ẢO ẢNH CHỢT LÓE


Hà Thần Ảnh nói, âm thanh ấm áp: "Nếu em đã không phải là có mâu thuẫn đối với yêu đương đồng tính, chị cũng không mâu thuẫn, vậy chúng ta lại thử tìm nguyên nhân."
Tiểu Viên chớp chớp mắt với cô ấy, tiếng be bé: "Chị Thần Ảnh, chị từng yêu đương với con gái sao?"
Hà Thần Ảnh thiếu chút nữa thì sặc phải nước bọt: "......!đương nhiên không có, chị chỉ là đã trộm nghĩ sau khi nhận bộ phim này, chưa có thực tiễn qua, giống y như em."
Tiểu Viên khụ một tiếng, cô thì lại chẳng vỏn vẹn trộm nghĩ, cô thật sự là đang yêu đương với phụ nữ.
"Chị Thần Ảnh á, em cảm thấy là loại hình rất được con gái yêu thích, nếu không thì thử xem cũng được đó?" Tiểu Viên chớp chớp mắt với cô ấy.
Hà Thần Ảnh: "......"
Cô ấy đè đè cái trán, có tí đau đầu: "Không được không được......"
Tiểu Viên cũng đã nở nụ cười, lờ mờ rối rắm của mấy ngày liền quay phim không thuận lợi đã được xua tan được không ít.
Hai người yên lặng hết một hồi, Hà Thần Ảnh hơi nhìn cô, nói: "Chúng ta thì quay được hơi không thuận lợi tí, có điều cũng không phải nguyên nhân của mỗi riêng em.

Có thể chị làm được không đủ, chị cũng có cảm nhận được bài xích của em đối với chị, cho nên chị mới có thể hỏi một chút rằng có phải em để tâm việc diễn yêu đương đồng tính hay không.

Chẳng qua thì chị nghĩ, nếu em là thật sự để tâm, thì cũng sẽ không đồng ý nhận rồi, đúng chứ?"
"Vâng......" Tiểu Viên cụp mắt xuống, có chút lúng ta lúng túng: "Em cũng không biết bị làm sao, chỉ là tìm không được cảm giác......"
Thật ra nguyên nhân thì trong lòng cô biết đấy, cô coi Hà Thần Ảnh là sư tỷ, là tiền bối, là thần tượng, là bạn bè, thì cho nên rất khó nảy sinh "tình yêu" với Hà Thần Ảnh.

Lúc cô nỗ lực, nhằm mong muốn diễn ra cảm giác động lòng trong cốt truyện, thì cô đều rất khó thuyết phục bản thân.

Không có cảm giác tín niệm, diễn lên liền rất kỳ quặc.
Mỗi ngày sau đó, Thẩm Nhuế đều đi quán cà phê, mỗi ngày đều gặp mặt với Lâm Lật.


Hai cô thường xuyên cùng nhau nói chuyện phiếm, đã hình thành bầu không khí mập mờ vượt trên mức bạn bè.
Tiếp theo đã xảy ra một sự kiện, ngày nọ Lâm Lật tan ca, sơ ý bị xe máy đụng phải, cẳng chân bị thương gãy xương.

Vào trong bệnh viện, Thẩm Nhuế là bác sĩ điều trị của cô.
Ở thời gian bị thương này, tình cảm của hai người chín mùi thêm một bước, đều có thể cảm nhận được tình cảm giữa đôi bên.

Lâm Lật trẻ tuổi, tình cảm nhiệt tình dữ dội, việc đắn đo muốn ít hơn so với Thẩm Nhuế, sau khi xác định được tâm ý của mình thì chủ động tỏ tình.
Nhưng theo trạng thái trước mắt của Tiểu Viên thì hoàn toàn không có cách nào diễn ra tới được.
Hà Thần Ảnh lặng im hết một chốc lát, lại thoáng nhìn cô: "Thế như vậy......!có thể quay phim lúc sau sẽ có vấn đề rất lớn!"
"......! em biết," Tiểu Viên lại suy sụp rồi, cúi đầu rầu rĩ, nói: "Thật ra em cũng đang nghĩ......!có phải em nên rời khỏi cái dự án này hay không, để đạo diễn tìm diễn viên thích hợp lại lần nữa."
"A!" Hà Thần Ảnh sửng sốt một chút vẻ kinh ngạc, phản ứng lại tới thì lập tức nói: "Vậy không được!"
Tiểu Viên ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn cô ấy.
"Nếu em rút khỏi, thì chị phải dung hòa với người mới, chị đoán chừng rằng chị không ổn lắm." Cô ấy nói thẳng thắn.
Tiểu Viên cũng cảm thấy chủ động rút khỏi thì vô trách nhiệm vô cùng, cũng thật mất mặt và thất bại, đây là kế rất dở, nhưng tiếp theo đây cô thật sự có thể diễn ra được sao? Cô thực sự không xác định.
Lúc này, âm sắc của cô mềm mại, hàng mi đen nhánh khép lại u sầu, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết đều ảm đạm hết cả.

Hà Thần Ảnh đã nhìn cô một chốc, trong lòng bay bổng một chút rung động khó nói rõ ràng, cô ấy tóm vào chút cảm giác này, nói: "Vậy còn một biện pháp, chính là chúng ta phải thử vô thật sự phải lòng đối phương."
Thật ra là biện pháp khá tốt, thể nghiệm cảm giác đích thực mới có thể thật sự thay thế vô, đi vào trong phim.


Có điều, đoán chừng thì chị Hà Thần Ảnh là quá thẳng rồi, nên lời này nói ra tới mà cũng chẳng có một tí áp lực nào.

Tuy rằng Tiểu Viên không cảm thấy mình phải gượng ép phân loại vào đến mác "cong" nữa, nhưng hiện tại cô đã có bạn gái rồi, biện pháp này thật sự đã quá là vi diệu, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ ra được lý do cự tuyệt: "Ấy......"
Hà Thần Ảnh cười rồi nhìn chăm chú cô mà nói: "Em phải thật sự xem như mình là Lâm Lật mới được, chị là Thẩm Nhuế, là Thẩm Nhuế mà Lâm Lật yêu thích vô cùng."
"Tạm thời quên đi em là ai, cũng đừng nhớ tới chị là ai, chủ yếu em nhớ kỹ, em là Lâm Lật, em phải thích chị mới được!"
Mấy giây mới đầu thì Tiểu Viên đối mặt với Hà Thần Ảnh một cách bị động, dần dần, các cô bốn mắt nhìn nhau, đã nhìn vào đôi mắt của đối phương với nhau.
Đúng rồi, vai cô diễn chính là Lâm Lật, là thật sự phải nảy sinh tình cảm đối với Thẩm Nhuế, cho nên không cần ôm gánh nặng (trách nhiệm) "Hướng Tiểu Viên".
Hiện tại các cô chưa có nền tảng tình cảm, có nền tảng tình cảm rồi thì sẽ dễ diễn một chút.

Muốn nảy sinh tình cảm, thì nhất định phải có cảm giác.
Mà đối mặt, là cách thức có thể sản sinh cảm giác nhanh nhất.
Dáng mắt của Hà Thần Ảnh tương đối thuôn dài, khóe mắt có một tí vết chân chim, có thể nhìn ra bé tí so với người bình thường.

Dạng môi nhỏ mà tròn, cô ấy thì có một khí chất người đẹp cổ điển kiểu độc đáo.
Đây là đôi mắt của Thẩm Nhuế.
Thẩm Nhuế và Hà Thần Ảnh cũng có hơi giống nhau, các cô ấy đều là người mẹ đơn thân đã ly hôn, có một sự dịu dàng ấm áp mẫu tính kiểu đặc trưng.

Mà Lâm Lật từ nhỏ thì cha mẹ ly dị, cô gần như là lớn lên một mình, cô sẽ bị sự dịu dàng ấm áp của Thẩm Nhuế hấp dẫn.


Cho nên cô không màng tất cả mà mong muốn tới gần cô ấy, chạy về phía cô ấy, gần gũi cô ấy......
Trong mắt Tiểu Viên dần dần có ánh sáng rọi tan mờ mịt, giống ánh mặt trời nơi vùng núi dừng ở mặt hồ, gợn nên vết nước trong vắt lung linh.
Tươi đẹp, ấm áp, còn có ánh sáng tràn đầy sức sống, là chung tình của người trẻ tuổi.
Hà Thần Ảnh hơi hơi nín thở, cảm thấy một cơn sóng ngầm trào dâng, cô ấy giơ tay mà không hay không biết, rồi xoa lên gương mặt của Tiểu Viên.
Một động tác này dẫn đến lông mi của Tiểu Viên hơi vỗ vỗ, nhìn vào cô ấy.
Đôi mắt của Hà Thần Ảnh thoáng cong cong, lại khuynh gần một bước, cánh tay mảnh dài chợt ôm vào, đã ôm cô qua đến, rồi nhẹ giọng mà gọi một tiếng: "Lâm Lật."
Tiểu Viên thoáng ngẩn ra, hơi tóm góc áo của cô ấy vẻ có hơi chần chờ.
Nói thật ra, ngoại trừ Vĩ Trang, vẫn chưa có ai từng ôm cô như vậy.
Thật ra nếu không phải Hà Thần Ảnh "lúc đóng phim" còn đỡ, nhưng lúc này là nhân vật của các cô có cảm giác với nhau, đấy thì có hơi không thể miêu tả rồi.
Tiểu Viên đã thoát ra khỏi nhân vật Lâm Lật, lập tức cảm thấy có tí không thích hợp.
Chiếc ôm của Hà Thần Ảnh hoàn toàn không giống như với cái của Vĩ Trang.

Mùi nước hoa của cô ấy là một làn hương trái cây nhàn nhạt xa lạ, hoặc là hơi thở thân thể ấm áp kiểu như mây kia, đặc biệt của riêng một mình cô ấy, khiến cô cảm thấy không thích ứng, không được tự nhiên của sự vi diệu, cùng với tim đập loạn nhịp không biết ứng đối thế nào.
Trần Vân Tú nhìn các cô từ xa xa, nét cười đã hiện lên bên môi, cảm thấy hai vị nữ chính ông ta chọn thật sự khớp vô cùng, dáng vẻ cùng ôm nhau giờ phút này nhìn trông có tình cảm hết sức.
Ông ta vẫy tay ra hiệu quay phim lại đây, vị quay phim này phụ trách chụp một ít thường ngày của nhân viên đoàn phim, hoặc là sự việc câu chuyện thú vị kiểu kiểu như thế trong thời qian quay phim, coi như nội dung tuyên truyền hậu kỳ sau này.
Quay phim ngầm hiểu, đi tới trước, đến khoảng cách thích hợp thì đã quay chụp một màn này vào.
Tối hôm ấy, khi Tiểu Viên trở về video cùng Vĩ Trang, cũng không dám đối mặt với Vĩ Trang lắm, bằng cách nào đó cảm thấy bản thân là đồ sở khanh ngoại tình với phụ nữ khác, buổi tối về nhà dỗ bà xã.
Cô vào đoàn đã hơn nửa tháng, bởi vì nguyên nhân quay phim không quá thuận lợi, bình thường video cùng Vĩ Trang cũng không đề cập tình hình công tác mấy, thông thường đều là hai ba câu liền đổi đề tài rồi.
Đêm nay, lời nói của cô càng ít, lại còn thường thường thì lơ đãng, ngẩn người.
Vĩ Trang nhìn cô chăm chú, con ngươi hơi híp lại không dễ nhận ra, thấp giọng mà gọi cô: "Suy nghĩ cái gì?"
"Không, không có." Tiểu Viên gác đỡ di động, bản thân thì nằm nhoài xuống, tóm di động qua gối với mặt mình, nhìn người phụ nữ kia: "Chỉ là hình như em......!có hơi hối hận khi nhận bộ phim này rồi......"
Vĩ Trang nhìn cô: "Làm sao vậy?"
"Ừm, chỉ là bắt đầu quay thì thật khó mà!" Tiểu Viên vô thức thở dài: "Nhưng mà em lại không muốn vi phạm hợp đồng rút khỏi, bỏ dở nửa chừng."

Vĩ Trang hơi im im, mới nói: "Việc này tùy em, em muốn tiếp tục đóng thì đóng, không muốn đóng nữa thì cũng không cần lo lắng đến tiếp sau."
Ý tứ này chính là nếu như cô vi phạm hợp đồng, thì người ấy sẽ xử lý tốt hết thảy vấn đề tiếp theo sau thay cô.

Tiểu Viên đã hếch môi cười với người ấy: "Vâng."
"Chị là vừa về thành phố Thân sao?" Cô đã đổi đề tài.
"Ừ, hôm qua vừa về."
"Vất vả rồi ~" Tiểu Viên nhìn mặt của người ấy: "Hình như chị gầy đi một chút?"
"Không có." Bên môi của Vĩ Trang gợi lên độ cong một chút.
Tiểu Viên đã bật cái ngáp, trở mình kéo chăn qua, có hơi muốn ngủ rồi, cô chọc màn hình di động một cái: "Em cũng nhớ chị rồi."
Đã sắp hai mươi ngày không gặp.
Mí mắt cô sụp xuống tới, rồi lẩm bẩm một tiếng: "Em cũng muốn chị ôm em nữa......"
Vĩ Trang nhìn cô, đầy vẻ đăm chiêu.
Sau khi trải qua trao đổi cùng "diễn thử" với Hà Thần Ảnh, quay phim trong mấy ngày kế tiếp liền trơn tru hơn nhiều.

Tiểu Viên thấy rằng mình cũng mò mẫm được cảm giác diễn rồi, có mấy đoạn cũng thuận lợi "một lượt là qua".
Nhưng cùng với sự gia tăng tương tác của Thẩm Nhuế với Lâm Lật, áp lực tâm lý mà Tiểu Viên trải nghiệm phải cũng càng lúc càng lớn.

Cô luôn cảm thấy mình là đang "ngoại tình", hai đầu của cán cân đã mất cân bằng.
Có lúc cô phân rõ được mình là đang đóng phim, cô là Lâm Lật; Có lúc cô cảm thấy mình là đang phản bội Vĩ Trang, ngoại tình với Hà Thần Ảnh, cho nên trạng thái của cô khi tốt khi xấu.

Có đôi lúc, NG mấy chục lượt cũng không tìm thấy cảm giác.
Đứng trước tình hình này của Tiểu Viên, Trần Vân Tú bất đắc dĩ, cuối cùng đã nghĩ ra một biện pháp —— quyết định quay cảnh hôn trước..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi