ẢO ẢNH CHỢT LÓE


Thời gian trôi qua thật nhanh, liền đến tháng sáu, nhiệt độ mỗi ngày đều nóng đến hơn 30 độ.

Những ngày này lại đội nguyên bộ tóc giả dài đến thắt lưng nóng không chịu nổi, may mà việc quay phim đã gần đến giai đoạn kết thúc.
"Cut! Rất tốt! Tốt vô cùng!"
Đạo diễn Lưu Cần hài lòng, liền khen vài tiếng, toàn trường quay phát ra tiếng vỗ tay vang dội.
Khóe mắt Tiểu Viên đỏ ửng, hơi cúi mình cảm ơn với xung quanh, rồi bước ra khỏi đám người.

Cảnh diễn này vẫn luôn kéo về sau, kéo tới cảnh quay cuối cùng của Tiểu Viên, hiện tại rốt cuộc cô đã quay xong.
Phương Hạo vẫn chưa phục hồi tinh thần lại hoàn toàn, ngây ngốc ngơ ngẩn nhìn về phía Hướng Tiểu Viên.
Vẫn là người đại diện của cậu ấy đi tới, nhẹ nhàng khẽ vỗ cậu ấy, cậu ấy mới hoàn toàn bừng tỉnh, lau chùi trên mặt một phen, thế mà toàn là nước mắt.
Đạo diễn Lưu Cần thoáng liếc nhìn cậu ấy, nói ôn hòa: "Hãy giữ nguyên cái cảm xúc này, cậu còn phải quay bổ sung mấy khung hình, đặc tả và cận cảnh đều cần.

Hai phút sau bắt đầu, cậu từ từ uống miếng nước đi."
Phương Hạo gật gật đầu, tiếp nhận chai nước khoáng của người đại diện.
Người đại diện nhẹ giọng nói trước mặt cậu ấy: "Cậu nhất định phải nắm giữ tốt cảm giác này.

Đây là cảnh phim nổi bật của cậu, diễn tốt thì chẳng có ai sẽ lại nói cậu không biết đóng phim nữa."
"Vâng."
Phương Hạo ngửa đầu uống hết nửa chai nước.

Là cơ hội thuộc về cậu ấy, cậu ấy sẽ không để nó tuột mất!
Tiểu Viên tìm một chỗ mát mẻ bóng râm phủ kín dưới những tán cây nghỉ ngơi, trong lòng còn chút cảm xúc kích động, dư vị từ cảm giác hoàn toàn nhập vai vừa rồi.
Đột nhiên liền hiểu được diễn thế nào.
Tưởng Tiêu Dao phải về sư môn truy xét chân tướng về cái chết của phụ thân anh ta, anh ta không muốn mình theo cùng.

Tiểu Viên nghĩ về Tưởng Tiêu Dao của giai đoạn này trong sách, sư phụ nuôi dưỡng anh ta trưởng thành rất có khả năng là thủ phạm sát hại phụ mẫu anh ta, anh ta phải đi đối mặt với ơn nuôi dưỡng thành người và thù hận của đấng thân sinh thế nào? Với cả anh ta lại làm sao đối mặt với sư muội thanh mai trúc mã của mình.
Cô cũng chỉ có thể không theo cùng.

Bởi vì cô không có quyền theo, cô không giống như Tống Vân Thiện của anh ta, chưa danh nhưng chính ngôn thuận.


Đã vừa là sư muội của anh ta, lại là người trong lòng của anh ta.
Ba người cùng nhau trải qua nguy hiểm trong một khoảng thời gian rất dài, cho dù có tình nghĩa cùng chung hoạn nạn, cô cũng có sự ích kỷ của riêng mình trong tình yêu.

Bị từ chối một lần nữa, cô cũng có mệt mỏi, có lúc né tránh đến muốn chạy trốn.
Trong lòng anh ta chất chứa quá nhiều đau khổ, không cách nào giãi bày với người khác.
Lăng Dao muốn đến gần anh ta, lại không biết làm sao.

Cô đã cố gắng lâu như vậy, lại vẫn không cách nào xác nhận được liệu trong lòng anh ta có vị trí nào cho mình hay không.
Trong lòng anh ta là biển sâu khó dò, cô là một con thuyền nhỏ không nơi nương tựa phiêu bạt trên biển, nhưng cô tình nguyện chìm đắm trong lòng anh ta.
Nguyện ý, cam tâm.

Thật khốn khổ, nhưng lại có một chút ngọt, ngọt ngào yêu thích, đủ để bù đắp tất cả khổ đau.
Tâm trạng của Lăng Dao hẳn là dạng này chăng?
Tiểu Viên nhớ đến gương mặt Vĩ Trang, nét mặt của cô ấy.

Cô ấy thường cho cô một loại cảm giác khó lường tựa biểu sâu.

Nhưng vừa đến gần, nước biển cũng không phải quá lạnh, chỉ là trông có vẻ đáng sợ, thực tế là cô độc và hiu quạnh.
Mỗi lần gặp mặt cô ấy, trải nghiệm đều rất đặc biệt.
Cho nên cô cũng không hối hận đã ký hợp đồng, chẳng sợ rằng trong mắt người khác, đây là một bản hợp đồng bao nuôi đáng xấu hổ khi nhắc đến.
Trong mắt người đời, Lăng Dao biết rõ Tưởng Tiêu Dao là người xuất thân danh giá, là người có hôn ước.

Nhưng cô vẫn muốn ở bên cạnh anh ta, đi theo bên cạnh anh ta và cô sư muội, chẳng sợ bị người khinh thường.

Cho dù khi đó Tưởng Tiêu Dao đã mất đi ký ức tình cảm, năm lần bảy lượt được cô cứu, ấn tượng người đời với cô không thay đổi, cô cũng không thèm để ý chút nào.

Lựa chọn do bản thân đưa ra, không oán không hối hận.
Có thể ở bên cạnh anh ta thì Lăng Dao đã rất vui vẻ.
Mỗi lần gặp gỡ Vĩ Trang, Tiểu Viên cảm thấy chính mình cũng rất vui vẻ.
Ngày ấy thức dậy, cô phát hiện chính mình ngủ ở sofa, đắp chăn.


Cô đoán Vĩ Trang đã nhận ra thói quen sau lưng dựa vào thứ gì đó mới ngủ được của mình, cho nên không đánh thức cô.

Lúc ấy sẽ không có người thứ hai ở đó, cho nên chăn cũng là cô ấy đắp thay cô.
Bây giờ ngẫm lại, trong lòng Tiểu Viên cũng có thể cảm nhận được dư vị ngọt ngào.
Từ trước đến nay cô đều chưa từng có loại cảm giác này, cái này không giống như cảm giác nhận được sau khi anh trai, hoặc là Thái Quyển đối tốt với cô.

Người bạn trai quen hồi đại học kia cũng chưa từng cho cô loại cảm giác này.
Cô vô cùng quý trọng loại cảm giác này, có lẽ bản thân cô trong quá khứ khi đóng cảnh yêu đương thiếu chính là loại cảm giác ngọt ngào này.
Việc phân tích cách thức diễn cốt truyện này vô cùng đòi hỏi phải có lớp có lang, lại không thể quá thể hiện ra bên ngoài, chủ yếu dựa vào diễn xuất bằng ánh mắt.

Hồi ở trường giáo viên từng khen đôi mắt cô rất tốt, sinh động, lại có hồn, có thể dễ dàng nhanh chóng lôi kéo cảm xúc người xem.
Rất nhiều diễn viên nữ thường ngày trông thật xinh đẹp, đôi mắt cũng thật đẹp đẽ, mà hễ khi diễn thì đôi mắt liền đơ ra, không thể truyền đạt cảm xúc.

Kinh ngạc, phẫn nộ, vui thích toàn là trợn trừng mắt, cũng không phải đang chọi gà.
Tiểu Viên biết có rất nhiều kỹ xảo, khi diễn 《 Túy tiêu dao 》 cô đều đang vận dụng kỹ xảo của mình, chỉ là cảm xúc cô cảm nhận được vĩnh viễn là nguyên bản.

Cảm nhận không tới, liền luôn cảm thấy vẫn thiếu một chút ý tứ sao đó.
Hiện tại chút ngọt ngào này bổ sung vào, lại vận dụng kỹ xảo, từ trước đến nay hễ cô cảm nhận được một phần là có thể liền phát huy được mười phần.
Khi cô ôm lấy Phương Hạo dựa theo trong kịch bản đã viết, nước mắt Phương Hạo lập tức liền tràn ra.
Cậu ấy không tiếp nổi diễn xuất của cô, kích thích quá mãnh liệt như vậy, cậu ấy dễ dàng bị dẫn dắt diễn theo đến quá mức rồi.

Lưu Cần lại cảm thấy Tiểu Viên diễn quá tốt, luyến tiếc ngừng để quay lại, bèn để cô qua trước, rồi lại quay bổ sung mấy cái biểu cảm của Phương Hạo, một đoạn tình tiết phim kẹt lại thật lâu này rốt cuộc cũng quay được đến hoàn mỹ.
Tiểu Viên ngồi ở chỗ râm mát nghỉ ngơi, tâm trạng rất tốt, ánh nắng vụn vặt li ti rải xuống trong đôi mắt cô.
Cô lại nghĩ đến Vĩ Trang.
Đêm đó cô uống quá nhiều, có thể có một vài chi tiết cô không nhớ rõ được, nhưng cô biết môi Vĩ Trang đã hôn cổ của cô.
Cô không bài xích cô ấy, trái lại rất thích gần gũi với cô ấy, cô thật chờ mong gặp lại cô ấy.
Đột nhiên, cô lại có một ý nghĩ xúc động.

Không do dự quá lâu, cô đã ấn số điện thoại của trợ lý Cao.
Trợ lý Cao nói: "Cô Hướng à?" Khi điện thoại kết nối, rõ ràng cô ấy hơi bất ngờ.

Tiểu Viên lên tiếng chào hỏi, sau đó hỏi: "Sếp Vĩ đang bận à?"
Trợ lý Cao thoáng dừng một chút, tiếp tục hỏi: "Đúng vậy, sếp Vĩ đang mở họp, xin hỏi ngài có việc gấp sao?"
"À......!không có," Tiểu Viên hơi thất vọng: "Thế thì thôi vậy."
"Đợi đã cô Hướng," Trợ lý Cao gọi giữ cô lại: "Nếu ngài không ngại, tôi có thể chuyển lời lại."
Tầm mắt Tiểu Viên hơi buông xuống, dừng trên bóng cây lay động trên làn váy của cô, cô cong môi: "Vậy phiền cô nói với sếp Vĩ, cảnh phim kia của tôi đã quay trót lọt rồi."
Trợ lý Cao cười, nói được.
Tiểu Viên nói cảm ơn, lúc đang muốn cúp máy, trợ lý Cao lại hỏi thêm: "Bên kia ngài sắp quay xong rồi sao?"
Tiểu Viên dự tính một chút, nói: "Phần diễn của tôi đã kết thúc hôm nay, nguyên bộ phim tuần này là đóng máy."
Trợ lý Cao: "Vất vả rồi, hãy chú ý nghỉ ngơi nhé."
Tiểu Viên cho rằng cô ấy nói xong lời khách sáo rồi cúp máy, không nghĩ tới trợ lý Cao tiếp tục nói: "Sau khi trở về ngài có thời gian chứ? Có sắp xếp nghỉ phép nào khác không?"
Hóa ra Vĩ Trang biết cô sắp quay xong rồi sao? Có lẽ cấp dưới nói cho cô ấy, tra xét khá rõ lịch trình của mình.
Dù sao trợ lý Cao đã hỏi cô như vậy, thì chắc hẳn cũng là ý muốn của cô ấy.
Phải chăng ánh mặt trời đã chiếu tới cô, nếu không sao mà mặt lại hơi nóng lên.
Tiểu Viên nhẹ giọng nói: "......!Tạm thời không có sắp xếp nào khác."
Sau khi cúp điện thoại, cô ngồi tại chỗ, qua một lát sau, khẽ xoa mặt, nở nụ cười.
Trợ lý Cao chờ đến khi sếp Vĩ trở lại văn phòng làm việc từ phòng họp, cô ấy mới gõ cửa đi vào.
Vĩ Trang đang đứng trước giá sách, lật xem một tập hồ sơ.
Trợ lý Cao: "Sếp Vĩ à, vừa rồi khi ngài mở họp, cô Hướng đã gọi điện thoại lại đây."
Vĩ Trang nhìn qua một cái, trợ lý Cao đoán sếp cũng có hơi không ngờ đến.
Sếp nói: "Chuyện gì?"
Trợ lý Cao nói, mang theo một chút ý vui vẻ: "Cô ấy muốn nói với ngài, đoạn cốt truyện mà cô ấy đã kẹt lại thật lâu rốt cuộc cũng qua, đạo diễn rất vừa lòng."
Tay Vĩ Trang thoáng dừng lại một chút, cầm hồ sơ về đến bàn làm việc, ngồi xuống, gật đầu.
"Phần diễn của cô ấy hôm nay đã đóng máy." Trợ lý Cao bổ sung thêm một câu.
Hồ sơ trong tay Vĩ Trang không có mở ra, trợ lý Cao phát hiện dường như nét mặt sếp có tí vẻ bất ngờ.

Ngón tay gõ gõ mặt bàn, sếp nói: "Được, tôi biết rồi."
Trợ lý Cao đã đưa tới tin tức nên đưa tới, liền rút ra khỏi phòng.
Lúc đóng cửa lại, cô ấy khẽ liếc nhìn sếp của mình, vẫn là bộ dáng dường như đang suy tư.
Sau khi đóng cửa, trợ lý Cao nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Vừa rồi lúc cô ấy tiếp điện thoại và truyền đạt tin tức đã thêm mắm thêm muối, hơn nữa làm đến mức không lộ dấu vết, hy vọng có thể có chút hiệu quả đi.
Ôi, cô ấy thật muốn nhìn thấy nhanh một chút mà! Rốt cuộc trong sự nghiệp, danh chính ngôn thuận quang minh chính đại xem chuyện bên lề của sếp được quá đã ghiền đi!
Tối hôm nay Tiểu Viên đóng máy, đoàn phim tổ chức liên hoan nho nhỏ một chút.

Đạo diễn Lưu và nhà sản xuất đều lại uống rượu với cô, khen cô vài câu nức nở, kế tiếp chính là uống rượu cùng những diễn viên hợp tác với đoàn phim, chụp ảnh chung, ầm ĩ đến 9 giờ hơn cô mới về phòng.
Thái Quyển thu dọn hành lý được hơn phân nửa, bật điều hòa mà mồ hôi đầy mặt.


Tiểu Viên không ăn được bao nhiêu, nhưng lại được rót một bụng đầy bia rượu, may mà trước đó vài lần vào phòng vệ sinh và đổ mồ hôi, cũng phát huy tàm tạm, chỉ còn một chút say.

Cô chẳng ngồi gì nữa, nằm liệt trên ghế sofa.
"Cuối cùng cũng thuận lợi quay xong, tốt đẹp suôn sẻ, cám ơn trời đất." Thái Quyển mừng rỡ ra mặt, thiếu chút nữa thì thốt một câu A di đà phật rồi.
Tiểu Viên mặt đỏ hây hây ừ một tiếng, uể oải lười biếng.
"Lần này trở về có thể gặp anh Chi Thạch rồi!"
"Anh hai về thành phố Thân rồi sao?"
"Gần đây anh ấy toàn đi máy bay qua lại giữa thành phố Thân và thành phố Bằng, bận rộn chuyện chúng ta hợp tác với Phi Dực." Thái Quyển nói: "Em sẽ liền sớm có đoàn đội hoàn chỉnh, có quản lý hoạt động thương mại, có tuyên truyền.

Chờ tình hình lại tốt hơn một chút, thì chúng ta lại cần một nhà tạo hình trang điểm......"
"Biết rồi mà, nhưng em vẫn yêu anh Thái Quyển nhất, không ai có thể thay thế được vị trí của anh." Tiểu Viên khẽ cười hì hì với anh ấy.
Thái Quyển nhịn không được cười: "Đang nói chuyện nghiêm chỉnh với em đó, em lại lắm mồm lên," Anh ấy lại hừ một tiếng: "Nhưng không phải ai cũng có thể tốt được như anh đâu."
Hai người lảm nhảm vài câu, Tiểu Viên cũng hơi có cảm giác không chân thật, không thể tin được rằng cô cứ thuận lợi như vậy mà quay xong một bộ phim truyền hình, nhưng sự thật chính là như thế, cô cười một chút với Thái Quyển: "Ông anh Thái Quyển vất vả rồi, để gửi cho anh một bao lì xì lớn nha!"
"Được đó, thế anh không khách khí đâu." Thù lao của Tiểu Viên vừa vào tài khoản, phòng làm việc của bọn họ cũng không túng thiếu như vậy.
"Anh giai Thái Quyển thích cái gì nào! Em mua cho anh!"
"hừmmmm, anh đã chờ ngày này từ rất lâu rồi!"
Hai người đang cười nói, Trâu Nhất Nhụy đến gõ cửa: "Này, cô Hướng à, có muốn cùng đi ăn đồ nướng không?"
Tiểu Viên vừa nghe cô ấy gọi như vậy, liền bật cười thành tiếng: "Cô tới là nói thật chứ?"
"Chúc mừng bà bà ngài đây đóng máy ạ, cũng cảm ơn ngài đã săn sóc một đoạn thời gian này! Đi thôi, tôi mời cô." Trâu Nhất Nhụy cười hì hì nói, còn nói thành kiểu khách sáo rất lịch sự rất thỏa đáng, Tiểu Viên cũng nổi hết da gà rồi: "Oa, cô bớt lại đi."
Trâu Nhất Nhụy còn hờn dỗi một câu: "Vậy cô có tới hay không?"
Vốn dĩ Tiểu Viên ăn không no, bèn đứng lên: "Nào, tôi mời cô, cũng phải cảm ơn cô lần trước phát sóng trực tiếp cho tôi lên hình."
Hai người đi ra ngoài, Thái Quyển nhìn từ sau lưng, cảm khái một tiếng.
Ai có thể ngờ được, tình nghĩa chị em plastic này vẫn rất gì đó này nọ.
Lần trước Trâu Nhất Nhụy tính phát sóng trực tiếp vào buổi tối, trước đó cô ấy lại đây hỏi Hướng Tiểu Viên muốn lên hình cùng hay không.

Trên đường đi, Tiểu Viên vào phát sóng trực tiếp, chào hỏi với người xem trong phát sóng trực tiếp của cô ấy, thời gian tầm hai phút, rồi liền thức thời rời đi.
Hai phút không dài, nhưng Tiểu Viên vừa lộ mặt thì liền thu hút đáng kể những cặp mắt.

Đối với cô mà nói, vậy là đủ rồi, cũng sẽ không quá cướp đoạt nổi bật của Trâu Nhất Nhụy, dù sao cũng là phát sóng trực tiếp của cô ấy.
Thái Quyển nhịn không được cười, tất cả đều phát triển theo hướng tốt đẹp, quá tốt rồi!
- --------
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://.wattpad.com/story/293242574)
Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi