ÁO BLOUSE TRẮNG VÀ BÃ ĐẬU NGỌT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, tuyết đã ngừng rơi, Đường Quỳ dậy từ sớm, ngồi xe của Đường Cách đến cửa hàng.

May mà mẹ Đường không có thói quen dậy sớm, nếu không thì cô đã chẳng thể ra khỏi cửa.

Cửa hàng bánh ngọt không lớn lắm, chỉ có hai gian, gọi là Tố Hướng Nhật Quỳ*, biển hiệu được làm từ gỗ. Đi vào bên trong cửa hàng, bên cạnh tường là một loạt bàn gỗ nhỏ, phía dưới sàn có trải thảm màu nâu với hoa văn phức tạp. Trên quầy là một chậu trầu bà** tươi tốt, buông xuống những tán lá xanh to đùng và dài ngoằng.

* Tố Hướng Nhật Quỳ có nghĩa là bông hoa hướng dương; chữ “Quỳ” lấy trong tên Đường Quỳ, có nghĩa là bông hoa nở rộ.

** trầu bà

Trong cửa hàng chỉ có một mình cô không có nhân viên nào khác

Trong cửa hàng chỉ có một mình cô, không có nhân viên nào khác. Hôm nay có hai người đặt trước bánh sinh nhật, muốn lấy trước bữa trưa.

Đánh tart xong rồi cho vào phần bánh trứng vừa mới chuẩn bị, đổ đầy bảy phần, sau đó bỏ vào lò nướng. Dưới tác dụng của nhiệt độ, bánh từ từ chuyển sang màu nâu, xung quanh đều là mùi thơm lừng. “Leng keng” một tiếng, Đường Quỳ đeo một chiếc bao tay thật dày, lấy bánh ra, mùi bơ bay khắp cửa hàng.

Chuông gió treo ngoài cửa vang lên tiếng lách cách vui tai, bây giờ khách mới lục tục tới cửa. Cửa hàng này nằm bên cạnh đại học y A, hoàn cảnh thanh tịnh, không ít cặp tình nhân thích đến đây hẹn hò.

Kim đồng hồ chỉ đến mười giờ rưỡi, chiếc bánh sinh nhật cuối cùng được lấy đi. Mẹ Đường cũng đến, không tránh khỏi càu nhàu, túm Đường Quỳ kéo vào trong xe: “Con nhóc nhà con, đã nói là hôm nay đừng có đến đây rồi mà vẫn cứ không nghe. Nhìn xem tóc của con này, bao lâu rồi không đi chăm sóc hả? Đi, chỉnh đốn lại cho đàng hoàng một chút, đừng để lại ấn tượng xấu cho Giang tiên sinh.”

Nói xong, bà vỗ vỗ mấy cái túi lớn bên cạnh: “Đây, mẹ biết con không thích đi dạo phố nên mẹ đã mua cho con mấy bộ, về thử xem có vừa người không.”

“Mẹ con đã chọn thì sẽ không nhầm đâu.” Đường Quỳ cười nói.

Lời này thật sự không phải nói điêu, mắt thẩm mỹ của mẹ Đường quả thật rất chuẩn. Đường Quỳ không cách nào thích nổi việc đi dạo phố, quần áo của cô đều là do mẹ Đường mua, bộ nào bộ nấy đều vừa vặn như in.

Đi đến tiệm làm tóc sửa sang lại mái tóc, sau đó thì về nhà họ Đường thay quần áo. Mẹ Đường tự tay trang điểm cho Đường Quỳ, lúc vẽ lông mày cho cô, mẹ Đường tránh không được lại tiếp tục oán giận: “Lông mày của con đã bao lâu rồi chưa sửa hả? Sắp nhìn không ra hình dạng lông mày nữa rồi.”

Khó khăn lắm mới sửa soạn xong xuôi, Đường Quỳ còn chưa kịp liếc nhìn qua gương một cái thì mẹ Đường đã vội vội vàng vàng kéo cô xuống lầu: “Đi nào, đừng để Giang tiên sinh người ta phải đợi quá lâu.”

Bình thường Đường Quỳ không quen đi giày cao gót, lồng đôi giày năm phân này vào chân khiến cô có cảm giác như thể đang đi cà kheo. Đường Quỳ đi rất cẩn thận, chỉ sợ lơ là một chút là sẽ ngã xuống đất, vừa mới bước xuống cầu thang, còn chưa quanh xuống thì đã nghe được giọng nói kinh ngạc của mẹ Đường: “Đường Cách, sao con về sớm thế?”

“Buổi chiều trong công ty không có chuyện gì, làm biếng trốn về sớm một hôm.”

“Vừa khéo, nào nào nào, vậy con đưa em gái con đi đi — đến tiệm cà phê Con Nai trên đường Dũng Tuyền.”

Đường Quỳ đi vào phòng khách, ánh mắt thoáng nhìn qua Đường Cách, liếc Diệp Thời Ngôn ở bên cạnh anh một cái, buông mắt xuống.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác kaki, đằng sau đầu có mấy sợi tóc dựng lên, giống như vừa mới ngủ dậy, dáng vẻ vô cùng đáng yêu. Thực ra lúc nào anh ta trông cũng có cái dáng vẻ ngái ngủ lười biếng như thế.

Diệp Thời Ngôn cũng chẳng để ý, liếc Đường Quỳ một cái: “Lại đi xem mắt sao?”

Giọng nói bình bình đạm đạm, là kiểu nói chuyện quen thuộc của anh ta, khiến người ta nghe không ra cảm xúc.

Đường Quỳ nắm túi xách, gật gật đầu. Cô không muốn nhìn thẳng vào Diệp Thời Ngôn, mỗi lần nhìn anh ta, nỗi sợ hãi và chán ghét từ trong đáy lòng đều như thể muốn cắn nuốt cả người cô.

Chuyện ngoài ý muốn hai năm trước khiến cô đến tận bây giờ vẫn còn sợ hãi.

Đường Cách nhận lấy túi xách từ trong tay Đường Quỳ, cười nói: “Quỳ Quỳ vẫn còn nhỏ mà, dì cũng hơi vội rồi.”

“Không vội.” Mẹ Đường lắc đầu: “Ài, đâu phải con không biết tính tình của em gái con, không phải ru rú trong nhà thì là đi đến cái cửa hàng kia, làm gì có cơ hội quen người khác? Dì và dì Liễu của con phải giúp con bé chọn lấy người tốt, kẻo em gái con lại bị người ta lừa đi.”

“Điều này cũng đúng.” Diệp Thời Ngôn nói: “Quả thật là nên tìm một người mà mình biết rõ.”

Trên người anh ta mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, chắc hẳn là lúc nãy vừa mới hút xong. Đường Quỳ cảm thấy buồn nôn, dịch bước chân sang chỗ khác.

Diệp Thời Ngôn nhìn chằm chằm đôi chân cô, thu hết hành động mờ ám này vào đáy mắt. Bỗng dưng trong người xuất hiện cảm giác khó chịu, anh ta theo bản năng mò lấy hộp thuốc lá, bên tai truyền đến giọng nói của mẹ Đường, anh ta nắm vỏ hộp bằng giấy, khiến cái vỏ hộp đang phẳng phiu xuất hiện một nếp gấp, sau đó lại buông tay ra.

Nói chuyện phiếm mấy câu, thấy sắp trễ thời gian hẹn gặp mặt, Đường Cách mới đưa Đường Quỳ ra khỏi nhà, khiến cho cô cảm thấy ngoài ý muốn chính là Diệp Thời Ngôn cũng yên lặng đi theo phía sau.

“Cậu đi theo làm gì?” Đường Cách kinh ngạc hỏi.

Đường Quỳ vốn định ngồi ở hàng ghế sau, nhưng nhìn thấy Diệp Thời Ngôn thì không nói lời nào, nhanh chóng mở cửa xe đằng trước, cúi đầu ngồi vào ghế phụ lái.

“Đi kiểm định giúp em gái.”

Diệp Thời Ngôn nói rất tự nhiên, anh ta ngồi cũng chẳng đàng hoàng, xiêu xiêu vẹo vẹo hệt như người không có xương sống.

Đường Cách từ chối cho ý kiến, khởi động xe. Đường Quỳ nhìn vào gương chiếu hậu, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt đào hoa kia, như thể chỉ cần một cái liếc mắt là có thể nhìn đến tận sâu trong lòng cô. Đường Quỳ dời tầm mắt, lấy di động ra.

Trong nhóm Wechat của lớp đại học rất náo nhiệt, cô lướt lên xem mấy tin nhắn cũ, thì ra là trong lớp của cô có một bạn nữ được điều đến bệnh viện Trung y của tỉnh, đây là bệnh viện trực thuộc trường đại học y S, trình độ chữa bệnh có thể xếp trong top 5 toàn tỉnh. Lúc trước trong lớp có không ít bạn học đến đây thực tập, nhưng cuối cùng cũng chỉ có hai người được ở lại.

Cô động đậy ngón tay, gõ ra hai chữ “chúc mừng”, nghĩ nghĩ, lại xóa sạch từng chữ.

Đường Quỳ nhìn di động ngẩn người.

Cô cũng đã từng khát khao được đến làm việc ở bệnh viện Trung y của tỉnh.

Các tin nhắn mới của cuộc trò chuyện vẫn không ngừng hiện ra, trước khi màn hình di động tối đi, cô gái vừa mới đến bệnh viện Trung y gửi đến một tin: “Mấy cậu có biết không, tớ đã gặp được thầy Giang Trúc ở bệnh viện Trung y rồi!!!!!!”

Giang Trúc?

Cái tên này hơi lạ, Đường Quỳ nghĩ mãi vẫn không nhớ nổi thầy này dạy môn gì.

Chẳng lẽ là thầy giáo hướng dẫn thực tập?

Cô nghĩ mãi không ra, quyết định thôi không nghĩ nữa. Cô cũng chẳng muốn đi hồi tưởng lại mấy chuyện trước kia. Bàn tay phải bắt đầu run lên, sợ Đường Cách phát hiện ra cô có gì kỳ lạ, Đường Quỳ lặng lẽ dùng tay trái bóp bàn tay phải.

Trên cánh tay truyền đến cảm giác đau nhói, khiến cho cô miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Phía sau truyền đến tiếng quần áo cọ xát vào ghế ngồi.

“Đến rồi!” Đường Cách đậu xe sang một bên, hỏi: “Có cần anh đưa em vào không?”

“Không cần!” Đường Quỳ cười từ chối: “Em cũng đâu phải là trẻ con nữa.”

“Được rồi, bao giờ muốn về nhà thì nhớ gọi cho anh.”

Đường Quỳ cố gắng để không nhìn đến vẻ mặt của Diệp Thời Ngôn, vẫy tay tạm biệt với anh ta.

Giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã quá thời gian hẹn một phút rồi.

Đến muộn cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.

Đường Quỳ chỉnh đốn quần áo, cất bước tiến vào bên trong.

Tầng hai, bàn số 43.

Đây là do mẹ Đường nói cho cô biết.

Tiệm cà phê được trang hoàng hết sức đơn giản, chủ tiệm là một người đàn ông trung niên hơi gầy, mang một cặp kính lão.

Tất cả mấy cái bàn nhỏ trên tầng hai đều được ngăn cách nhau bởi mấy chậu cây xanh, Đường Quỳ nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông mặc một cái áo khoác lông cừu màu đen, tóc được chải rất cẩn thận.

Không hiểu tại sao lại thấy rất quen.

Đường Quỳ bước lên trước vài bước, lúc này mới nhớ ra mẹ Đường quên nói cho cô biết tên của người đàn ông này, cô nghĩ nghĩ, thử thăm dò: “Giang tiên sinh?”

Người đàn ông đó quay đầu lại, khuôn mặt kia hiện ra rõ ràng trước mắt Đường Quỳ, ánh mắt sâu thẳm, màu mắt hơi nhạt, sống mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt đẹp, đã từng được đám con gái trong ký túc xá lén lút nhận xét là “đẹp y như Ngô Ngạn Tổ”.

Năm đó, lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt này, Đường Quỳ cũng giống như bạn cùng phòng, cất tiếng cảm thán từ tận đáy lòng: “Đẹp trai quá!”

Sau khi trải qua hai tiết, lúc Đường Quỳ lại nhìn khuôn mặt này thì cũng giống như các bạn cùng lớp, trong lòng đầy sợ hãi – môn này sợ là tạch mất!

Trên thực tế, môn Sinh lý học của học kỳ đó, trong khoa của bọn cô có đến hai phần ba là bị tạch, mà Đường Quỳ lại thuộc một phần ba còn lại, may mắn đủ điểm qua môn.

Khuôn mặt này cũng trở thành ác mộng trong khoa của bọn cô.

Nghĩ đến đây, trong đầu Đường Quỳ rốt cuộc cũng liên hệ được cái tên Giang Trúc với người trước mặt, bỗng dưng biến thành cà lăm, đến nói năng cũng không lưu loát, khí thế bị giảm đi phân nửa: “Thầy… Thầy Giang, chào thầy ạ!”

“Ừ!” Giang Trúc lại rất bình tĩnh, ngón tay lướt qua miệng tách cà phê, giọng nói dễ nghe, âm cuối hơi cao lên, là giọng điệu nghi vấn: “Đường Quỳ?”

Giống như phản xạ có điều kiện, Đường Quỳ theo bản năng đáp một tiếng: “Có!”

Thần kinh khắp người đều đã căng thẳng rồi.

Giang Trúc kinh ngạc nhíu nhíu mày, cười cười: “Ngồi đi.”

Giống như học trò bị gọi vào văn phòng, Đường Quỳ chậm rãi đi đến ngồi xuống đối diện với Giang Trúc, hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh trở lại.

Giang Trúc cúi đầu, trong tay cầm cái thìa nhỏ, khuấy cà phê trong cái tách trước mặt.

‘Oành’ một tiếng, đầu Đường Quỳ như nổ tung lên.

Khoan đã, Giang tiên sinh? Giang Trúc? Số 43?

Đường Quỳ chậm chạp rốt cuộc cũng đã phản ứng kịp, trong đầu hiện ra một suy nghĩ đáng sợ —

Hóa ra người mà cô xem mắt hôm nay là Giang Trúc? Là thầy giáo môn Sinh lý học lúc trước của cô?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi