Chu Vân đang định rót cho anh tách trà thì nghe thấy anh gọi, chị ta bèn bước nhanh vào phòng làm việc, cười hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Cố Thùy Vũ không được tốt, "Em vào phòng làm việc rồi à?" Anh nhớ mình đã nói với cô ta rằng chưa được anh cho phép thì tuyệt đối không được vào đây
"Dạ?" Chu Vân biến sắc, chị ta còn nghĩ rằng mình rất cẩn thận rồi chứ, "Em, em chỉ là, giúp anh dọn dẹp ..."
"Rốt cuộc em muốn tìm thứ gì?" Cố Thùy Vũ lạnh nhạt nói. Một tiểu thư được nuông chiều không nghỉ ngơi, lại đi dọn dẹp nhà cửa, đúng là rất kỳ quặc.
"Em, không có" Từ nhỏ, Chu Vân chỉ sợ mỗi khi bố giận tím mặt, ai dè sau khi kết hôn, người chồng hợp pháp này cũng làm chị ta nảy sinh sợ hãi, rõ ràng anh ngoại tình trước nhưng chị ta lại không dám tìm anh tranh luận, chỉ biết tỏ ra dịu dàng, tự ɭϊếʍ láp vết thương rồi tìm kiếm sự an ủi trêи người James.
Cố Thùy Vũ nhìn vợ mình làm vẻ đáng thương. Ban đầu anh lựa chọn chị ta cũng vì chị ta ngoan ngoãn và không có chủ kiến, đám cưới này cũng chỉ là một quân cờ, miễn chị ta biết an phận thủ thường sinh con đẻ cái cho anh, như thế cái mác bà Cố sẽ là của chị ta, không ngờ.... Cũng có lúc anh nhìn nhầm người.
"Định tìm chứng cớ xem tôi có người đàn bà khác không chứ gì?" Anh lười quanh co với chị ta, anh không vui, trực tiếp nói thẳng
"Thùy Vũ..." Nước mắt của Chu Vân lập tức rơi lã chã.
"Cô tới vì chuyện này sao?" Hai tay Cố Thùy Vũ khoanh trước ngực, anh lạnh lùng nhìn chị ta, "Tìm được rồi thì mai chắc cô về được rồi nhỉ?"
"Thùy Vũ, đừng như vậy..." Chu Vân vừa nói vừa khẽ di chuyển tới cạnh Cố Thùy Vũ, "Em vì nhớ anh nên mới bay tới đây...Chúng ta ở gần nhau thì ít mà xa cách nhau thì nhiều, em thực sự.... rất khó chịu"
"Là tự cô không muốn tới đây" Anh đã từng thử hỏi chị ta, kết quả đáp án nằm trong dự đoán của anh
"Nếu em tới đây thì ai sẽ chăm sóc cha mẹ hai nhà chứ?" Chu Vân vịn cớ, đúng, ban đầu là chị ta từ chối, chị ta yêu Cố Thùy Vũ nhưng muốn chị ta rời xa James, rồi đứng nhìn chồng mình tình chàng ý thϊế͙p͙ với người đàn bà khác, chị ta tuyệt đối không chịu nổi, hơn nữa, nơi này thật lạc hậu...
Cố Thùy Vũ không có tâm trạng nói nhiều với chị ta, anh phẩy tay nói, "Tôi còn có việc"
Nhìn theo bóng lưng của anh, Chu Vân chợt nhào tới ôm lấy cổ anh, "Thùy Vũ, cho em một đứa bé đi! Em yêu anh, em muốn sinh con của chúng ta!"
Cố Thùy Vũ tỉnh táo một cách lạ thường, phản ứng đầu tiên của anh là chẳng lẽ chị ta đã chia tay tên HLV thể hình nên mới có thời gian chạy tới đây náo loạn. Anh cũng chẳng thèm quay người lại, "Tôi nói rồi, bây giờ không phải lúc" Tuy đã mấy tháng rồi anh không làm chuyện đó, nhưng anh cũng không có ý định lên giường cùng người vợ đã cắm sừng mình.
Tuy Cố Thùy Vũ không phải người chung tình, nhưng anh coi trọng sự sạch sẽ, anh sẽ không chạm vào loại gái đã cưỡi lên gối vạn người, anh thích bao nuôi một tình nhân cố định. Chu Vân gắn cái mác Cố phu nhân nên đương nhiên anh sẽ coi chị ta là vật riêng của mình, dù anh có thích hay không thì kẻ khác cũng không thể chạm vào, nếu đã bị vấy bẩn thì anh không bao giờ muốn động tới nữa.
"Thùy Vũ..."
"Đừng ồn ào nữa" Cố Thùy Vũ cau mày
"Đêm nay anh còn có việc phải làm sao?" Chu Vân xót xa áp vào lưng anh hỏi. Anh không phải là người cấm ɖu͙ƈ, ngược lại, ɖu͙ƈ vọng của anh luôn làm chị ta không chịu nổi, bây giờ, bọn họ đã lâu không gặp nhưng anh lại thờ ơ, "Lẽ nào đàn bà ở đây tốt vậy sao?" Cuối cùng, chị ta không nhịn nổi mà mở miệng hỏi.
Cố Thùy Vũ đẩy chị ta ra rồi quay người lại, nơi đáy mắt anh bắn ra sự khinh thường và nực cười, chị ta ở đây ra vẻ người bị hại, làm bộ dạng vô tội cũng giống thật đấy, "Đủ rồi, những lời đồn đãi bịa đặt về cô tôi nghe nhiều rồi, tốt nhất đừng khiến tôi nhận ra những lời nói đó là sự thực" Anh không có ý để chị ta dắt mũi nhưng cũng không có ý làm rõ hết tất cả sự việc.
Quả nhiên, Chu Vân lập tức run rẩy, "Anh nói gì?"
"Tôi nói gì trong lòng cô biết rõ, tôi còn có việc, ra ngoài đi" Nét mặt anh không đổi, anh lạnh lùng nói rồi nhìn chị ta đang ra sức ổn định lại cảm xúc.
Chu Vân định giải thích nhưng lại hoảng sợ tới nỗi cả người toát mồ hôi lạnh, rồi chị ta không dám lấy vải thưa che mắt Thánh mà đối chất với anh, đành vâng dạ vài câu vô ích với anh rồi tìm cớ chật vật rời đi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Cố Thùy Vũ cũng không thèm đứng dậy chốt cửa lại, anh hờ hững lấy điện thoại ra, như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì cả, anh nhân một hãy số rồi gọi, "Alo, là tôi..."
Nói chuyện với đối phương khoảng chừng gần một tiếng thì anh cúp máy, anh tựa vào lưng ghế rồi thở dài, chăm chú nhìn ống bút tới xuất thần, sau đó anh lấy chiếc điện thoại của Thương Tịnh từ trong túi ra.
Ảnh màn hình khóa điện thoại của cô là hình cô và bố mẹ, khuôn mặt bé nhỏ ấy cười rất rạng rỡ, như thể trêи đời này chẳng hề có thứ gì gọi là phiền muộn vậy. Anh nhếch môi, khẽ cười, mở khóa điện thoại rồi xem xét, bên trong có hơn chục tấm ảnh, phần lớn là ảnh người thân, chỉ có vài ảnh chụp cô, một vài cái là ảnh Chu Trì, thằng nhóc kia cười vui vẻ thật đấy.
Anh nhíu mày, ngón tay chậm rãi tới nút xóa, tuy chậm nhưng lại không chút do dự nhấn xuống. Vì vậy bức ảnh nào đó liền bay vào thùng rác.
Xem bức ảnh tiếp theo, đó là ảnh chụp cận cảnh cô đang uống sinh tố trong một quán trà sữa nào đó, bức ảnh này chụp một cách đặc tả chứng tỏ cô rất thân thiết với người chụp hình, nụ cười của cô không mang theo sự đề phòng, cười tới nỗi híp cả mắt. Tuy đã gặp đủ loại người đẹp nhưng Cố Thùy Vũ vẫn không khỏi ngây người, mãi lâu sau anh mới lẩm bẩm, "Thương Tịnh..."
*********************************************
"Chào buổi sáng, thị trưởng Cố"
"Buổi sáng tốt lành, thị trưởng Cố"
"Chào buổi sáng" Nét mặt Cố Thùy Vũ vẫn tươi tỉnh như mọi ngày, anh bước vào tòa nhà mang theo nụ cười đúng mực đáp lại lời hỏi thăm của mọi người.
"Thị trưởng Cố" Thư ký Bàn đang thu xếp bàn làm việc, thấy anh bước vào lập tức đứng dậy đón, "Nghe nói tối qua ngài xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngài không sao chứ?" Sáng sớm nay cậu ta mới nghe được tin này, định gọi điện hỏi thăm nhưng lại sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi nên cứ thấp thỏm không yên mãi.
"Không sao, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà" Cố Thùy Vũ nhìn quanh một vòng, giống như tùy ý hỏi, "Thương Tịnh chưa đến à?"
"Vâng, may mà tối qua cô ấy đi cùng anh, nếu không hậu quả thật không thể lường trước" Có điều không phải cô ấy đi gặp bạn trai à? Tại sao lại ở cùng thị trưởng Cố nhỉ? Thư ký Bàn vừa nghĩ tới đây thì lập tức đại não chợt nghĩ ra, sau cặp mắt kính, đôi mắt thoáng lóe lên những tia sáng.
"Ừ, đúng vậy" Cố Thùy Vũ nhìn qua đồng hồ trêи tường, không biết tại sao sáng nay anh lại muốn nhanh chóng được gặp cô. Anh không khỏi nhếch môi, "Hôm nay có chuyện gì không?"
Thư ký Bàn còn định hỏi han đôi ba câu nhưng thấy anh đột nhiên đề cập tới công việc thì cậu ta lập tức theo phản xạ lấy ra cuốn sổ tay, "À...sáng nay có một buổi hội nghị thường lệ, sau đó là lễ kỷ niệm 50 năm thành lập trường đại học S, vài tuần trước đã có người đưa thư mời tới rồi, từ chối thì không hay cho lắm, như bí thư Giản nói nếu ngài không đi thì cũng không sao, anh ấy tự mình đi một chuyến"
"Sao lại không đi?" Cố Thùy Vũ ngồi xuống bàn làm việc, cười, "Nếu vì chút chuyện nhỏ kia mà tôi không dám bước ra khỏi cửa, thì tôi còn làm lãnh đạo làm gì nữa?" Ban đầu, vì thấy tham gia chính trị có tính khiêu chiến lớn nên anh mới chọn con đường này.
"Nhưng mà, thị trưởng Cố, giới Hắc đạo toàn những kẻ liều mạng, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất"
"Không sao, đừng hủy bỏ hành trình, tiếp tục đi" Cố Thùy Vũ phớt lờ, phất tay.
"Vậy...được ạ" Thư ký Bàn không còn cách nào khác, đành tiếp tục báo cáo lộ trình ngày hôm nay. Cuối cùng, cậu ta đẩy đẩy gọng kính, "Tôi vừa gọi điện hỏi thăm bên sở cảnh sát về tiến triển mới nhất liên quan tới sự việc hôm qua, nghe nói đã tìm thấy một chiếc xe ở vùng ngoại ô bỏ hoang, trêи xe không có người, cũng không có biển báo, nhưng bọn họ nói sẽ điều tra thông qua các manh mối tìm được trong xe"
"Ừ" Sáng sớm cũng có cảnh sát mặc thường phục báo cáo với anh những việc này rồi, anh vốn cũng chẳng ôm hy vọng gì nhiều, vì vậy cũng chẳng hề thất vọng.
"Chào buổi sáng" Thương Tịnh lúc này đẩy cửa bước vào
Cố Thùy Vũ lập tức dập tắt tất cả những suy nghĩ trong đầu, anh nhìn thẳng về phía người con gái với đôi mắt gấu trúc, cô ngủ không ngon sao? Vì tối qua đi theo cảnh sát nên về muộn à? Hay là vì.... vì nụ hôn của anh? Nghĩ tới việc tối qua không rõ vì sao mà anh lại nổi giận với cô mà anh không khỏi lắc đầu, những tính nết xấu của mình dường như càng thể hiện rõ khi đối diện với Thương Tịnh, dù cho bây giờ chưa có được cô nhưng anh không cho phép bất kỳ người đàn ông nào đụng tới vật chiếm hữu của mình.
"Ồ, Thương Tịnh, buổi sáng tốt lành nhé! Tối qua cô lập công lớn rồi đấy!" Thư kỳ Bàn thân thiệt xoay người lại nói
Cố Thùy Vũ nhìn chằm chằm lúc cô bước tới gần, cô cười xòa nhưng cũng không nói gì thêm
Việc đầu tiên Thương Tịnh làm khi tới là đi tìm Tiểu Hoàng để tìm chiếc điện thoại làm rơi trêи xe, lục hai lần mà cũng không tìm thấy, cô cũng không hiểu bây giờ tâm trạng mình ra sao nữa. Nếu không thấy thì chắc chắn nó đang ở trong tay anh, cô đi tới phía trước bàn gỗ nói, "Thị trưởng Cố, hôm qua tôi làm rơi điện thoại trêи xe, không biết ngài có trông thấy không?"
"Ồ, tôi đã giúp cô cất đi" Nói xong, anh lấy chiếc điện thoại từ trong túi, cười cười đưa cho cô, "Đây"
Thương Tịnh cực kỳ kìm nén, nhận lấy điện thoại, sau đó cô cũng không cảm ơn mà trực tiếp xoay người đi tới chiếc bàn bên cạnh
Về chuyện cô không biết lễ phép, Cố Thùy Vũ dường như chẳng thèm quan tâm
Thư ký Bàn nhìn ra bầu không khí bất thường giữa hai người bọn họ nên không tiện xen vào, cậu to khẽ ho khan rồi tiếp tục báo cáo công việc cho Cố Thùy Vũ
Thương Tịnh mở điện thoại ra, tùy ý lật trái lật phải, không biết cô đang xem gì nữa, Wifi trong phòng này chỉ cần nhập mật khẩu một lần là đủ, lần sau nó sẽ tự động kết nối, cô cũng chẳng cần đi hỏi xem anh có xem điện thoại của cô không, nếu anh nói không thì cô cũng không tin. Lòng cô đang rối bời, cô mở phần tin nhắn, chợt dừng mọi động tác vì thấy tin nhắn ở đầu tiên – là của Cố Thùy Vũ gửi. Tin nhắn này được báo là chưa đọc.
Cô theo bản năng mở ra, bên trong chỉ có một câu rất ngắn, "Tịnh Tịnh, anh ghen"
Cô ngừng lại trong giây lát rồi xóa tin nhắn đi. Không lảng tránh tình cảm của bản thân là một chuyện, nhưng thái độ đúng đắn lại là một chuyện khác, hơn nữa, giữa hai người không hề đụng chạm gì nhau! Cô ngầm hạ quyết tâm.