ÁO CỦA PHU NHÂN LẠI GÂY CHẤN ĐỘNG TOÀN THÀNH PHỐ RỒI


Lúc này, Diệp Vọng Xuyên nhìn thấy cô đang cầm thứ gì đó trong tay, hơi nheo mắt lại, hỏi: “Đây là cái gì?”
"Anh nói cái này?" Kiều Niệm lắc lắc thứ trong tay cô: "Thư mời, vừa rồi có người tới chỗ em, nói lão phu nhân nhà họ Đường tổ chức sinh nhật, mời em đến tham dự.

"
Nhà họ Đường? Diệp Vong Xuyên trong đầu nghĩ tới hai chữ này, cũng không bất ngờ.

Nhà họ Đường lần này tổ chức rất lớn, hắn cũng nhận được thư mời, sở dĩ gửi một cái cho Kiều Niệm, có lẽ là bởi vì lần trước Đường phu nhân đã gặp Kiều Niệm ở Thủy Tạ Hiên.

Diệp Vong Xuyên vỗ cằm nói: "Nếu nhà họ Đường đã gửi thiệp mời cho em, em muốn thì có thể đi.

"
Kiều Niệm chưa từng nghĩ tới việc tham dự, dù sao nếu đi, cô nhất định sẽ gặp người nhà họ Kiều, nhưng Đường phu nhân quen biết ông nội cô và còn là bạn cũ nên cô vẫn chưa suy nghĩ: “Đến lúc đó rồi tính.

"
Ăn xong, Kiều Niệm Diệp Vọng Xuyên cùng đưa bánh bao nhỏ trở lại bệnh viện, nhân tiện đi thăm chú Trần đang còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.


Dì Trần và Trần Viễn đều ở đây, Kiều Niệm nói chuyện với họ vài câu rồi về.

Khi trở về biệt thự, cô liền lên tầng hai.

Cô mở máy tính xách tay của mình và trả lời tin nhắn của [Tống Yêu Khống], nói với đối phương rằng cô có thể tăng gấp đôi mức giá mà cô đưa ra ban đầu, tùy thuộc vào ý đối phương thế nào.

Kiều Niệm vừa trả lời tin nhắn xong liền nhìn thấy điện thoại bên cạnh bàn học vang lên.

Thoạt nhìn thì đó là cuộc gọi của Kiều Sân.

Kiều Sân tìm cô làm gì?
Cô cau mày và cúp điện thoại.

Vừa lúc khung tin nhắn trên màn hình laptop nhấp nháy, là do [Tế Yêu Khống] nhắn lại cho cô.

Cô chưa kịp mở ra thì điện thoại của Kiều Sân lại gọi đến.

"Reng! "
Chiếc điện thoại rung lên bần bật trên bàn.

Thiệt tình.

Kiều Niệm bực bội trong lòng, chuyện còn chưa kết thúc!
Cô rời mắt khỏi laptop, nhìn chiếc điện thoại, khoanh chân nhấc điện thoại lên rồi cúp máy, lần này cô đợi vài giây cũng không vội đặt điện thoại xuống, quả nhiên Kiều Sân lại gọi điện cho cô, lần thứ ba!
"Ah!"
Cơn giận dữ trong đáy mắt cô sắp trào ra, những ngón tay xanh xao lại nhấn cúp điện thoại.

Cô muốn xem Kiều Sân có thể gọi bao nhiêu cuộc điện thoại.



Trong một nhà hàng Trung Quốc cách trường trung học số 1 không xa, Trần Hi đã đặt một phòng nhỏ để chiêu đãi Kiều Sân một bữa cơm.

Kiều Sân còn gọi Triệu Tĩnh Vi.

Ba người gọi một bàn đồ ăn, đồ ăn trên bàn cơ bản còn nguyên vẹn, hai người nhìn chằm chằm Kiều Sân nói chuyện điện thoại.

Trần Hi đã không thể ngủ ngon giấc kể từ ngày hôm qua chấm điểm và phát hiện ra điểm kiểm tra đầu học kỳ của lớp A cao hơn điểm lớp bọn họ.

Hôm nay cô thậm chí còn gọi điện báo ốm và không dám đến trường cả ngày.

Mãi cho đến khi tan học vào buổi tối, cô ấy mới gọi điện cho Kiều Sân và mời cô đi ăn tối ở một nhà hàng ngoài khuôn viên trường.

Nói là đến ăn, nhưng thực ra cô giáo đang tìm kiếm sự giúp đỡ từ Kiều Sân.

Kể từ khi được bầu làm giáo viên dạy giỏi của thành phố, sự nghiệp dạy học của cô vẫn diễn ra suôn sẻ, đây là lần đầu tiên cô phải chịu tổn thất lớn như vậy.

Hãy quên nó đi nếu bạn thua cuộc.

Thẩm Tuệ trước đó đánh cược với cô, nói nếu thua sẽ phải xin lỗi Kiều Niệm và Trần Viễn.


Việc yêu cầu một người ba mươi tuổi đi xin lỗi vài học sinh? Chẳng ra thể thống gì cả.

Trần Hi trằn trọc, cảm thấy mất mặt vô cùng rồi mới tìm Kiều Sân.

Chỉ cần Kiều Niệm không cần cô xin lỗi, Thẩm Tuệ có lẽ sẽ không có gì để nói.

Nhìn thấy Kiều Niệm có phản hồi lại mấy cuộc điện thoại, nhưng hình như không bắt máy, Trần Hi trong lòng lo lắng, khẩn trương hỏi: "Sân à, Kiều Niệm vẫn không nghe điện thoại?"
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng phải cô nghe nói rằng Kiều Niệm và Kiều Sân là chị em sao? Đáng tiếc không phải con ruột của nhà họ Kiều, sau khi bị phát hiện đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Kiều.

Sở dĩ cô không về quê là để học tập tại Nhiễu Thành, hay chỉ là để tiếp tục hưởng lợi từ nhà họ Kiều.

Chẳng có lý do gì mà Kiều Niệm lại không trả lời điện thoại của Kiều Sân cả.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi