên chúng ta không có nói rõ ràng, bây giờ cũng không tiện chất vấn bọn họ.”

“Không phải anh nói Ông Tuyết Đình thích đóng phim hả? Tại sao anh ta lại làm như vậy?” Trâu Hàn cũng không ngốc, tự mình nghĩ kĩ lại, liền đoán được chín phần, “Em hiểu rồi, anh ta thích anh, anh lại muốn hủy CP, còn không ghi hình với anh ta nữa. Anh ta nhận ra rồi, cho nên tương kế tựu kế trước tiên lừa anh đến đây trước, anh lại không thể nói với người ta không ghi hình nữa được. Chương trình đêm nay, bọn họ chắc chắn đã đào cả đống hố chờ anh.”

Đang lúc nói chuyện, hai người vừa lúc đi tới nhà Trâu Hàn, Ngu Thành Hà vừa ngẩng đầu đánh giá, vừa khen cậu, “Em thông minh thật, nhà cửa trang trí cũng đẹp nữa!”

“Đừng nhìn nữa.” Trâu Hàn lôi Ngu Thành Hà ngồi xuống sofa, sốt ruột giùm anh, “Nói chuyện chính trước đã.”

Ngu Thành Hà thuận thế dựa vào người cậu một chút, “Chuyện chính gì cơ?”

Trâu Hàn: “Đương nhiên là chuyện Ông Tuyết Đình.”

Ngu Thành Hà nói, “Em thấy anh có đáng thương không?”

Trâu Hàn: “Ơ anh làm sao mà đáng thương?”

Ngu Thành Hà: “Bị người mình không thích đuổi theo như vậy mà còn không đáng thương nữa hả?”

Trâu Hàn đầu đầy hắc tuyến, “Ai biểu anh đi xào CP với anh ta?”

“Anh sai rồi.” Ngu Thành Hà lập tức thành khẩn nói.

Sớm biết có hôm nay, lúc trước anh tuyệt đối sẽ không đồng ý xào cái CP quỷ gì đó.

Nhưng thôi, bây giờ nói cũng chẳng có ích lợi gì.

“Yên tâm, đêm nay anh sẽ kiên quyết tự tay hủy CP.” Ngu Thành Hà nói.

Trâu Hàn: “…”

Hiện tại chuyện cậu lo lắng nhất không phải chuyện CP, “Lộ đạo nói sao? Ông ấy có giận anh không vậy?”

“Ông ấy thì không giận, nhưng anh đã đáp ứng đồ đệ của ông, đêm nay sau khi ghi hình chương trình xong sẽ chạy tới thử vai.” Ngu Thành Hà cẩn cẩn thận thận nhìn Trâu Hàn.

“Ông ấy thật sự không giận hả?” Trâu Hàn cảm thấy khó mà tin nổi, “Với lại thử vai thôi mà sao cần gấp dữ vậy?”

Ngu Thành Hà muốn nói lại thôi.

“Chuyện gì vậy? Anh nói mau đi.” Trâu Hàn sốt ruột, không nhìn nổi dáng vẻ chậm rì rì của anh.

“Nguyên văn lời Lộ đạo nói là “Bác thấy nó có thù oán gì với cháu”.” Ngu Thành Hà nói, “’Nó’ là đang nói đồ đệ của Lộ đạo.”

“Đồ đệ của ông ấy là ai?” Trâu Hàn lập tức nghĩ tới tên ấu dâm kia, “Không lẽ lại là cái tên…?”

“Không phải.” Ngu Thành Hà hiểu rõ ý nghĩ của cậu, vội vàng kéo cậu về, “Em không thấy cái họ Lộ này, vừa hiếm có, vừa hơi quen quen hả?”

Trâu Hàn suy nghĩ một hồi lâu, bỗng nhiên nhảy dựng lên, “Lộ Nam??”

“Không chắc chắn.” Ngu Thành Hà lắc đầu một cái.

Ý là, có khả năng đó, anh cũng đoán như thế.

Trâu Hàn cau mày, “Lộ đạo không nói họ tên đồ đệ của ông ấy cho anh à?”

Ngu Thành Hà lại lắc đầu.

Trâu Hàn gấp đến độ kéo kéo anh, “Vậy anh hỏi đi chứ.”

“Không hỏi.” Ngu Thành Hà nói, “Gặp rồi sẽ biết thôi.”

“Vẫn phải đề phòng trước chứ?” Trâu Hàn nói không nên lời.

Ngu Thành Hà: “Em không thấy chuyện này rất thú vị hả?”

Trâu Hàn: “… Có ai nói với anh tính cách của anh rất ác liệt chưa?”

“Có, anh Phí hay muốn cầm dao chém anh dữ lắm.” Ngu Thành Hà nói.

Trâu Hàn “…”

“Tụi mình đừng lãng phí thời gian nữa.” Ngu Thành Hà ôm lấy Trâu Hàn từ phía sau lưng, “Anh tới đây không phải để kể mấy chuyện lộn xộn đó với em, anh chỉ muốn ở chung với em thôi. Em nhìn nhà em trang trí xinh đẹp như vậy, anh tới mà không ngủ một lần thì tiếc quá. Tối nay không có cơ hội ngủ lại, thôi thì ngủ trưa bù vậy.”

Trâu Hàn né tượng trưng, “Tự anh ngủ mình đi.”

“Em ở lại với anh.” Ngu Thành Hà không buông tay.

“Em không buồn ngủ.” Trâu Hàn có chút ngượng ngùng.

Ngu Thành Hà nghiêng đầu nhìn cậu, “Em đang xấu hổ hả?”

Trâu Hàn lập tức phản bác, “Phòng đã chuẩn bị xong hết rồi, mắc gì em phải xấu hổ?”

“Vậy hóa ra là em chuẩn bị phòng để ngủ chung với anh đó hả?” Ngu Thành Hà vui mừng khôn xiết.

Trâu Hàn “…”

Đúng là hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.

“Mau dẫn anh đi xem đi, nhanh lên.” Ngu Thành Hà không chịu buông tay, dựa vào người Trâu Hàn, “Anh buồn ngủ, anh muốn đi xem phòng ngủ.”

Trâu Hàn mặt đỏ tới mang tai, thực sự hết cách với anh, đành phải kéo theo Ngu Thành Hà tới cửa phòng ngủ, “Nếu anh mệt thì cứ ngủ một lát đi, em thực sự không buồn ngủ.”

“Yên tâm đi, anh không làm gì hết.” Ngu Thành Hà ôm Trâu Hàn ngã lên giường, “Chỉ muốn ngủ trên giường của em thôi.”

Trâu Hàn nhịn không được phun tào, “Trước giờ em chưa từng ngủ trên cái giường này.”

“Anh biết, cho nên bây giờ mới phải ngủ chung với em nè.” Ngu Thành Hà nghiêng người nhìn cậu cười cười.

Giường vốn là một nơi mờ ám, hai người lại còn ở rất gần nhau, cảm giác ám muội điên cuồng sinh trưởng.

Nhưng đúng vào lúc đó, điện thoại di động của Ngu Thành Hà vang lên.

Là Phí Lễ.

Hắn rốt cuộc cũng đã hỏi xong tin tức, sau đó thoát khỏi bọn Ông Tuyết Đình, lấy tốc độ nhanh nhất trao đổi thông tin với Ngu Thành Hà.

Ngu Thành Hà trực tiếp bật chế độ handsfree, trước tiên nói cho hắn biết ý tứ của Lộ đạo cùng lịch trình đêm nay.

Đương nhiên, anh không đề cập tới chuyện Lộ Nam.

“Đêm nay chú mày đi cũng tốt, miễn cho cậu ta lại tới quậy phá. Trước đây anh thật sự không ngờ, Ông Tuyết Đình nhìn thì ngoan ngoãn, hóa ra lại phiền phức đến thế. Anh mà biết sớm thì đã không chọc tới cậu ta. Ai da, chú mày nói coi có phải là do anh già rồi không? Năm nay anh nhìn nhầm người hai lần rồi.” Phí Lễ rất kinh hoảng.

Ngu Thành Hà: “Hai lần?”

Phí Lễ hắng giọng, nhanh chóng lảng sang chuyện khác, “Thảo nào Ông Tuyết Đình dám cho Lộ đạo leo cây, mấy đứa đoán coi chuyện gì đã xảy ra? Bộ phim do đồ đệ của Lộ đạo đạo diễn đang kéo đầu tư, cậu ta thuyết phục cha mình đầu tư, cho nên bên Lộ đạo bọn họ mới không tức giận với cậu ta.”

Phí Lễ “chà chà” hai tiếng, “Thích đóng phim quái gì, toàn là nói xạo thôi, thằng đó nó thấy chú mày sang nên bắt quàng làm họ thì có.”

“Em biết ngay mà.” Trâu Hàn nhịn không được, tức giận nói.

Phí Lễ khựng lại nửa giây, sau đó đổi giọng, “Ngoài ra anh còn hỏi thăm được một tin. Hồi trước lúc Ông Tuyết Đình tiến vào giới giải trí, gia đình cậu ta không đồng ý lắm. Nói cậu ta chơi hai năm rồi phải quay về tiếp quản sự nghiệp gia đình, thì mới cho cậu ta xuất đạo. Bây giờ thời hạn sắp đến rồi, cậu ta lại để cha mình tham gia đầu tư, trên căn bản chẳng khác gì sắp lui giới. Biết sao lần này cậu ta lại đột nhiên trở nên gấp gáp vậy không? Là vì thời gian của cậu ta không còn nhiều lắm.”

Hắn nhàn nhạt thở dài, “Ngư Ngư, xem ra cái tên Ông Tuyết Đình đó rất là yêu chú đó, bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, nào là đầu tư phim nào là mua tổ tiết mục…”

Nói chưa hết câu, điện thoại đã bị Ngu Thành Hà ngắt kết nối.

“Thực ra—”

“Em cũng có tiền.” Trâu Hàn ngắt lời Ngu Thành Hà.

Ngu Thành Hà: “Anh biết.”

“Em cũng có thể đầu tư phim, cũng có thể mua tổ tiết mục.” Trâu Hàn rất khó chịu.

Ngu Thành Hà: “Anh biết, em có thể mua lại tổ tiết mục.”

“Mua lại tổ tiết mục phải tốn bao nhiêu tiền?” Trâu Hàn hứng thú, “Một trăm triệu đủ không?” (100,000,000 tệ ≈ 340 tỉ VND)

Ngu Thành Hà “…”

Trâu Hàn: “Không đủ hả? Hai trăm triệu thì sao? Ba trăm triệu? Vẫn chưa—”

“Kim chủ ba ba, em trực tiếp mua anh luôn đi nè.” Ngu Thành Hà duỗi tay ra ôm lấy cậu vào lòng, “Mua anh đỡ được bao việc.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi