ÁO BLOUSE TRẮNG VÀ BÃ ĐẬU NGỌT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đầu óc Đường Quỳ nóng lên, cô nghĩ thầm, người ta đã bắt nạt anh đến mức này, cô còn không ra ngoài, chỉ sợ một mình Giang Trúc chịu không được.

Cô đẩy cửa, đi ra ngoài.

Giang Trúc cau mày nhìn về phía Trịnh Ngọc, mặt cô ấy đỏ một cách bất thường, cảm xúc đang kích động, nghe thấy phía sau có tiếng động, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Đường Quỳ với vẻ mặt nhàn nhạt.

Trịnh Ngọc không ngờ là làm kinh động tới cô, lảo đảo lùi về phía sau một bước, kinh ngạc nhìn cô.

Cũng không biết mấy lời vừa rồi, cô đã nghe được bao nhiêu.

Trái lại thì Giang Trúc lại lộ ra nụ cười khổ với cô.

Đường Quỳ nhẹ nhàng đóng cửa lại, chậm rãi đi về phía Trịnh Ngọc, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười: “Sao chị họ vẫn còn chưa về?”

Tống Thanh không cho Trịnh Thâm ở lại bên cạnh, ba Trịnh mẹ Trịnh đã trở về nhà, ngày mai họ đều còn có công việc riêng phải làm, quê của Tống Thanh cách nơi này khá xa, hai ông bà bên đó vẫn đang đi tàu đêm đến đây.

Chỉ có Trịnh Ngọc dường như bị mọi người quên mất, cô ấy một mực ngồi yên lặng trên dãy ghế ngoài hành lang.

Không ngờ rằng đương sự lại nghe được lời uy hiếp của mình, sắc mặt Trịnh Ngọc lúc trắng lúc xanh, muốn nặn ra một nụ cười, nhưng nhìn còn khó coi hơn cả khóc.

Cô ấy vuốt vuốt mấy sợi tóc bị gió thổi rối tung, miễn cưỡng nói: “Thanh Thanh vì chị nên mới bị như vậy, trong lòng chị bất an.”

“Nếu như trong lòng chị thật sự bất an thì nên trở về đi, sáng mai nấu chút canh đưa tới đây, nhớ rõ là ít dầu mỡ thôi, phụ nữ có thai không ăn được đồ nhiều dầu mỡ, còn nếu chị không tự nấu được thì em nhớ là ở phía bắc thành có tiệm Hương Phúc Cư, canh gà tứ phẩm nhà họ rất ngon.” Đường Quỳ nhẹ giọng nói: “Ngồi ở đây cũng chẳng được ích lợi gì, càng nghĩ càng loạn, còn dễ nói ra những lời hại người cũng tự hại mình.”

Trịnh Ngọc cúi đầu tóc từ trên vai trượt xuống cả nửa khuôn mặt cô ấy đều bị phủ trong bóng đêm

Trịnh Ngọc cúi đầu, tóc từ trên vai trượt xuống, cả nửa khuôn mặt cô ấy đều bị phủ trong bóng đêm.

Đường Quỳ nhìn đồng hồ trên cổ tay, cười hiền lành với Trịnh Ngọc: “Bây giờ đã bốn giờ rồi, tiệm Hương Phúc Cư kia đến sáu giờ mới mở cửa, chỉ là cách hơi xa, lại là bán có giới hạn số lượng, nếu bây giờ chị họ đi đến đó thì có lẽ sẽ kịp mua được một phần.”

Trịnh Ngọc trầm giọng đáp lời, cô ấy đã ngồi trên hành lang cả một đêm, vẻ mặt tiều tụy, đi đứng cũng hơi lảo đảo. Cô ấy cũng không liếc mắt nhìn Giang Trúc lấy một cái, dáng vẻ như chạy trối chết, vội vàng tránh hai người.

Cô ấy đi giày cao gót, vì đi nhanh nên gót giày gõ lên sàn nhà tạo ra tiếng vang cộc cộc cộc.

Đường Quỳ trông theo bóng lưng rời đi của cô ấy, một đôi tay từ phía sau vươn tới, ôm trọn người cô. Giang Trúc hơi khom người xuống, đặt cằm lên vai cô, nói vẻ vô tội: “Em đã nghe được cả rồi.”

Đường Quỳ nói: “Nếu như không nghe được, có lẽ anh –“

Lời vừa ra khỏi miệng, cô lại cảm thấy không đúng lắm, sửa lại: “Anh định làm như thế nào?”

“Trước kia chị họ phải chịu kích thích rất lớn, về sau tâm thần có chút bất ổn.” Giang Trúc nói: “Người trong nhà đều biết chị ấy có bệnh, mấy năm nay chị ấy vẫn thường xuyên đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng mà vẫn chẳng thấy khá hơn.”

Đây là những gì anh có thể nói ra.

Đường Quỳ nói: “Đương nhiên em sẽ không so đo với người mang bệnh, chỉ là vừa rồi chị ấy đã nói hơi quá đáng.”

“Đúng là quá đáng thật.” Giang Trúc kéo tay cô, ngồi ở trên ghế: “Em có tin mấy lời chị ấy nói không?”

Đường Quỳ lắc đầu: “So với chị ấy, em tin anh hơn.”

Bây giờ quan hệ giữa cô và Trịnh Ngọc rõ ràng là tình địch, hai người đứng ở thế đối đầu, so với Giang Trúc đứng ở bên cạnh cô, cho dù hôm nay cô không nghe được những lời này thì cũng không tin rằng Giang Trúc sẽ làm ra loại chuyện kia.

Giang Trúc xoa bóp đôi tay kia của cô, vuốt ve từng ngón tay, lại nói: “Tống Thanh vẫn kiên quyết đòi ly hôn sao?”

“Ban đầu thì vậy, nhưng mà sau này chắc chắn sẽ không thể tiếp tục kiên trì được. Tống Thanh là bạn thân của em từ thuở trung học, tính tình cô ấy yếu đuối, chỉ gặp một chuyện nhỏ thôi cũng đã thấy buồn. Chuyện như thế này sao có thể không buồn được.” Đường Quỳ nói: “Bên phía Trịnh Thâm thế nào rồi?”

“Cậu ấy vẫn đang hối hận, xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, đoán chừng là cũng trở mặt với Trịnh Ngọc rồi.”

Từ lúc đến bênh viện tới giờ, Trịnh Thâm vẫn chưa nói với Trịnh Ngọc câu nào, cũng không liếc mắt nhìn cô ấy một cái.

Mặc dù biết chị mình có bệnh, nhưng Trịnh Thâm vẫn không thể tha thứ được cho cô ấy.

Đang nói chuyện thì nghe được tiếng bước chân lộn xộn, Đường Quỳ đứng lên, thấy cha mẹ của Tống Thanh.

Mắt mẹ Tống đỏ hoe, thấy Đường Quỳ thì đưa một tay lên gạt nước mắt, một tay vói tay cô: “Thanh Thanh nhà dì đâu? Nó ở đâu rồi?”

“Cậu ấy ngủ rồi ạ!”

Đường Quỳ vội vàng cầm tay bà, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, dẫn bà đến bên giường Tống Thanh. Mẹ Tống che miệng, sợ phát ra tiếng sẽ làm cô ấy tỉnh giấc.

Tống Thanh mang thai ít tháng, bụng vẫn còn chưa lộ rõ, hiện giờ đang nằm ngủ say trên giường, trên người đắp chăn, trên má gần như không có thịt, trông còn gầy yếu hơn cả trước khi mang thai.

Cha Tống đi vào, im lặng nhìn một lúc, mẹ Tống không hé răng, chỉ ngồi ở bên giường nhìn con gái, yên lặng rơi nước mắt, Đường Quỳ có chút không đành lòng, rút khăn giấy ra đưa cho bà.

Cha Tống đứng yên, vỗ vai Giang Trúc cùng ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Cậu là bạn trai Đường Quỳ sao?”

Giang Trúc gật gật đầu.

Cha Tống lại hỏi: “Cậu có biết Trịnh Thâm đang ở đâu không?”

Giọng của ông cố nén cơn giận, ngón tay run rẩy, mỗi bước đi đều có cảm giác như trái tim mình bị khoét đi một lỗ.

Tống Thanh là đứa con duy nhất của ông bà, từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, không ngờ đến lúc kết hôn lại phản nghịch như vậy, đột nhiên lập gia đình thì không nói, bây giờ còn bị ăn hiếp thành như thế…

Bây giờ ông thật sự chỉ muốn tóm được Trịnh Thâm, đánh cho anh ta một trận thật đau.

Giang Trúc im lặng một lúc lâu, sau đó nói: “Cháu dẫn bác đi.”

Mẹ Tống vẫn đang rơi nước mắt, có lẽ là cảm nhận được cái gì đó, Tống Thanh mơ mơ màng màng mở to mắt ra, thấy rõ là mẹ mình, vốn là muốn cười, nhưng há miệng gọi mẹ một tiếng, nước mắt lại rơi xuống.

Cả hai mẹ con đều khóc, Đường Quỳ nghĩ thầm, lát nữa chắc chắn họ sẽ muốn nói chuyện riêng với nhau, cô không muốn quấy rầy hai người họ, đi ra khỏi phòng bệnh.

Trên hành lang cũng không có bóng dáng Giang Trúc.

Đường Quỳ liền đi về phía phòng trực của anh trước kia.

Đi xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy Giang Trúc, anh và Đặng Lâm đang đứng trên hành lang, cửa phòng trực đóng lại, thỉnh thoảng có thể nghe tiếng đồ đạc rơi xuống đất.

Đặng Lâm cực kỳ buồn rầu: “Mấy hôm trước em vừa mới mua nồi cơm điện, mong là bác trai xuống tay nhẹ chút, đừng có đập hư đồ của em.”

Giang Trúc cười cười: “Không sao đâu, phá hỏng cái gì thì bảo Trịnh Thâm đền cái đó — Dì Tống còn đang khóc sao?”

Anh thấy Đường Quỳ đi tới thì đứng thẳng người lên.

“Tống Thanh cũng dậy rồi, có lẽ mẹ con họ muốn nói chuyện với nhau một lát, em đi ra ngoài trước.”

Đường Quỳ nói dứt lời thì ngáp một cái.

Có hơi buồn ngủ.

Đặng Lâm đề nghị: “Cũng giờ này rồi, chi bằng chúng ta đi tìm cửa hàng nào mở cửa sớm ngồi một lát, ăn chút cơm.”

“Bây giờ vẫn chưa đến năm giờ, làm gì có cửa hàng nào mở cửa sớm như vậy?”

“Cửa hàng của em ở ngay gần đây.” Đường Quỳ nói: “Mặc dù không có giường đệm để ngủ, nhưng mà có thể nướng một chút bánh quy để ăn, thế nào?”

Hai người kia đương nhiên là đồng ý.

Thời tiết vẫn còn hơi lạnh, đêm qua vội vội vàng vàng tới đây, Đường Quỳ không để ý, bây giờ vừa ra khỏi tòa nhà đã lạnh đến mức rùng mình.

Giang Trúc yên lặng cởi áo khoác của mình đưa cho cô.

Đặng Lâm ở bên cạnh ai oán nói: “Em cũng lạnh… A ~ hắt xì!”

Anh ta hắt hơi một cái.

Giang Trúc không đổi sắc mặt, nhìn Đường Quỳ mặc áo khoác vào. Dáng người cô nhỏ hơn anh rất nhiều, mặc áo này vào nhìn cứ như thể đứa bé con lén lút mặc đồ người lớn vậy.

Anh rất tự nhiên ôm lấy eo cô, đứng cách xa Đặng Lâm một chút, nghiêm túc nói: “Đừng có truyền vi khuẩn cho Quỳ Quỳ.”

Đặng Lâm không ngờ rằng anh sẽ ghét bỏ mình như vậy, nhìn anh hồi lâu với vẻ khó mà tin được, oán giận: “Có vợ thì quên mất bạn…”

Vừa nói, anh ta vừa tự giác lấy từ trong túi ra một cái khẩu trang, đeo lên.

Nguyên liệu trong cửa hàng đều có đủ, Đường Quỳ pha ba ly cà phê, đưa cho hai người kia mỗi người một ly, bắt đầu nướng bánh tart.

Nguyên liệu trong cửa hàng đều có đủ Đường Quỳ pha ba ly cà phê đưa cho hai người kia mỗi người một ly bắt đầu nướng bánh tart

Bởi vì ăn lúc sáng sớm nên cô cố ý làm cho hương vị nhạt bớt. Đợi đến lúc mấy cửa hàng bán đồ ăn sáng đã mở cửa, lại đi vào mua bánh bao và cháo.

Đang ăn thì một cô gái mặc quần âu màu đen đi tới, trong tay xách bánh bao, đi đến đây, bỗng nhiên kinh ngạc kêu thành tiếng: “Thầy Giang? Đường… Đường Quỳ?”

Đường Quỳ ngẩng mặt lên nhìn, mắt hạnh môi mỏng, còn không phải là Hạ Mân đấy sao?

Cô nàng ngơ ngác nhìn Đường Quỳ, Đường Quỳ đang ngồi sóng vai bên cạnh Giang Trúc, trên người vẫn đang khoác một chiếc áo khoác đàn ông… Một ý nghĩ hoang đường dần thành hình ở trong đầu.

Hạ Mân khó khăn cất tiếng hỏi: “Hai người là đang… quen nhau?”

Bởi vì gặp bạn học cũ trong tình huống đột ngột như vậy nên lỗ tai Đường Quỳ cũng đã đỏ ửng lên, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Đã lâu không gặp!”

Giang Trúc nhìn vẻ mặt cô, nắm chặt lấy bàn tay đang để trên bàn của cô, cười với Hạ Mân, nói đùa: “Mấy ngày nữa em cũng nên đổi lại xưng hô gọi cô ấy là cô rồi.”

Hạ Mân kinh ngạc đến rớt cả cằm, sững sờ nhìn Đường Quỳ, lại nhìn nhìn Giang Trúc, miễn cưỡng cười: “Chuyện này… Chuyện này cũng quá đột ngột rồi!”

Cô nàng đang loạn hết cả đầu, nói chưa được mấy câu đã vội vàng rời đi.

Đặng Lâm chà chà chà mấy tiếng, cảm thán: “Đúng là trâu già gặm cỏ non.”

Cảm thán xong lại hèn hạ ti tiện cười với Đường Quỳ: “Em biết không? Lần trước cái người này nhìn ảnh chụp của em xong còn cười ngây ngô cả một buổi chiều đấy.”

Đường Quỳ sửng sốt: “Sao anh biết được?”

Trước lúc xem mắt, chắc chắn dì Liễu đã gửi ảnh chụp của cô cho Giang Trúc, chỉ là, sao Đặng Lâm lại biết được chuyện này?

Vừa nói tới đây, mặt Đặng Lâm cũng đỏ lên: “Hiếm khi thấy anh ấy cầm điện thoại lên nhìn lâu như vậy, cho nên anh liền đến gần nhìn qua một cái…”

Dù sao cũng là nhìn lén điện thoại của người ta, anh ta cũng thấy xấu hổ.

Điện thoại di động đặt trên bàn vang lên tiếng leng keng. Đường Quỳ mở ra xem, nhóm wechat lại bùng nổ rồi.

Hạ Mân kích động gửi tin: “Mọi người đoán xem vừa rồi tớ nhìn thấy ai nào?”

“Thầy Giang và Đường Quỳ đấyyyyyy, họ vậy mà lại đang quen nhau! Lúc ấy tớ cũng ngây ra luôn!”

Mới sáng sớm nhưng số bạn học đang online không hề ít, có lẽ có một phần là vừa mới trực ca đêm về, cũng bị tin tức này làm cho bùng nổ.

“Sao Đường Quỳ lại có thể cùng với thầy Giang? Lúc trước đi học cũng có thấy dấu hiệu nào đâu?”



Lúc mọi người đều đang vô cùng nhiệt liệt cảm thán thì bỗng nhiên có một bạn học nhẹ nhàng gửi tin đến: “Mọi người đừng quên Đường Quỳ vẫn còn đang ở trong nhóm chúng ta đấy.”

【Cá Ăn Cỏ xóa một tin nhắn】

【Lưu Mỹ Mỹ xóa một tin nhắn】



Bên kia, Hạ Mân bi phẫn cắn một miếng bánh bao trong tay.

Tin nhắn đã gửi đi được hai phút mà vẫn không có ai đáp lại tiếng nào!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi