ÁO CỦA PHU NHÂN LẠI GÂY CHẤN ĐỘNG TOÀN THÀNH PHỐ RỒI


Cậu thấy Kiều Niệm đã cất thuốc xong, cũng không nói tiếp đề tài này chỉ lo lắng dặn dò: "Loại thuốc này cậu uống ít thôi.

Buổi tối nếu thật sự không ngủ được thì uống thêm một viên, bình thường không có gì thì đừng uống."
"Ừ."
Đây cũng không phải lần đầu Kiều Niệm uống loại thuốc này, vì thế cô rất thoải mái mà đồng ý.
Lấy xong đồ, cô ném thuốc nào balo rồi chuẩn bị đi.
Vệ Lâu thấy cô muốn đi liền ngăn lại hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
"Về nhà." Kiều Niềm thản nhiên nói.

Vệ Lâu lập tức nhíu mày: "Nhà cậu ở đâu ra? Không phải Kiều gia đã đuổi cậu đi rồi sao?"
Cậu nhớ tới cuộc gọi lần trước, nhìn cô chằm chằm: "Ý cậu là về nhà ba mẹ ruột?"
Kiều Niệm không thích đứng quá gần người khác phái, không kiềm được lui về sau nửa bước, bình tĩnh thừa nhận: "Ừ."
Vệ Lâu hiển nhiên phát hiện cô không thoải mái mà lùi ra sau, mắt cậu tối sầm, buồn bực nhưng không biết phải làm sao, chỉ có thể coi như không thấy, mắt không thấy tâm không phiền: "Vừa nãy cậu không nghe mấy cuộc điện thoại của tôi là đang ăn cơm với nhà bên đó? Cậu thấy họ như thế nào?"
Kiều Niệm nhớ lại, chậm rãi nói: ""Còn chưa tiếp xúc nên tôi cũng không rõ.

Tôi chỉ nhìn thấy cha ruột của tôi, còn mẹ ruột của tôi dường như đã qua đời.

Nguyên nhân cụ thể thì chưa rõ, tôi sẽ kiểm tra.

Còn lại là...! Ông nội đối với tôi rất tốt."
"Ông nội..." Vệ Lâu nghe cách gọi này của cô thì biết tuy cô chưa thừa nhận ba mẹ ruột nhưng người ông này, cô nhận rồi.
Tim Vệ Lâu chùng xuống, anh nghiêm nghị hỏi: "Cậu thật sự muốn ở lại để thăm dò thân thế sao?"
Kiều Niệm chẳng hiểu sao cậu ta cứ mãi hỏi một chuyện, nhưng vẫn rất kiên nhẫn đối với cậu, gật đầu một cái: "Ừ.

Lá rụng có cuống, ít ra tôi cũng cần biết mình là ai, từ đâu đến."

Lý do không chê vào đâu được!
Vệ Lâu dù vẫn muốn đem cô đi nhưng vẫn phải nhịn xuống, nhíu mày nói: "Vậy sắp tới thì sao, về huyện Tháp Hà cùng ba cậu hả?"
Kiều Niệm: "Bọn họ là người Nhiễu Thành."
Mặt Vệ Lâu đầy nghi nhờ nói: "Người Nhiễu Thành? Không phải nói ba ruột cậu là người huyện Tháp Hà sao?"
Kiều Niệm không thể giải thích rõ ràng: "Tôi chưa tìm hiểu chi tiết.

Kiều Vi Dân nói với tôi rằng họ đến từ huyện Tháp Hà, nhưng hình như không phải vậy."
"Ba ruột cậu tên gì?"
Kiều Niệm nghĩ lại một chút nhưng không nghĩ ra, xoa xoa sống mũi, cô không thích kiểu nói chuyện phiếm như gặng hỏi này: "...họ Giang."
"Giang?" Có một họ lớn tên là Giang ở Nhiễu Thành, là đại thụ có gốc rễ sâu ở Nhiễu Thành, thế hệ cũ của gia đình họ thậm chí còn có quan hệ khăng khít với dòng họ Diệp ở Kinh Đô.
Vệ Lâu sâu xa nhìn Kiều Niệm, thu hồi suy đoán.

Ba ruột của Kiều Tiểu Niệm chắc không có liên quan tới nhà đó đâu.
Bên này Kiều Niệm đã dọn xong đồ, từ trong balo lấy chai thuốc ra ném cho cậu.
Vệ Lâu mạnh mẽ chụp lấy.
Kiều Niệm ung dung khoác balo lên vai, nhẹ giọng nói: "Thuốc tháng này."
Chợ đen nước Hoa từ ba năm trước đã bắt đầu lưu truyền một loại thuốc có thể điều chỉnh căn cốt, nghe nói hiệu quả có thể so với quả nhân sâm trong Tây Du Ký, có thể kéo dài tuổi thọ, tinh thần thanh tỉnh sảng khoái.
Ngay khi loại thuốc này xuất hiện trên thị trường chợ đen, tất cả các thế lực lớn đều muốn chiếm lấy nó, mỗi tháng chỉ có ba viên được bán đấu giá trên thị trường chợ đen, và cuộc đấu giá nào cũng gây xôn xao dư luận.
"Lại là ba viên?" Vệ Lâu cẩn thận kiểm tra bình thuốc, viên thuốc nhỏ màu trắng nhìn như kẹo.
Nhưng một viên ở chợ đen có thể bán với giá trên trời!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi