ANTI-FAN SỐ MỘT

Trâu Hàn bây giờ đã không còn rảnh đi quan tâm xem ai muốn khóa chuyên mục của cậu.

Hiện tại, điều mà cậu không dám tin chính là, chuyện giữa cậu và Ngu Thành Hà đã đến mức ai ai cũng biết rồi hả?

Với lại, cậu thích ăn dấm như vậy thật à?

Hình như đâu có… đâu?

【 Quan tự tại: Ôi đcm, vãi lúa, Ngu Thành Hà bị bao dưỡng á?? Hèn gì Miêu Miêu cứ không thích giới giải trí, chắc là do ông ở gần nên thấy nhiều quá rồi hả? 】

Trâu Hàn: “…”

Chuyện không phải như thế mà. Nhưng cậu thật sự không biết phải làm sao để giải thích rõ ràng dưới điều kiện không bại lộ tình huống của mình.

【 Quan tự tại: Kim chủ của Ngu Thành Hà nhìn sao? Tai to mặt lớn hay trung niên hói đầu? Hắn ta ngủ được thật à? 】

Trâu Hàn: “…”

Cậu không nhịn được mà mở camera trước ra xem.

【 Thủy Yêu Yêu: Hai người hiểu lầm rồi, chắc là tui chưa nói rõ chứ bọn họ không phải loại quan hệ bao dưỡng đơn giản kia đâu. Kim chủ của Ngu Thành Hà bề ngoài trông đáng yêu lắm, nhìn như học sinh cấp ba ấy. Giữa bọn họ hình như có tình cảm, chỉ là người ta thực sự rất có tiền, rất chua ngoa hay ghen tỵ. 】

Trâu Hàn đã hoàn toàn rối hết lên.

【 Mèo mắt to: Yêu Yêu sao bà biết được chuyện đó? 】

【 Quan tự tại: Đúng rồi, làm sao bà biết được? Sao tui cứ có cảm giác cả hai người đều không đơn giản? 】

【 Thủy Yêu Yêu: …Tui có bán bản quyền tiểu thuyết cho đài truyền hình, định quay thành phim. Gần đây tui có tiếp xúc với bên đoàn phim, vô tình nghe người ta nói. 】

【 Mèo mắt to: Bà bán bản quyền quyển nào? 】

【 Thủy Yêu Yêu: Chưa xuất bản, mấy người không biết đâu. 】

【 Quan tự tại: Giỏi giỏi giỏi. 】

【 Mèo mắt to: Đạo diễn là ai? 】

【 Thủy Yêu Yêu: Một đạo diễn nhỏ không nổi danh, chắc chắn mấy người không biết. Nhân tiện, mấy ngày nữa có thể tui sẽ vào đoàn, không rảnh online như bây giờ. Nếu mấy người có chuyện cần tìm tui thì cứ để tin nhắn. 】

Thủy Yêu Yêu dời đề tài, Trâu Hàn lo mình nói nhiều bị lộ nên cũng không tiếp tục truy hỏi.

Ngày hôm sau, Trâu Hàn ngủ thẳng tới buổi trưa mới tỉnh lại.

Trong không khí thoang thoảng mùi thơm của thức ăn, Trâu Hàn không kịp nghĩ nhiều, đi thẳng xuống lầu.

Ngu Thành Hà mặc tạp dề ngồi trên ghế sofa đọc sách, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên nở một nụ cười với Trâu Hàn, “Nhanh đi rửa mặt rồi ăn cơm.”

Trâu Hàn không gấp gáp đi rửa mặt, “ầm ầm” chạy từ trên lầu xuống, ngồi xổm trước mặt Ngu Thành Hà, cầm bàn tay bị thương của anh lên xem.

“Không sao rồi.” Ngu Thành Hà nói, “Cơ thể anh thuộc loại mau lành.”

Trâu Hàn kiểm tra tay anh thấy không có chuyện gì, thở phào nhẹ nhõm, cứ thế mà ngồi trên thảm trải sàn, không muốn đứng lên rửa mặt.

“Sao vậy?” Ngu Thành Hà xoa nhẹ mái tóc của cậu.

“Anh còn biết nấu ăn nữa hả?” Trâu Hàn không nói được tại sao, chỉ là rất muốn ngồi như vậy. Cậu nhìn về hướng nhà bếp, “Nấu món gì thế?”

Ngu Thành Hà: “Canh giò heo, giò heo om, giò heo kho, rau trộn giò heo,…”

Trâu Hàn hơi sửng sốt, “Đâu ra nhiều giò heo dữ vậy?”

Ngu Thành Hà điểm nhẹ lên chóp mũi của cậu, “Cái này phải hỏi em mới đúng chứ?”

Trâu Hàn đã quên sạch sẽ, “Liên quan gì tới em?”

“Tủ lạnh của ai đó trữ cả đống giò heo, không lẽ em quên hết thiệt á hả?”

Trâu Hàn rốt cuộc nhớ tới lần Ngu Thành Hà bị thương, cậu muốn nấu canh cho anh nên chạy đi siêu thị mua giò heo. Người ta hỏi cậu muốn bao nhiêu, cậu biết trình nấu ăn của mình không được, sợ sau khi thử mấy lần thì hết nên mua hết giò heo ở đó về luôn.

Đương nhiên, cuối cùng thì cậu vẫn không thành công, giò heo cũng không dùng hết.

Trâu Hàn nhảy dựng lên bỏ chạy mất biến, “Em đi rửa mặt đây.”

Chờ đến khi cậu rửa mặt xong xuôi đi xuống lầu, mới nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, cầm di động lên đăng nhập vào QQ.

Biên tập đã gửi tin nhắn trả lời.

【 Chơi thuyền: Hình như là vì cậu anti Ngu Thành Hà trên mạng, hắn ta không vui nên tạo áp lực cho website. 】

【 Chơi thuyền: Sao cậu cứ phải kiếm chuyện với hắn ta thế?】

【 Chơi thuyền: Tôi chỉ là một biên tập nhỏ, không bảo vệ cậu được. 】

【 Chơi thuyền: Quên đi, không cần phải như thế đâu, thật đó. 】

Trâu Hàn đưa điện thoại di động cho Ngu Thành Hà xem.

Ngu Thành Hà hoang mang, “Cái gì? Đang nói anh à?”

“Ừm.” Trâu Hàn nặng nề gật đầu, “Anh không hài lòng việc em đăng hắc liêu của anh lên mạng, nên gây áp lực cho website bọn em, đòi khóa chuyên mục của em lại. Với lại, việc truyện của em bị khóa hồi trước cũng là do công ty anh làm.”

Ngu Thành Hà: “… Bảo bảo, không phải anh.”

Trâu Hàn vốn không tin là anh làm, chỉ là muốn chọc anh chơi thôi, kết quả bị một câu “bảo bảo” của anh làm cho á khẩu không trả lời được.

“Ít nhất là anh tuyệt đối không biết chuyện, mà anh nghĩ không phải công ty làm đâu.”Ngu Thành Hà lấy điện thoại ra, “Em chờ chút, anh đi gọi điện thoại hỏi thử.”

Ngu Thành Hà gọi điện thoại một vòng, xác định không phải công ty làm, “Em hỏi thử biên tập của em, sao họ chắc chắn là anh làm?”

Trâu Hàn nói chuyện với Chơi thuyền mấy câu.

Chơi thuyền chỉ là người làm công, không có trực tiếp gặp mặt người gây áp lực kia cho nên cũng không nói được nguyên nhân tại sao.

“Để anh kêu Phí Lễ liên lạc với người phụ trách website bọn em.” Ngu Thành Hà nói.

“Khoan đã.” Trâu Hàn ngăn cản anh ấn số điện thoại, cười không có ý tốt, “Em có cách này hay hơn.”

“Cách gì?” Ngu Thành Hà hỏi.

Trâu Hàn chụp mấy bức hình bàn ăn ngập tràn giò heo, rồi chỉ huy Ngu Thành Hà, “Lấy một cái ăn.”

Ngu Thành Hà đã hiểu ý của cậu, theo lời cậu mà trực tiếp cầm miếng giò heo lên gặm, không chút để ý hình tượng.

Trâu Hàn hài lòng ấn nút quay phim, sau đó soạn weibo đăng lên mạng.

【 Mèo mắt to: Ăn nhiều như vậy, bộ là heo hay gì [ ảnh ] [ ảnh ] [ ảnh ]? 】

Weibo có liên quan tới Ngu Thành Hà luôn không bao giờ thiếu lượt xem, mới refresh một cái đã có bình luận rồi.

A a a a a a, bé cá đáng yêu quá đi!

Ngư Ngư tụi tui vẫn đang phát triển, ăn nhiều xíu cũng không có sao.

Á tui đi chết đây, tui cứ tưởng Ngư Ngư đẹp trai, giờ mới phát hiện ảnh còn dễ thương như vầy nữa. Thiệt đáng sợ, tui sắp chuyển từ fan bạn gái sang fan mẹ ruột rồi.

Chỉ có tui để ý tại sao lại có nhiều giò heo như thế à?

Mấy người không ai để ý đúng chỗ hết, đại đại, cậu đang ăn cơm cùng với Ngư Ngư đó hả?

Đù má! CP Kẻ thù rốt cục có thể thở rồi, tui không care, cả bàn kia toàn là đường!!

Mấy người xem tấm hình cuối cùng đi, ánh mắt Ngư Ngư sủng lắm luôn. Ảnh đang nhìn người chụp hình đúng hông? Người chụp hình là đại đại đúng hông? Thế cho nên rốt cuộc quan hệ giữa hai người là gì vậy a a a a a a!



Trâu Hàn ho nhẹ một tiếng, vừa lướt điện thoại vừa cố ý nói, “Mắt của fan anh bị gì thế? Gặm giò heo thì đáng yêu chỗ nào?”

Ngu Thành Hà lau khô tay, nói, “Miệng em chảy nước miếng kìa.”

Trâu Hàn nhanh chóng sờ sờ khóe miệng, không thấy ướt chút nào mới phản ứng được mình mới bị lừa.

“Anh…”

“Ăn cơm trước đã.” Ngu Thành Hà lấy điện thoại di động của cậu đi, “Đồ ăn anh tự nấu không hấp dẫn em chút nào hết sao?”

Trâu Hàn nếm thử một miếng canh đã nguội, mặt mày cong lên, “Ngon ghê.”

“Nếm thử cái này đi.” Ngu Thành Hà gắp cho cậu một miếng thịt.

Trâu Hàn nếm thử một miếng, sau đó không dừng lại được.

Ngu Thành Hà nhìn người trước mặt ăn như gió cuốn mây tan, có hơi không dám tin.

Anh có thể nhìn ra, Trâu Hàn thật sự thích ăn, chứ không phải chỉ diễn để cho anh mặt mũi.

Sức ăn của cậu bạn nhỏ lớn ghê, còn là một tên động vật ăn thịt nữa, quan trọng nhất là ăn nhiều thế mà không thấy mập lên chút nào.

Không biết có bao nhiêu minh tinh hâm mộ chết.

Anh cũng rất hâm mộ.

Trâu Hàn ăn no rồi mới chú ý thấy Ngu Thành Hà căn bản chẳng ăn bao nhiêu, nhất thời có hơi ngượng ngùng, “Sao anh không ăn đi?”

“Giữ dáng.” Ngu Thành Hà nói, “Mấy ngày nữa phải vào đoàn rồi.”

Trâu Hàn khựng lại, “Khi nào? Đoàn nào?”

“Đoàn của Lộ đạo.” Ngu Thành Hà quan sát vẻ mặt của cậu, “Lần trước anh nói với em rồi đó, cái vai người mù.”

“Ồ.” Trâu Hàn nhớ tới, lại không biết nên nói gì cho phải.

“Vai khách mời mà thôi, chắc ba, bốn ngày gì đó là quay xong.” Ngu Thành Hà nói bổ sung.

“Vậy thì cũng nhanh. Em đi rửa chén trước.” Trâu Hàn dọn chén, cầm đến nhà bếp, bỏ vào máy rửa chén.

Sau đó không đi ra, mà đứng ngẩn người ở chỗ đó.

Lần này là vai khách mời, ba bốn ngày là xong.

Thế còn lần sau?

Nghề chính của Ngu Thành Hà là diễn viên, anh đã vì cậu mà tuyên bố không bao giờ nhận show thực tế nữa, vậy sau này đương nhiên phải đóng thật nhiều phim.

Anh đang trên đà nổi tiếng, đang trong độ tuổi tốt đẹp, anh sẽ nhận càng nhiều vai chính.

Ngu Thành Hà từng nói, diễn vai chính, thời gian ở đoàn phim ngắn thì mấy tháng, dài thì nửa năm một năm.

Mới vừa bắt đầu yêu đương, đã phải nếm trải mùi vị xa cách, tâm lý Trâu Hàn có chút khó chịu.

Nhưng cậu không còn dám tùy tính nữa.

Lần trước thiếu điều hại Ngu Thành Hà phát sinh mâu thuẫn với Lộ đạo, lần này tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ nữa.

Trâu Hàn hít sâu hai cái, nhớ tới Ngu Thành Hà tự mình xuống bếp nấu cho cậu ăn, nhớ tới Ngu Thành Hà gọi cậu là bảo bảo, nhớ tới nụ cười sủng nịch của Ngu Thành Hà… Cuối cùng cậu điều chỉnh cảm xúc tốt, treo một nụ cười hoàn mỹ lên mặt, sau đó xoay người chuẩn bị ra ngoài tìm Ngu Thành Hà.

Kết quả cậu vừa quay đầu lại liền thấy Ngu Thành Hà đứng ngay cửa nhìn mình, sợ đến nỗi lảo đảo suýt ngã sấp mặt, “Anh, anh tới đây hồi nào? Sao không có tiếng gì hết vậy?”

“Không phải anh không phát ra tiếng, là em không để ý thấy.” Ngu Thành Hà đi tới, vây Trâu Hàn vào trong ngực mình, “Nghĩ gì thế?”

“Không có gì.” Trâu Hàn muốn đẩy anh ra, nhưng cậu không đẩy, lúng túng thu tay về, “Sau khi ăn no phản ứng hơi chậm một chút, bình thường mà?”

“Ừa đúng rồi.” Ngu Thành Hà gật gật đầu.

Trâu Hàn: “…”

Không khí hơi quái dị, Trâu Hàn muốn nói cái gì, lại không biết phải nói sao cho phải, ngón tay chống sau lưng cuộn tròn rồi lại mở ra liên tục mấy lần.

Ngu Thành Hà bỗng nhiên cúi đầu, gần như hôn lên môi cậu.

Ngón tay Trâu Hàn đột nhiên nắm chặt lại.

Nhưng Ngu Thành Hà không hôn cậu, mà là thấp giọng hỏi, “Không nỡ để anh đi hả?”

Hô hấp Trâu Hàn nhanh hơn, miễn cưỡng lắc đầu, “Không ạ.”

“Không hả?” Ngu Thành Hà hơi nhíu mày, “Tên nhóc vô tâm này, mắc công anh tự mình xuống bếp nấu đồ ăn cho em ăn.”

Trâu Hàn thừa nhận cũng không được, mà phủ nhận cũng không được, trong lòng vừa chua vừa xót.

Cậu cực lực nhẫn nhịn, nhưng lông mi vẫn luôn động đậy không ngừng. Hai người dựa vào nhau đủ gần, không một động tĩnh nhỏ nhoi nào có thể trốn khỏi đôi mắt của Ngu Thành Hà.

“Đoàn phim của Lộ đạo ở trong núi, anh Phí ảnh không có thời gian, Tiểu Duyên là một cô gái, có thể không tiện, em đi chung với bọn anh có được không?” Ngu Thành Hà hỏi.

Trâu Hàn đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lập tức sáng bừng lên, “Được hả anh?”

“Đứa ngốc.” Ngu Thành Hà khẽ gọi một tiếng, bỗng nhiên kề sát về phía trước, ngậm bờ môi khẽ run của cậu.

Trâu Hàn run lên, lập tức nhắm mắt lại, ôm chặt lấy eo Ngu Thành Hà.

Hồi lâu sau, Ngu Thành Hà mới buông Trâu Hàn ra, đầu ngón tay mơn trớn bờ môi nóng bỏng của cậu, ôn nhu nói, “Không vui thì phải nói cho anh biết, nghe không?”

Trâu Hàn mím mím môi.

“Nếu em tin tưởng anh, thì kể hết tâm sự của em cho anh. Có lẽ, anh có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết.” Ngu Thành Hà chân thành nói, “Cho dù không giải quyết được cũng không sao, tụi mình là người yêu thân mật nhất, anh hi vọng ít nhất tụi mình có thể san sẻ cho nhau.”

Trâu Hàn rốt cuộc mở miệng, “Em không muốn làm anh khó xử.”

Ngu Thành Hà nói, “Anh sẽ không bị khó xử, chuyện anh không làm được thì là không làm được, anh sẽ nói thẳng với em. Nhưng có một số việc, nếu như rõ ràng có cách giải quyết… Anh không muốn sau đó lại phải hối hận, em hiểu ý của anh không?”

Trâu Hàn gật gật đầu, “Hiểu ạ.”

“Vậy bây giờ em có ý kiến gì không?” Ngu Thành Hà điểm điểm chóp mũi của cậu.

Trâu Hàn: “… Hôn thêm chút nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi