Đội trưởng Chu lần theo hướng điều tra này, tra được tới Quý Hoành Phong.
Theo lý mà nói, có thù oán với Quý Hoành Phong là Dương Nghị, nhưng bọn họ tra được rằng, vào cùng ngày Từ Cường chết, Quý Hoành Phong đang tu sửa mặt đường ở tiểu khu Từ Cường làm việc.
Nhìn từ CCTV, lúc Từ Cường đi tuần, còn đối đáp mấy câu với Quý Hoành Phong, ở hiện trường cũng có người thấy.
Liên tưởng đến lúc trước, pháp y kiểm tra được trên quần áo người chết Từ Cường có vết tích vữa xi măng, còn cả nhóm vân tay chưa xác minh được kia.
Quý Hoành Phong bị đưa tới cục để hỗ trợ điều tra.
Đội trưởng Chu tự mình thẩm tra ông ta, cố vấn Hoắc nghe dự.
Chưa hỏi được mấy câu, Quý Hoành Phong chủ động nói: "Đừng hỏi nữa, là tôi làm."
Hai người âm thầm kinh hãi, nhìn thoáng qua nhau.
Đội trưởng Chu: "Anh đã làm gì?"
"Từ Cường là tôi giết."
"Vì sao anh giết anh ta?" Đội trưởng Chu truy hỏi.
"Vì sao tôi giết anh ta các người không phải rất rõ ràng sao?" Quý Hoành Phong biểu hiện bình tĩnh, giọng điệu bình thản, nói chuyện giết người mà cứ như xắt củ cải.
Ông ta mở tay ra: "Lấy vân tay tôi đi. Sau khi các người đối chiếu qua là biết ngay."
Đội trưởng Chu bị xoay cái trở tay không kịp, nghi phạm tự thú tội, đối chiếu với dấu vân tay trên quần áo Từ Cường, xác thật là của ông ta.
Ông ta tự chủ động kể lại quá trình phạm tội: "Tối hôm đó tôi chờ hắn đi ra từ tiệm cơm, liền bám theo đến nhà hắn. Hắn đã uống một chút rượu, rất mau đã bị tôi đốn ngã."
Hết sức nhẹ nhàng sơ sài đến mức cảnh sát cũng hoài nghi.
"Chỉ như vậy? Làm thế nào anh giết được anh ta?" Đội trưởng Chu hỏi.
"À, sau đó tôi lấy dây thừng trói hắn lại, cắt công cụ phạm tội kia của hắn!"
"Lấy cái gì cắt?"
"Bay rãnh." (*)
(*) Hình minh họa:
ao-anh-chot-loe-74-0
Đội trưởng Chu hơi nheo mắt.
Trong báo cáo khám nghiệm tử thi Từ Cường mà pháp y cung cấp lúc trước, suy đoán từ miệng vết cắt bằng phẳng thì hung khí là lưỡi dao sắc bén bằng chất liệu thép carbon (*), thế mà không nghĩ tới là bay rãnh.
(*) Thép carbon dùng trong xây dựng cùng thép không gỉ. Nếu công trình dự án yêu cầu về tính thẩm mỹ thì sẽ dùng thép không gỉ, còn lại dùng thép carbon.
"Hung khí hiện tại đang ở đâu? Anh vứt rồi?"
"Ở nhà tôi."
Khi Quý Hoành Phong nhận tội, một cấp dưới của đội trưởng Chu đã đi lục soát nhà ông ta. Sau khi nhận được điện thoại, cảnh sát lấy được bay rãnh như ông ta đã nói ở nhà ông ta.
Chính là cái mà ông ta thường dùng.
Cảnh sát dùng nước rửa sạch bùn đất còn sót trên bề mặt, lộ ra lưỡi dao sắc bén, cũng đưa đi đến trung tâm pháp chứng.
"Hỏi lại một lần nữa, vì sao anh giết anh ta? Anh có thù oán sâu nặng gì với anh ta?"
"Tôi không có thù gì với hắn, tôi chỉ ngứa mắt hắn, toàn ức hiếp nhỏ yếu, tôi trút giận thay bọn nhỏ."
"Trút giận thì anh đánh hắn một trận, hoặc là tố giác, anh đến mức giết người sao? Giết người có thể giải quyết vấn đề sao?" Đội trưởng Chu đập bàn rống.
Từ lúc vào đồn cảnh sát, đến vừa rồi tự nhận giết người, nét mặt Quý Hoành Phong đều nhạt nhẽo, thậm chí cũng chẳng ngồi thẳng, như thể hết thảy đều nằm trong dự liệu của ông ta., đến nỗi cả người ông ta kiểu như "tôi là vậy đấy, thích làm thế nào thì làm thế ấy" chẳng thèm đếm xỉa.
Bộ dạng ông ta cũng bình thường, râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch, da mặt màu ngăm đen, dáng vóc dãi dầu sương gió ngồi ở chỗ đó, là tầng lớp lao động nhận mọi sương gió trong đời.
Mãi đến khi nghe được lời này, vẻ mặt của ông ta rốt cuộc cũng có một chút biến hóa, một bên khóe miệng nhếch lên, cả khuôn mặt lập tức hơi có cảm giác "ngoài cười nhưng trong không cười": "Có thể chứ."
......
Từ lúc tìm ra được bay rãnh có phản ứng luminol ở trong nhà Quý Hoành Phong, kiểm tra ra được máu của Từ Cường ở chiếc bay rãnh này. Kiểm tra ra vết máu này là của Từ Cường, đây là chứng cứ thật không thể thật hơn.
Ông ta không chỉ thú nhận Từ Cường là ông ta giết, còn cả Dương Nghị.
"Tôi sao có thể bỏ qua cho thứ cặn bã kia!"
"Tôi giết hắn trong nhà hắn. Mấy ngày đó tôi ở công trường làm thay, nửa đêm cần đi chở cát đá, tôi liền cho xác hắn trong bao tải, cứ thế tới công trường."
"Không tin? Anh đã lục soát hầm ở sân sau nhà tôi chưa, bao tải đựng thi thể hắn ở ngay bên trong......"
Căn cứ theo lời khai của ông ta, tìm được bao tải đựng thi thể, vết máu loang lổ, đều là vết máu Dương Nghị còn sót lại. Đi xem CCTV từ cục giao thông, quả thật cũng tìm được video ghi hình chiếc xe ben lái đi qua một ngã tư vào tối cùng ngày Dương Nghị bị hại.
Đó là một ngã tư đường thông thoáng nhiều xe cộ qua lại, công trường bỏ xác chỉ là một điểm dừng trong đó, cũng không thể làm chứng cứ phạm tội của ông ta.
Nhưng mà cái bao tải đựng thi thể kia, cộng thêm đoạn ghi hình này, cũng đã là chứng cứ rất vững chắc.
......
Hai vụ chấn động này, vất vả không biết bao nhiêu cảnh sát, vụ án rất nhiều lần sa vào ngõ cụt cứ thế được phá như vậy?
Nghi phạm gây án không có bất kì lời ngụy biện gì, ngược lại rất phối hợp, tự giác trình bày hết chứng cứ, hung khí, thuận lợi đến không tưởng,
Đội trưởng Chu tuy rằng còn hơi nghi ngờ, nhưng gánh nặng trên vai lỏng đi hơn nửa, sau khi ra khỏi phòng thẩm vấn liền thăm dò ý kiến của cố vấn Hoắc.
Cố vấn Hoắc đương nhiên không hoàn toàn tin lời Quý Hoành Phong nói.
Kế tiếp chính là Hoắc Bích Quân và Tằng Lý đối mặt cùng diễn.
Trên thực tế, Hoắc Bích Quân vẫn còn chút hồi hộp, lúc diễn đối mặt với Hướng Tiểu Viên, anh ta là tiền bối, còn có chút nền vốn.
Nhưng diễn với Tằng Lý thì anh ta chẳng có vốn liếng gì.
Toàn bộ người trong đoàn phim đều đứng ngoài xem.
Anh ta là song kim ảnh đế, là đạo diễn nức tiếng. Tuy rằng Tằng Lý cầm toàn là giải dành cho nam phụ, nhưng ông ta là "ông vua không ngai" được toàn giới công nhận, đồng nghiệp trong nghề cũng nhận định tương tự. Ông ta còn là tấm gương mà đám hậu bối kính ngưỡng, có thể diễn trực tiếp với ông ta là chuyện rất nhiều người tha thiết mơ ước.
Thái Quyển trộm hỏi Tiểu Viên: "Em thích ai hơn?"
Tiểu Viên liếc nhìn anh ấy một cái, này còn cần hỏi ư?
Đối với cô, trước khi Hoắc Bích Quân gặp được Hà Thần Ảnh kỹ thuật diễn xuất vốn không được. Anh ta chỉ là ngoại hình tốt, Tiểu Viên phân loại anh ta nằm trong phái thần tượng hơi biết diễn một chút.
Sau khi gặp Hà Thần Ảnh, kết hôn với cô ấy mấy năm, Tiểu Viên đoán Hà Thần Ảnh ảnh hưởng tới anh ta, nên anh ta mới hoàn thành sự thay đổi từ thần tượng sang thực lực.
Vậy may của anh ta cũng quá tốt. Năm đó vừa vặn trúng dịp hết năm (*), chất lượng các tác phẩm phim ảnh phổ biến như nhau, "chọn người tốt nhất trong số những người sàn sàn", anh ta rất thuận lợi cầm hai giải nam diễn viên xuất sắc.
(*) Nguyên gốc là 小年, tức 23 tháng chạp âm lịch, coi như là ngày cuối, kết thúc năm cũ.
Tiểu Viên cho rằng diễn xuất của Hoắc Bích Quân cảm giác vô cùng mạnh "cái tôi", quá thích giữ hình tượng, diễn cái gì cũng có thể nhìn ra bóng dáng của bản thân anh ta.
Tiểu Viên càng thưởng thức cái kiểu diễn cái gì ra cái đó này hơn, hầu như không cảm nhận được bất kì sự đột ngột nào trong khoảng chuyển đổi nhân vật, hơn nữa mỗi lần diễn một nhân vật đều có thể bổ sung sắc thái sâu đậm nhất vì nhân vật đó.
Giống Hà Thần Ảnh, giống Tằng Lý.
Hai vị này mới là tấm gương học tập của cô.
Quý Hoành Phong lại mang còng tay, đưa vào thẩm vấn lần nữa.
Hoắc Bích Quân nắm chặt đôi tay, nhìn thẳng Tằng Lý, Tằng Lý lạnh lùng nhìn anh ta.
Cuộc đọ sức giữa hai người đàn ông đã bắt đầu rồi.
"Anh quen biết Mạnh Tiểu Chu chứ?" Hoắc Bích Quân hỏi, hai mắt nhìn ông ta sáng rực, không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào biểu hiện trên mặt.
Hai mắt Tằng Lý trông thẫn thờ, nhưng ở khóe mắt lại khẽ giật một chút cực kỳ nhỏ và nhẹ, vững vàng đúng mực, vừa đủ để máy quay bắt được.
"Không quen biết."
"Con gái anh, Ngô Thiến Lệ, người bạn tốt nhất của cô ấy chính là —— Mạnh Tiểu Chu, anh dám nói anh không quen biết cô ta?" Hoắc Bích Quân lạnh lùng nói.
Tiểu Viên ơ một tiếng khẽ khàng, Hoắc Bích Quân đã thay đổi thứ tự lời thoại.
Lời thoại gốc là "Mạnh Tiểu Chu là người bạn tốt nhất của con gái anh, Ngô Thiến Lệ, anh dám nói anh không quen biết cô ta?"
Sự thay đổi cùng dấu chấm phết ngắt nghỉ của anh ta có hiệu quả đặc biệt. Quý Hoành Phong nhân vật này vốn dĩ đã có lòng hổ thẹn cùng cực đối với con gái, Hoắc Bích Quân lại nhấn mạnh chữ con gái này ra, lại nói tên lần nữa, đem lời thoại nguyên bản ngắt mở ra từng đoạn từng đoạn, giống như bắn ra viên đạn. Từng viên bắn ra, chính là muốn quấy rối tinh thần ông ta, đánh vỡ phòng vệ của ông ta, xem ông ta có lộ ra sơ hở hay không.
Cơ mặt trên cả khuôn mặt Tằng Lý đều căng chặt, khóe mắt không ngừng giật giật, ông ta vẫn nói: "Không quen biết."
Hoắc Bích Quân hơi lui về sau, có vẻ như lơi lỏng một giây, tiếp theo lại tới gần, khóe miệng hơi nhếch: "Vợ trước của anh, Ngô Tuệ Vân, sau khi Mạnh Tiểu Chu tố giác Dương Nghị với truyền thông, đã tìm đến Mạnh Tiểu Chu, đánh cô ấy một bạt tay."
"Mắng cô ấy chính là vì chơi nổi, mắng cô ấy không biết nhục, mắng cô ấy ích kỷ, anh có biết không?"
Cơ nơi khóe miệng Tằng Lý mím chặt, chữ khi phun ra tựa như phun cả máu: "Tôi không biết!"
Hoắc Bích Quân hơi ngẩng đầu, nhìn ông ta chằm chằm, cầm lên một tờ giấy: "Nguyên văn lời của bà ấy là —— mày con đ* nhỏ không biết xấu hổ, mày muốn chết thì tự mày đi chết được rồi, vì sao còn muốn kéo theo Thiến Thiến nhà tao cùng theo chứ?"
"Nghe xong anh có cảm giác gì?"
"Anh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được đúng không? Rõ ràng không phải Mạnh Tiểu Chu sai, rõ ràng cô ấy mới chính là cái người dũng cảm nhất, sau lại bị tai nạn xe cộ, không đi đứng được, cha mẹ ly hôn, mẹ cũng đã qua đời. Thế nhưng, Ngô Tuệ Vân chưa bao giờ cho phép Ngô Thiến Lệ đi thăm Mạnh Tiểu Chu!"
"Anh cảm thấy cách làm của vợ trước như thế nào?"
Thật ra từ đầu tới cuối, Quý Hoành Phong và Ngô Tuệ Vân cũng chưa từng đăng ký kết hôn, chỗ này dùng cách nói vợ trước cũng không chuẩn xác, nhưng hiệu quả càng tốt, càng có thể kích thích Quý Hoành Phong.
Hoắc Bích Quân biết, muốn diễn trực tiếp với Tằng Lý, trước hết cần ra tay trước chiếm lợi thế, mà không phải âm thầm lặng lẽ thăm dò giống như lúc diễn cùng Hướng Tiểu Viên. Hiện giờ anh ta chính là hùng hổ doạ người, áp sát từng bước một, cần phải khiến ông ta hiện ra nguyên hình.
Lần này Tằng Lý không nói gì.
Ánh mắt hai người va vào nhau, một cái mãnh liệt, một cái lạnh lẽo, không cần phải mở miệng, căng thẳng ngập tràn.
Toàn bộ mọi người có mặt đều cảm nhận được một cảm giác đối chọi máu thịt tung tóe, cực kỳ giống hai con mãnh thú giống đực "oan gia ngõ hẹp" ở nơi rừng rậm nguyên thủy.
Tiểu Viên xem đến say mê, không khỏi sờ cằm tự hỏi, ánh rực sáng phát ra trong đôi mắt đen nhánh long lanh.
"Làm một người mẹ, cách làm của bà ấy tính về tình cảm có thể tha thứ, nhưng bà ấy cũng gây nên tổn thương không nhỏ đối với Mạnh Tiểu Chu. Muốn bà ấy cúi đầu xin lỗi là không có khả năng, nhưng anh thì có thể đấy. Trước nay anh cũng không có làm gì với mẹ con họ, nếu như anh có lương tâm, chắc hẳn sẽ thay Ngô Tuệ Vân tới cửa xin lỗi, đi cầu Mạnh Tiểu Chu tha thứ."
"Tôi nói đúng chứ?"
Một đoạn diễn này của Hoắc Bích Quân có hơi vượt qua kì vọng của Tiểu Viên, căng giãn vừa phải, thu phát tự nhiên, vẫn là rất có thực lực.
Cho tới bây giờ có vẻ như, bởi vì lời thoại của Hoắc Bích Quân càng nhiều hơn một chút, nhìn thì anh ta làm chủ toàn cảnh diễn, nhưng tiết tấu của Tằng Lý cũng không hề tản mất.
Ống kính di động đồng đều, từ nơi Hoắc Bích Quân quét tới Tằng Lý, phơi bày một loại cảm xúc giằng co.
Cố vấn Hoắc cảm thấy rất kỳ quái, Quý Hoành Phong người này cũng không được giáo dục nhiều, con người trước đây đều là người hiền lành thật thà, thậm chí có hơi nhu nhược. Một người như vậy sao có thể giết hai người, bị bắt đến đồn cảnh sát mà mặt còn đầy bình tĩnh thuật lại quá trình gây án.
Nếu không quá bình tĩnh, thì chính là ông ta sớm đã đoán trước được.
Nếu không phải tâm đã chết, thì chính là hết thảy đều không quan trọng nữa.
Hoắc Bích Quân cũng cho rằng ông ta có hiềm nghi, động cơ, chứng cứ phạm tội giết người, cả chuỗi đều đầy đủ, nhưng vẫn còn một vài chỗ không thể hiểu được.
"Anh cũng dùng bay rãnh giết Dương Nghị?" Chủ đề của Hoắc Bích Quân thoáng đổi, đột nhiên hỏi tới vấn đề này.
Trong mắt Tằng Lý hiện lên một chút không kiên nhẫn: "Đúng vậy."
Hoắc Bích Quân khuynh người lại gần, nhìn chằm chằm ông ta: "Trong báo cáo pháp y, miệng vết thương của Dương Nghị rất không bằng phẳng, hung thủ còn đem bộ phận sinh dục của anh ta cắt nhỏ một chút......"
Hoắc Bích Quân hơi mỉm cười: "Lúc ấy anh xuống tay nặng thật nha......"
Giọng điệu Tằng Lý cũng trở nên không kiên nhẫn: "Lần đầu tiên xuống tay không thạo, đã mạnh tay."
Hoắc Bích Quân thu lại nụ cười: "Anh nói dối!"
Cơ mặt Tằng Lý mang vẻ sợ hãi khẽ giật, này hoàn toàn là phản ứng theo bản năng.
Hoắc Bích Quân tóm chặt anh ta không buông: "Miệng vết thương của Dương Nghị và Từ Cường không khác biệt lắm, vừa rồi tôi lừa anh. Dương Nghị không phải anh giết, anh chỉ phụ trách bỏ xác, đúng không?"
"Tôi khuyên anh, vẫn là thành thật khai báo đi, giết người thế này là trái pháp luật, không phải anh làm thì tội gì trả giá bằng nửa đời sau của mình......"
"Tôi cũng hiểu anh, dù gì tôi cũng là một người cha."
"Nếu con gái anh còn sống, chắc chắn cũng không muốn anh phạm pháp......"
Hàm dưới Tằng Lý căng cứng, hai bả vai đều siết chặt vào nhau, cũng không để ý lời của anh ta. Không nói một lời, cứ âm thầm lặng lẽ trừng mắt như thế với Hoắc Bích Quân, thở hồng hộc run rẩy, giống một mãnh thú lấy đà có thể nhào lên bất cứ lúc nào, hết sức làm người ta khiếp đảm.
Vẻ mặt của Hoắc Bích Quân trở nên nghiêm túc, "Quý......" Anh ta mới vừa thốt ra một chữ, thì đôi mắt Tằng Lý chợt ửng đỏ, trợn lên: "Anh biết c*n m* gì? Con gái tôi, con gái tôi đến chết cũng không biết còn có người cha như tôi này!"
"Con bé đau khổ đến mức sống không nổi nữa nên mới có thể tự tìm cái chết, Dương Nghị thứ cặn bã kia sắp ra tới, con bé sợ hãi, sợ đến không sống nổi nữa, con bé mới 23 tuổi!!! Con bé cứ vậy đã chết!"
Ông ta đột nhiên bùng nổ, đứng bật dậy, dộng đôi tay trong chiếc còng đập thẳng lên bàn, vang lên tiếng rầm rầm, gầm thét:
"Con gái tôi đã chết, con bé chết rồi cũng không biết còn ông đây! Cái mạng hèn của ông đây có ích gì, cha mẹ mà không thể báo thù vì con thì tính là loại cha mẹ gì!"
"Phạm pháp! Dương Nghị phạm pháp đấy, hắn ta huỷ hoại chín đứa trẻ, phá hủy chín gia đình! Hắn nhận trừng phạt nghiêm khắc sao? 5 năm! Bỏ tù c*n m* nó 5 năm! Tôi nói cho anh biết, quá hời cho hắn rồi, ông đây liều cái mạng này cũng phải giết chết hắn, ông đây đáng nhẽ nên mang xác hắn bằm nát!"
Nước mắt đau khổ phủ kín đôi mắt ông ta, nơi cổ, trán hằn lên từng đoạn gân xanh, nhìn thẳng vào Hoắc Bích Quân, nhìn quét qua nhóm cảnh sát sau cửa sổ: "Nói cho các người hay, người đều là ông đây giết! Tới đi, bắt giữ tôi đi, phán tôi tử hình đi, ông đây không sợ! Mẹ già tôi chẳng còn, con gái chính là mạng sống của tôi, mạng của tôi sớm đã không còn nữa rồi!"
"Giết người thì đền mạng! Tôi đền cho hắn, tôi đến địa ngục tìm hắn, ông đây dù có thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho hắn!"
"Anh nói anh cũng làm cha, vậy anh có hiểu không? Hiểu không? Đã hiểu sao?"
Đến cuối cùng cổ họng ông ấy cũng khàn đi, gần như là rống to một cách đau khổ, đứt hơi khản tiếng, nước mắt lan tràn......