Thương Tịnh quay về ký túc xá, trầm mặc bật nhạc lên, thu dọn căn phòng một lượt rồi mất khá lâu để tắm rửa, lúc đi ra, cô nhìn mình trong gương, cau mày và lau tóc, chợt cô cầm lấy chiếc khăn mặt đặt trêи giường, lật qua lật lại.
Không thể nào, tuyệt đối không thể! Cô tuyệt đối không thể nảy sinh tình cảm với Cố Thùy Vũ được! Cô buồn bực lấy cái khăn quấn lên đầu, rồi lại đá đá chân, nhìn chằm chằm trần nhà, lần đầu tiên gặp anh, cô không hề có cảm giác, khi gặp nhau tại quán cafe, cô cũng chẳng có cảm giác, lúc tới phòng làm việc tìm anh, cô càng không có cảm giác! Vậy cái gọi là "nhất kiến chung tình" rốt cuộc bắt đầu nảy sinh với anh ở đâu! Nhớ tới người đàn ông đó, trái tim cô mơ hồ đập rộn ràng, cô tát tát lên má, đúng là không có tiền đồ!
Cô thầm than một tiếng rồi trở mình xuống giường, cầm điện thoại gọi.
"A lô?" Bên tai truyền tới giọng nói lười biếng của Hứa Oánh Oánh.
"Đi hát" Thương Tịnh lời ít ý nhiều.
Đầu dây bên kia sợ hết hồn, "Chị gái à, 12 giờ rồi đấy"
"Vừa khéo hát buổi tối"
"Mai mình còn phải đi làm!"
"Thức một đêm sao có thể làm khó cậu được?"
"Cậu đến thật đấy à?"
"Nói thừa"
"Có ai nữa?"
"Cậu và mình"
"...lại thất tình nữa hả?"
"Làm gì có ai yêu"
"Không phải cậu còn có một cậu bạn trai nhỏ sao?"
Lúc này, Thương Tịnh mới nhớ tới nhân vật này, càng nhớ thì lại càng thấy phiền, "Vậy thì càng phải hát!"
Đề nghị thần kinh của người chị em này không phải cô nàng chưa từng lĩnh giáo qua, "Được, cậu đi trước, mình trang điểm qua đã"
"Chỉ có mình và cậu, cậu còn muốn quyến rũ ai? Thay quần áo rồi đi đi" Thương Tịnh cúp điện thoại, thay quần áo xong, ánh mắt đảo qua đống tài liệu trêи bàn thì trong lòng lại khẽ động, cô nhanh chóng lật đống tài liệu một lần, sau đó ngừng lại, đáy mắt lóe lên tia sáng dị thường, cô lập tức nhắn tin cho Hứa Oánh Oánh, rồi thay một chiếc quần sooc, xong xuổi, cô sải từng bước chân dài ra khỏi cửa.
Thương Tịnh vào một bán bar kiêm câu lạc bộ KTV, bên trong mờ mịt đủ loại ánh sáng, cô tới bàn tiếp tân hỏi còn trống phòng nào không, cô nàng trực bàn nhìn cô, lạnh nhạt đáp một tiếng, "Hết". Cô nhíu mày, dừng lại, im lặng gọi cho một số xa lạ.
"A lô?" Sau khi điện thoại vang lên bảy, tám tiếng tút thì giọng nói ồm ồm của một người đàn ông vang lên.
"Chào ngài, Diệp tổng, tôi là Thương Tịnh, phụ tá riêng của thị trưởng Cố, hôm nay chúng ta đã gặp nhau ở lễ ra mắt Garden city đó" Thương Tịnh ngừng lại, đợi ông ta nhớ lại.
Đầu dây bên kia yên lặng vài giây, rồi ông ta thân thiện nở nụ cười, "À, mỹ nữ Thương, chào cô, đã trễ thế này rồi còn có chuyện gì sao?"
"Nói tới là lại thấy ngại, giờ tôi đang ở câu lạc bộ của ngài, tôi đi cùng bạn tới đây chơi nhưng lại không có phòng Vip, vì thế...."
"Ha ha, hóa ra là thế, cô đợi chút, tôi lập tức gọi người thu xếp một căn phòng cho cô"
"Thật sự cảm ơn ngài" Giọng Thương Tịnh cực kỳ vui vẻ.
"Việc nhỏ, đừng khách sáo, may là cô có số của tôi, không thì hôm nay đúng là mất hứng đi chơi rồi"
"Vâng, lúc tôi xem tài liệu thì thấy ngài sở hữu câu lạc bộ này, định tới ủng hộ, ai dè ở đây lại làm ăn phát đạt tới vậy, dù tôi muốn ủng hộ cũng phải xếp hàng ý chứ!"
"Nào có, nào có, vô cùng hoan nghênh, vô cùng hoan nghênh"
"Vậy thì thật sự cảm ơn ngài, phiền ngài giúp tôi bố trí một căn phòng nhỏ là được, lớn quá tôi lại trả không nổi"
"Không sao đâu, tiểu mỹ nữ cô có thể tới chơi thì tôi vui rồi, chút tiền lẻ này đừng để trong lòng, tôi khao!"
"Thật ạ?" Giọng nói bất ngờ lại mang theo sự vui vẻ, "Diệp tổng, ngài tốt quá"
"Ha ha, vậy cô chơi vui vẻ nhé!"
"Dạ!"
Vài phút sau, Thương Tịnh được mời vào một căn phòng vip xa hoa trêи tầng, mặt cô không đổi nói cảm ơn với người phục vụ, thoải mái để bọn họ mang đĩa hoa quả và bia vào.
Hai mươi phút sau, Hứa Oánh Oánh tới, cô nàng vừa đẩy cửa ra thì đã muốn lớn tiếng mắng chửi, nhưng cô nàng lập tức bị diện tích và đẳng cấp của căn phòng làm cho hết hồn, "Này, xảy ra chuyện gì vậy, sao lại đốt tiền kinh thế!"
Thương Tịnh đang vừa uống rượu vừa hát rống lên như quỷ thét, cô vẫy tay để bảo cô bạn đi vào, đợi sau khi người phục vụ dẫn đường đi ra, cô mới lên tiếng, "Yên tâm, có người trả tiền"
"Sao, có đại gia hả?" Hứa Oánh Oánh tựa như trêu chọc nói," Cậu bạn trai nhỏ của cậu vẫn là SV đại học, đừng vắt kiệt cậu ta chứ"
"Yên tâm, mình thấy người ta là kẻ có tiền" Đồ dùng, ăn mặc đều có vẻ rất đắt tiền, ra tay lại hào phóng," Hơn nữa, đây không phải tiền của cậu ta"
"Vậy là của ai?" Hứa Oánh Oánh hiếu kỳ, uống một hớp bia Thương Tịnh đưa cho.
"Ông chủ ở đây"
Hứa Oánh Oánh biến sắc, "Mình nghe nói ông chủ Câu lạc bộ này không phải dạng hiền lành gì đâu" Lúc đọc tin nhắn cô nàng còn đang buồn bực tại sao lại thay đổi địa điểm sang chỗ này cơ chứ.
"Đâu, con người Diệp tổng khá tốt mà" Sợ tai mách vạch rừng, Thương Tịnh tăng âm lượng máy hát, nhảy về phía cô bạn rót rượu, "Tiện thể làm chút nhiệm vụ luôn" Cô cười nói thầm bên tai bạn.
Hứa Oánh Oánh lập tức đẩy cô ra, "Cậu nhẫn tâm kéo một người gầy gò nhát gan như mình vào à!"
"Thôi đi" Một cô nàng đai đen Taekwondo ai mà chọc vào nổi, "Hôm nay chỉ cần cậu vui chơi hát hò thoải mái thôi, không có gì nguy hiểm đâu"
"Hừ!" Hứa Oánh Oánh bất mãn liếc cô, rồi đoạt mic, hát rống lên.
Cuộc sống về đêm của hai chị em nào đó chính thức được mở màn, hát một đống bài, rồi lại ăn uống cho nhuận cổ họng, lon bia rượu trống không vứt một bên, cứ cách một lúc thì người phục vụ lại vào dọn dẹp, lúc vào anh ta nhìn hai người phụ nữ tỉnh táo đầy hoài nghi, Thương Tịnh nhìn anh ta cười, rồi lại quay đầu tiếp tục hát bài hát mà cô yêu thích, một ca khúc của Lương Vịnh Kỳ, "Giá trị của tình yêu". Cô đã từng cảm thấy lời bài hát rất hợp ý, cô luôn hy vọng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm, cô cũng từng cho rằng nếu mình gặp đúng người thì nhất định bằng bất cứ giáo nào cũng sẽ yêu đương oanh liệt, dù cho bị tổn thương, dù cho tương lai sau này thế nào. Đặng Hiểu Kiệt đã từng khiến cô rung động, ngay khi cô quyết định thật tâm tiếp nhận anh ta thì anh ta lại bị người khác cám dỗ. Chu Trì là hình mẫu lý tưởng của cô, nhưng bất kể ở bên nhau bao lâu, cô cũng chỉ cảm thấy như bạn bè, còn Cố Thùy Vũ, tại sao hết lần này tới lần khác, một người đàn ông mà cô không nên yêu lại luôn khiến cô không cách nào chống cự lại được sự rung động tận đáy lòng.
Thương Tịnh hát không nổi nữa. Cô bỏ mic xuống, ngả người ra sau ghế salon.
Hứa Oánh Oánh đợi cô trút hết rồi mới lại gần cô, định nói chuyện thì nghe thấy những tiếng ồn ào lớn ở cửa vang lên.
Thương Tịnh lập tức ngồi bật dậy, vừa đúng lúc Diệp Đại Cương gõ cửa đôi cái, sau đó đẩy cửa ra.
"Diệp tổng!" Thương Tịnh nhanh chóng thay đổi thành nét mặt ngạc nhiên, rồi cô tiến lên tiếp đón, "Sao ngài lại tới đây?"
"Ha ha, tôi rảnh nên tới xem chút thôi, sao rồi, tiểu mỹ nữ, tôi tới chơi mà còn không hài lòng sao?" Diệp Đại Cương dẫn theo hai thủ hạ đi vào, quét mắt nhìn căn phòng vip to lớn, "À, sao chỉ có hai người đẹp thế, không gọi thêm bạn tới chơi à?"
"Hì hì, người bạn này của tôi bị gã đàn ông thối lừa gạt nên kếo tôi tới đây trút giận ý mà" Thương Tịnh "To mồm" nói
Gương mặt Hứa Oánh Oánh khẽ co giật,à, giỏi lắm, dám nguyền rủa cô nàng.
"À, ra vậy" Diệp Đại Cương gật đầu như đã hiểu rõ, ông ta cười, "Vậy các cô chơi đi, tôi không quấy rầy nữa"
"Không, không, ngài cũng ngồi chung đi ạ, làm gì có chuyện quấy rầy chứ?" Thương Tịnh vội nói
"Ha ha, không được, một lão già như tôi ngồi chung ca hát với các cô, các cô lại mất cả hứng ấy, chơi vui vẻ nhé, tiền ăn uống tính hết cho tôi"
Đôi mắt Thương Tịnh sáng rực. "Cảm ơn Diệp tổng!"
Diệp Đại Cương mỉm cười ra khỏi căn phòng Vip, hỏi chi phí của các cô từ người quản lý, nghe thấy số lượng bia thì nhíu mày, "Chỉ hai người bọn họ?"
"Vâng, theo camera thu được thì chính xác chỉ có hai bọn họ nâng cốc uống hết ạ"
"Nhìn bộ dạng thì có vẻ là hai kẻ chơi bời" Một tên nói.
"Ừ" Diệp Đại Cương nhớ lại nét mặt tham lam, như vớ bở của Thương Tịnh vừa rồi, ông ta gật đầu đầy thâm ý, "Tra được thân phận của cô ta chưa?"
"Vừa tốt nghiệp đại học XX, làm trợ lý thực tập cho Cố Thùy Vũ, quê ở thành phố A, không có gia thế, có thể có chút quan hệ với Cố Thùy Vũ"
"Ừm...bên Cố Thùy Vũ vẫn chưa tra ra manh mối gì sao?"
"Ôi, có thể do tài liệu của tên phó thị trưởng cũ đã tiết lộ khá nhiều nên bên tòa thị chính và cảnh sát đều rất đề phòng, chúng ta chỉ có thể tra ra thông tin cơ bản nhất của Cố Thùy Vũ thôi"
"Ừ" Sắc mặt Diệp Đại Cương trầm xuống, chắp tay sau lưng rời đi.
Diễn xong màn kịch vừa rồi, Thương Tịnh lại ngã ra ghế salon, bộ dạng không muốn sống nữa, Hứa Oánh Oánh bật bản do ca sĩ hát, rồi đưa ly rượu cho cô, "Nói đi, xảy ra chuyện gì?"
"Không có chuyện gì tốt đẹp cả"
"...Đừng nói những lời thừa thãi nữa"
Thương Tịnh lắc đầu, ngồi thẳng dậy, uống cạn bia trong cốc, "Nói đơn giản, mình đã động lòng với một người đàn ông muốn mình là tình nhân" Rốt cục cô đã động lòng lúc nào? Cô nghĩ không ra.
Định lực của Hứa Oánh Oánh không tệ, chỉ nhíu mày, "Ba chữ thôi"
"Không tự trọng" Thương Tịnh tán thành.
Hứa Oánh Oánh trừng mắt nhìn cô, "Cậu không phải là người nếu gặp loại chuyện này thì chạy nhanh hơn bất kỳ ai sao? Sao giờ lại bị lún sâu vào?"
"Chỉ có thể nói ông trời chê nhân phẩm mình quá tốt nên đã đổi cách chỉnh mình. Mình đã trốn tránh, nhưng cái duyên cái số.... mình lại bị gọi tới làm trợ lý của người ta, lại còn lúc nào cũng phải dõi theo anh ta...."
Hứa Oánh Oánh uống nốt chỗ rượu trong ly, "Uống hết chỗ này đi, rồi đổi chỗ nói chuyện!"