ÁO BLOUSE TRẮNG VÀ BÃ ĐẬU NGỌT

Trịnh Ngọc bị lời của cô làm cho nghẹn lại, sau đó lại giận quá hóa cười. Khóe môi khẽ nhếch, lại chuyển đề tài: “Giang Trúc có nói định bao giờ sẽ về không?”

Đường Quỳ lắc đầu.

“Mặc dù tuyên bố với bên ngoài là tạm thời cách chức một năm, nhưng mà trên thực tế, lần này Giang Trúc đến trấn An Sơn cũng coi như là ‘xuống nông thôn’, cậu ấy cũng từng tham gia cuộc thi lấy chứng chỉ cao cấp, sau khi trở về, nói không chừng còn có thể lên đến vị trí phó chủ nhiệm.” Trịnh Ngọc nói, cô ấy cười nhẹ nhàng, nhìn về phía Đường Quỳ: “Em thì sao, em đã vượt qua kỳ thi lấy chứng chỉ hành nghề bác sĩ chưa?”

“Đã thi qua lâu rồi ạ!” Đường Quỳ mỉm cười: “Nghe nói gần đây chị họ đang chuẩn bị mở triển lãm tranh, bao giờ định rõ thời gian thì chị nhớ nói cho em biết, em và Giang Trúc chắc chắn sẽ đến.”

Mí mắt Trịnh Ngọc giật giật, cô ấy lấy từ trong túi ra một gói thuốc lá dành cho nữ nhưng không rút thuốc ra, chỉ đặt lên bàn nhìn nhìn một lúc, sau đó lại bỏ lại vào trong túi.

“Cuối tuần sau, trung tâm hội nghị thương mại quốc tế Đông Phương ở bên cạnh Green Plaza.”

Trịnh Ngọc vén tóc ra sau tai, lúc cười rộ lên, bên khóe mắt hiện lên vài nếp nhăn, chỉ riêng điểm này cũng khiến Đường Quỳ ý thức được, cô ấy lớn hơn cô hơn mười tuổi.

“Báo cáo của Hiệp hội y học Bắc Thành vẫn còn chưa được thông qua.” Trịnh Ngọc nhàn nhạt mở miệng: “Em giúp chị chuyển lời tới Giang Trúc một tiếng, bảo cậu ấy không cần phải lo lắng. Đây vốn không phải là lỗi của cậu ấy, chỉ là trái với điều lệ tập thể, cho dù có bị xử phạt thì cũng sẽ không nặng lắm đâu.”

Đường Quỳ nói: “Cứu người vốn không phải là lỗi.”

Trịnh Ngọc từ chối cho ý kiến.

Ăn cơm xong xuôi, Trịnh Ngọc đề nghị đưa cô về nhà nhưng Đường Quỳ từ chối.

Trong lúc đợi Đường Cách tới đón, Trịnh Ngọc nhẹ nhàng nói với cô: “Chị không biết tại sao em lại phải đi gặp bác sĩ Thời, nhưng chị chỉ muốn nói với em một tiếng, đừng làm chậm trễ Giang Trúc. Nếu em cảm thấy bản thân và cậu ấy không thích hợp thì sớm tách ra đi. Giang Trúc là người da mặt mỏng, rất ngại nói ra những lời này, chắc trong lòng em cũng biết rõ.”

Lúc nói lời này, Trịnh Ngọc cũng chẳng hề liếc mắt nhìn cô lấy một cái, chỉ đứng bên ngoài cửa thủy tinh, cằm hơi cúi, lưng thẳng đuột, dáng vẻ đoan trang tao nhã.

Trong lòng Đường Quỳ nổi giận, nhưng ngoài mặt vẫn không tiện cãi cọ với cô ấy, chỉ cười nói: “Chỉ cần bọn em cảm thấy thích hợp là được, không phiền chị họ phải lo lắng.”

Trịnh Ngọc nghiêm mặt, lạnh lùng rời đi.

Cô ấy đi lướt ngang qua người Đường Cách, một bước cũng không dừng lại, dứt khoát bỏ đi, trái lại là Đường Cách, anh đứng tại chỗ sửng sốt một hồi, quay đầu nhìn về phía bóng lưng của Trịnh Ngọc, dừng một chút, sau đó mới đi về phía Đường Quỳ, câu đầu tiên đã hỏi thăm cô: “Cô gái vừa rồi là ai thế? Bạn học cũ của em sao?”

“Không phải!” Đường Quỳ nói: “Là chị họ của Giang Trúc.”

“Anh thấy hơi quen quen, không biết có phải trước đây từng tới nhà chúng ta chơi rồi không.” Đường Cách cười, nhận lấy cái túi trong tay cô, cũng không hỏi nhiều nữa: “Nào, về nhà thôi!”

Hôm sau lại tới gặp Thời Tình, sau khi nói chuyện xong, Thời Tình cho cô một hộp chocolate.

“Có một thí nghiệm gọi là con chó của Pavlov*.” Thời Tình cười nói: “Nếu cô sợ nhìn thấy một người, hoặc là sợ các hành vi thân mật, vậy thì lúc nhìn thấy người đó, hoặc là lúc thân mật thì ăn một miếng chocolate — Tôi nhớ cô đã từng nói, cô rất thích ăn chocolate, nếu một thời gian dài không được ăn, đại não của cô sẽ tự động thành lập phản xạ có điều kiện. Đây chỉ là một biện pháp nhỏ, cô thử trước xem sao.”

* Ivan Pavlov (Иван Павлов) là một nhà khoa học người Nga, ông có một thí nghiệm rất nổi tiếng về nghiên cứu phản xạ có điều kiện gắn liền với hiện tượng tiết dịch vị ở loài chó. Mỗi lần cho chó ăn, ông sẽ lắc chuông trước, sau một thời gian dài, chỉ cần nghe thấy tiếng chuông, chú chó sẽ biết là sắp đến giờ ăn, lượng dịch vị tiết ra sẽ nhiều hơn hẳn.

Đường Quỳ nhận hộp chocolate kia, bỏ vào trong túi xách.

“Thật ra cô không cần phải ép mình kháng cự lại sự ‘sợ hãi’ như vậy.” Thời Tình nói: “Những người bệnh khác, lúc nhỏ từng chịu kích thích, sau khi lớn lên thì bóng mờ tâm lý cũng sẽ bám theo, nhưng mà bản thân họ không ý thức được. Cô thì lại khác, cô biết rất rõ ràng nguyên nhân khiến mình sợ hãi, mà tình trạng của cô bây giờ, nói chính xác thì là cô sợ cảm giác ‘sợ hãi’ đó.”

Đường Quỳ hỏi: “Vậy tôi phải làm gì bây giờ?”

“Thả lỏng đi!” Thời Tình nói: “Bây giờ cô không cần phải uống thuốc, nhưng còn phải tư vấn tâm lý thêm vài lần nữa. Tôi đề nghị cô hãy phân tán sự chú ý của bản thân, không cần phải cố sức chống lại sự sợ hãi. Cứ duy trì thời gian làm việc và nghỉ ngơi điều độ, tăng cường vận động.”

So với những bệnh nhân khác, Đường Quỳ như vậy đã là vô cùng phối hợp rồi.

Trên đường về, Đường Quỳ bắt đầu trầm tư, rốt cuộc là bản thân mình sợ hãi cái gì?

Là Diệp Thời Ngôn sao? Mỗi lần nhìn thấy anh ta, trong lòng cô đều tự động nảy sinh cảm giác chán ghét.

Hay là thân mật? Lần trước Giang Trúc vừa mới định tiến thêm một bước, cô đã lập tức thấy khó chịu…

Về đến nhà, Diệp Thời Ngôn vẫn cùng ăn cơm với họ, Đường Quỳ có chút phiền lòng — dù sao cũng không thể cứ liếc mắt lên nhìn một cái rồi lại cúi đầu ăn một miếng chocolate được đúng không? Nếu như vậy, đừng nói là ăn cơm, chỉ ăn mấy miếng chocolate cũng đã đủ no rồi.

Chỉ có thể tạm quyết định là không ăn mà thôi.

Cơm đang ăn dở chừng thì điện thoại đổ chuông, mẹ Đường hỏi: “Điện thoại của ai đấy?”

“Giang Trúc.”

Trên mặt mẹ Đường hiện ra nụ cười: “Mau nghe đi, đừng để cậu ấy chờ lâu.”

Diệp Thời Ngôn vùi đầu ăn cơm, cũng không ngẩng đầu lên.

Đường Quỳ đứng lên, đi về phòng mình.

“A lô?”

“Vừa nãy em đang làm gì thế?”

“Đang ăn cơm.” Đường Quỳ cầm di động, không tự giác đè thấp giọng: “Sao thế ạ?”

“Không có gì.” Giang Trúc hắt hơi một cái, nói: “Chỉ là nhớ em thôi!”

Bây giờ anh nói mấy câu kiểu này càng ngày càng trôi chảy rồi.

“Dạo này có muốn đi đâu không?” Giang Trúc nói: “Có muốn đi chơi đâu đó hai ngày không?”

“Không phải anh còn bận làm việc sao?”

“Đừng để ý đến chuyện công việc, em thích phía bắc hay là phía nam? Đi biển? Hay là đi leo núi?”

“Tầm này…” Đường Quỳ hơi do dự một chút, suy nghĩ cẩn thận: “Chừng tầm này thì đi biển có lẽ sẽ hơi lạnh. Đi leo núi? Nói thật, ngoại trừ lần nhà trường tổ chức đi dã ngoại leo núi ra thì em còn chưa leo lần thêm nào đấy.”

“Được, vậy thì đi leo núi!”

Đường Quỳ nghe thấy tiếng Giang Trúc cười, hỏi anh: “Vậy bao giờ thì chúng ta đi?”

Giang Trúc lời ít mà ý nhiều: “Bây giờ!”

“Hở?”

Sau đó, cuộc gọi bỗng nhiên bị cắt đứt.

Đường Quỳ ngây ra một lúc lâu, phản ứng đầu tiên chính là nằm úp sấp trên ban công nhìn xuống, bên dưới hoàn toàn im ắng, không có cái gì hết. Xe không có, người cũng không.

Chỉ có ánh đèn đường ấm áp.

Đường Quỳ đè lại trái tim đang đập thình thịch của mình, tự cười mình đã nghĩ ngợi nhiều. Cô lấy di động, chuẩn bị gọi lại.

Nghĩ lại cũng đúng, trong bệnh viện bận rộn như vậy, sao bây giờ anh có thể chạy tới đây được chứ —

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Đường Cách gõ gõ cửa phòng, gọi cô: “Quỳ Quỳ, em mau xuống dưới đi, Giang Trúc đến tìm em đấy!”

Đường Quỳ vội vàng lấy lược chải tóc, vẽ lông mày, tô son, lúc đi ra ngoài, Đường Cách cực kỳ kinh ngạc: “Em trốn trong phòng lâu như vậy, hóa ra là để trang điểm sao?”

Cô đi xuống lầu, quả nhiên Giang Trúc đã ngồi yên vị ở dưới đó, anh còn đang xem xét vết thương cho Diệp Thời Ngôn: “Vết thương này cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là máu tụ còn chưa tan hết, tôi kê cho mấy loại thuốc, uống thêm mấy ngày.”

Mẹ Đường hỏi: “Có cần phải bổ sung thực phẩm gì không? Nên cho cậu ấy ăn gì thì tốt hơn?”

Giang Trúc liếc mắt nhìn Diệp Thời Ngôn một cái: “Não!”

Diệp Thời Ngôn hừ một tiếng, không nhìn anh.

Mẹ Đường cũng biết là hai người họ đang đùa giỡn nên chỉ cười. Lúc này Giang Trúc mới nói: “Ăn thêm chút rau xanh đi, bổ sung vitamin C, ăn thanh đạm một chút. Dù sao cũng không tổn thương tới gân cốt, không cần phải bồi bổ gì nhiều.”

Đường Quỳ đã xuống đến nơi, gọi tên anh một tiếng. Giang Trúc quay sang cười với cô, nói với mẹ Đường: “Hôm nay cháu tới đây là muốn mượn Đường Quỳ đi chơi hai ngày. Mấy hôm tới trời khô ráo, là thời điểm tốt nhất để ngắm mặt trời mọc, cháu đã xin phép bên bệnh viện rồi, muốn đưa cô ấy đi leo núi, tiện thể giải sầu.”

Diệp Thời Ngôn ho hai tiếng, vươn tay ra tự rót nước cho mình.

“Được đấy, vậy hai đứa định bao giờ thì đi?”

“Đi bây giờ luôn ạ!” Giang Trúc cười nói: “Cháu đã tính rồi ạ, từ đây đến Tần Sơn mất khoảng bốn tiếng đi xe, ngồi cáp treo lên thì vừa đúng lúc có thể ngắm mặt trời mọc.”

Mẹ Đường sửng sốt: “Nhưng chỗ này của dì còn chưa chuẩn bị gì cả, bây giờ hai đứa đi luôn thì có phải là hơi vội không?”

“Cháu đã chuẩn bị đủ cả rồi ạ!” Giang Trúc nói: “Cứ giao người cho cháu, dì cứ yên tâm.”

Mẹ Đường đương nhiên là yên tâm.

Cứ như vậy, dưới cái nhìn chằm chằm của Diệp Thời Ngôn, Đường Quỳ đi theo Giang Trúc ra khỏi nhà.

Sau khi lên xe, thắt dây an toàn, Đường Quỳ hỏi: “Anh đã chuẩn bị cái gì?”

Cô chỉ đột nhiên quyết định muốn đi leo núi, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, sao anh có thể chuẩn bị đồ đạc kịp.

Giang Trúc đưa tay chỉ vào chính mình, nghiêm trang nói: “Chuẩn bị cho em một ông xã!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi