ÁO MŨ CHỈNH TỀ

"Chào chú, đã lâu không gặp" Cố Thùy Vũ khẽ hắng giọng, không khỏi cảm thấy khẩn trương.

Tôi nhổ vào, ra mắt phụ huynh à? Bùi Ninh và Phương Chu liếc mắt nhìn nhau, rồi không khỏi ý tứ chuyển qua nhìn Cố Triển Vũ

"Sao cậu lại..."

"À, bây giờ cháu là Bí thư thị ủy thành phố Z, nghe nói cô ấy bị thương cho nên cháu tới thăm"

Lên chức nhanh vậy sao? Ông Thương kinh ngạc, ông không biết tình hình cụ thể đành gật đầu.

"Để con giới thiệu" Thương Tịnh cố gắng dời sự chú ý của bố, "Người đứng bên trái, cạnh cửa sổ là bác sĩ Phương, Phương Chu, bọn con quen nhau khi làm việc, cô gái đứng cạnh là bạn gái anh ấy, cô Thi, người còn lại là Bùi tiên sinh, Bùi Ninh, anh ấy là bạn của bác sĩ Phương, còn vị đi cùng bố vào là Cố tiên sinh, Cố Triển Vũ, chính anh ấy là người đã cứu con"

Ông Thương cảm kϊƈɦ, bắt tay cùng mấy người bọn họ, nhìn mấy chàng trai trước mắt ai cũng dung mạo không tầm thường, khí thế lại khác nhau, ông đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, sao con gái mình lại quen nhiều người bất thường thế nhỉ.

Phương Chu tiến lên một bước, "Chú Thương, không dám giấu diếm chú, vốn không muốn để chú phải lo lắng tới khi Thương Tịnh khỏi bệnh, không ngờ lại vẫn kinh động tới chú, thật là ngại quá, cháu đã làm cho con gái chú bị thương, cháu vô cùng xin lỗi"

Ông Thương sửng sốt, mỉm cười, "Mặc dù Tiểu Tịnh bị Thương tôi rất lo, nhưng hành động của con bé không hề sai, cậu khỏi cần xin lỗi vì chuyện này, tôi rất mừng vì cậu không sao" Con gái ông luôn như vậy, tuy ông khôn gyên tâm nhưng cũng không muốn khống chế con người của con bé.

Đây quả nhiên không phải người một nhà, không vào cùng một cửa. Mọi người có mặt tại đây đều nghĩ vậy.

Thương Tịnh nhân cơ hội nói, "Bác sĩ Phương, tôi đã nói rồi anh không cần để bụng, vừa khéo, bố tôi cũng tới rồi, mấy ngày nay phải làm phiền anh chăm sóc, còn cả cô Thi, Cố Nhị ca, Bùi tiên sinh nữa, thực sự rất cảm ơn mọi người, tôi không thể làm phiền mọi người thêm nữa"

"Cô khách sáo quá" Phương Chu cười với cô, "Ngay cả cơ hội báo ơn cũng không lưu lại cho tôi"

"Thực sự phải cảm ơn Cố Nhị ca" Thương Tịnh nhìn Cố Triển Vũ, "Tôi vẫn chưa chính thức nói lời cảm ơn anh được, cảm ơn ân cứu mạng của anh"

Cố Triển Vũ cười, "Khỏi cần cảm ơn, tôi bị người ta nhờ vả thôi, tôi là người trung gian ấy mà"

Thương Tịnh im lặng.

Cố Thùy Vũ thấy cô hoàn toàn bỏ qua mình, nếu nói anh không quan tâm thì là giả, có điều tình huống bây giờ anh không tiện nói gì, anh cười, "Cũng tốt, nếu chú Thương đã tới thì chúng tôi cũng không tiện quấy rầy nữa, chúng ta về thôi, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, Thương Tịnh em cứ gọi điện cho tôi là được" Nói thật, anh không yên tâm để cô bị một đám sinh vật giống đực chăm sóc thế này, Bùi Ninh không biết điều, Phương Chu thâm sâu, anh hai anh cũng thế, không phải bởi vì quan hệ anh em ruột mà là... Cái miệng anh ấy không được tốt.

Mọi người không hề phản đối mà cùng đứng dậy, rõ ràng, người được thở phào nhẹ nhõm là Thi Lạc, cô ta còn tưởng mình phải ở bên cô bé này tới khi cô ấy khỏi bệnh nữa ý chứ.

"Ngày mai tôi tới" Phương Chu nói

"Không cần đâu, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, bác sĩ Phương, thời gian này anh cũng mệt chết rồi" Thương Tịnh khẽ lắc đầu, "Tạm biệt mọi người" Ánh mắt cảm kϊƈɦ của cô lướt qua mọi người, duy chỉ không hề lướt về phía Cố Thùy Vũ.

Ông Thương lịch sự tiễn mọi người ra cửa, khi quay lại, ông ngồi ở mép giường, nhìn khuôn mặt yếu ớt của con gái, thở dài, "Mệt không?"

Thương Tịnh kéo tay bố, lấy lòng, lắc đầu.

"Con bé này, bố không biết nên mắng hay nên khen con nữa" Ông Thương dịu dàng nói một cách bất đắc di, "Thấy việc nghĩa mà hăng hái làm là một đứa trẻ ngoan, bố rất mừng, nhưng mà, con cũng nên nghĩ cho bố một chút chứ, mẹ con đi chưa được lâu, nếu con có chuyện gì đó..."

"Con rất cẩn thận mà bố, lần này thực sự là ngoài ý muốn, con cam đoan sẽ không có lần sau" Thương Tịnh vội vàng nói

"Nếu như lời cam đoan của con hữu dụng thì bố của con chắc cũng phải rụng hết tóc bạc mất" Ông Thương làm bộ giận dỗi nói

"Đùa à, bố của con đẹp trai ngời ngời, hòa hoa phong nhã, sao có tóc bạc được!" Thương Tịnh trợn mắt, nói với vẻ không tin nổi.

"Tỉnh lại đi con bé này, bị thương mà cái mồm vẫn nghịch ngợm thế" Ông Thương vừa bực vừa buồn cười, xoa đầu cô, "Nên đi đổi nước truyền rồi nhỉ, bố đi gọitá"

"Ấn cái chuông này là được, đúng rồi, bố, chút nữa bố giúp con đem tiền trả cho người ta nhé"

"Ừ, bố biết rồi"

Bên này, đoàn người bước ra khỏi bệnh viện, Cố Thùy Vũ và Cố Triển Vũ đi một xe, Bùi Ninh đi theo Phương Chu cùng Thi Lạc về phía khách sạn, hỏi, "Hai người định bao giờ về?"

Thi Lạc nói, "Nếu bố Thương Tịnh đã tới thì chắc bọn em cũng không cần ở đây nữa, mai hoặc ngày kia bọn em đi, em xin nghỉ phép để tới đây đó" Cô ta còn có chuyện hóc búa đợi anh giúp cô ta xử lý nữa cơ mà.

Phương Chu nhắm mắt nghỉ ngơi, "Để sau hẵng nói"

Bùi Ninh im lặng, liếc qua kính chiếu hậu nhìn Phương Chu. Chở hai người bọn họ về khách sạn rồi cậu ta đổi hướng về phía Hải Viên, ai dè vừa đậu xe ở cửa, thì Phương Chu gọi điện tới, cậu ta chưa kịp mở mồm nói gì thì đối phương đã trực tiếp vào chủ đề chính, "Sao Thi Lạc lại học được võ của Thương Tịnh?"

Hừ, đàn bà chính là thứ không đáng tin. Bùi Ninh chửi thầm.

Hóa ra khi về thủ đô, Bùi Ninh không đưa trực tiếp clip cho Phương Chu, ngược lại, cậu ta lại tìm tới người bạn gái học Taekwondo của anh, không biết cậu ta có ý gì, cậu ta vừa muốn Phương Chu được nhìn thấy bộ võ thuật này cho thỏa nguyện vọng, nhưng lại vừa không muốn cho anh biết người con gái đó là Thương Tịnh. Vậy mà, cô nàng Thi Lạc kia lại không hề nghe lời cậu ta, đợi khi học cho thành thạo rồi hẵng thể hiện, ai dè vừa mới quay lại khách sạn cô ta đã dùng nó để tán tỉnh anh nhưng không thành không, muốn dùng những chiêu thức chỉ mang vẻ hời hợt để quyến rũ một người có tinh thần yêu thích võ thuật như Phương Chu sao, ai mà ngờ được, Phương Chu vừa xem thì sắc mặt lập tức thay đổi, anh truy hỏi một hòi thì mới biết là chủ ý của Bùi Ninh.

Bùi Ninh đè nén sự chột dạ, bình tĩnh hỏi, "Sao cậu biết là đó là chiêu thức của Thương Tịnh?" Thằng nhóc này, lại còn buồn bực không lên tiếng.

"..." Anh đương nhiên biết, ở nước D, trước khi bị thương, cô đã sử dụng những chiêu thức đó để tự vệ và cứu người khác, khi ấy, anh đã giật mình tới mức nào, mãi tới khi về nước, anh mới ngầm khẳng định, cô chính là cô gái đạt giải vô địch năm đó, "Định làm tôi ngạc nhiên sao, cậu biết trước vậy mà một cái rắm cũng không thèm thả?" Phương Chu và Bùi Ninh là anh em họ, cho nên nói chuyện càng không thèm khách khí như với Cố Thùy Vũ

"Không phải muốn để Thi Lạc dùng cơ thể nói cho cậu biết sao? Tôi có lòng tốt cho cậu một sự bất ngờ, không ngờ lại biến thành lòng lang dạ thú" Bùi Ninh lạnh nhạt nói

Phương Chu một chữ cũng không tin, anh hừ một tiếng, "Cậu định làm gì?"

"Không làm gì cả" Bùi Ninh chậm rãi nói, sau đó hỏi ngược lại, "Thế cậu định làm gì?"

"... Không làm gì"

"Vậy, tôi còn có việc, cúp đây"

"Ừm"

Vì vậy, hai người với tâm trạng khác nhau, dập diện thoại.

Bố tới, khiến Thương Tịnh an tâm, buổi tối, cô đã đi ngủ từ rất sớm, cô đã ngủ một giấc rất sâu.

Sáng sớm hôm sau, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra. Trong phòng rất yên tĩnh, bầu trời trắng nhưng qua lớp rèm cửa lại hiện ra một màu xám nhạt, Thương Tịnh theo bản năng giơ một bàn tay lên, nhưng động tác này của cô lại làm vết thương trở đau,

"Em đang mơ à" Bên cạnh truyền tới giọng nói bất đắc dĩ của một người đàn ông, ngay sau đó, một cánh tay dịu dàng nhưng mạnh mẽ đem tay cô đặt lại vị trí cũ

Thương Tịnh cả kinh, quay đầu lại nhìn, ơ nơi khuất sáng, bỗng nhiên cô chạm phải ánh mắt sâu thẳm của ai đó.

"Dậy rồi ư?" Chủ nhân của đôi mắt đen nhánh vui vẻ chăm chú nhìn cô, người ấy dĩ nhiên là Cố Thùy Vũ rồi.

"Sao... Anh lại ở đây?" Thương Tịnh nhíu mày, giọng nói khàn khàn vì vừa tỉnh ngủ

"Hôm nay tôi hơi bận nên chỉ nhân lúc này tới thăm em được thôi" Cố Thùy Vũ thấy cô muốn ngồi dậy, anh bèn nghiêng người đỡ cô

Thương Tịnh cự tuyệt, "Tự tôi"

"Giữa chúng ta thì còn gì mà phải ngại?" Cố Thùy Vũ nói khẽ, nhưng vẫn kiên định đỡ cô dậy, anh khom người lót cái gối vào sau lưng cô

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Cố Thùy Vũ nghiêng đầu nhìn về phía gò má trắng nõn của cô, anh không nhịn được hôn lên đó một cái

Thương Tịnh lập tức lùi ra, động tác này động tới vết thương, cô cau mày không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn anh

"Ấy, đừng nhúc nhích, đừng động, coi chừng rách vết thương giờ" Cố Thùy Vũ đau lòng đỡ cô. Anh hơi hối hận, Tịnh Tịnh của anh vẫn còn giận, quả thực anh không nên hôn cô vào lúc này, anh làm cho cô đau rồi, ôi!

Thương Tịnh hất tay anh ra, "Cố Thùy Vũ, anh như này là có ý gì?"

Cố Thùy Vũ đẩy cô ngồi xuống đầu giường, "Từ khi biết em ra nước ngoài, anh luôn trong trạng thái lo sợ, khi anh biết cái tin giả là em đã chết, lúc đó còn có người ngoài ngồi ở đó nữa, vậy mà chân anh mềm nhũn, thật mất mặt, suýt chút nữa thì ngồi phịch xuống đất" Giọng nói trầm ấm của anh dịu dàng vang lên trong căn phòng yên tĩnh, "Khi ấy, anh biết anh sai rồi, Tịnh Tịnh"

"Sau đó thì sao?" Nét mặt Thương Tịnh thản nhiên

"Anh không kết thông gia với Chu gia" Cố Thùy Vũ không kìm nén được, khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn đã gầy đi nhiều của Thương Tịnh, anh bật cuiờ, nói ra quyết định của mình. Tuy quyết định này đại biểu cho việc tương lai sau này của anh sẽ muôn vàn trắc trở, nhưng anh không hối hận.

Thương Tịnh nghiêng đầu tránh né, cô nhíu mày, nhưng cô lại không hề lộ ra vẻ cảm động như trong tưởng tượng của anh, cô chỉ lãnh đạm nói, "Chuyện này liên quan gì tới tôi?"

Cố Thùy Vũ sửng sốt, sau đó anh bất đắc dĩ cười, dịu dàng nói, "Tôi biết em đang giận, sau này tôi sẽ lấy công chuộc tội, thế vẫn không được sao?" Anh sẽ biến cô thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trêи đời.

Thương Tịnh giống như người chưa tỉnh ngủ, mệt mỏi nhắm mắt lại, "Cố Thùy Vũ, như thế không giống anh chút nào, đừng đùa nữa được không?" Hiện giờ, cô thật sự không có sức.

Nét mặt Cố Thùy Vũ vẫn không thay đổi, "Em không tin tôi?"

"Đúng, một chữ anh nói tôi cũng không tin" Thương Tịnh nói rất nhỏ nhưng lại cực kỳ kiên định

Tuy phản ứng của cô nằm trong dự liệu của anh, nhưng Cố Thùy Vũ phát hiện mình cực kỳ không thích vẻ lạnh nhát trong đáy mắt cô, anh nhường nhịn nói, "Tôi biết, ngày ấy đã làm tổn thương em, có thể tôi không phải là một người đàn ông tốt, nhưng em xem, ngày em về tôi đã bị dọa cho sợ tới nỗi mất hết thể diện rồi, tha thứ cho tôi một lần, được không em?"

"Tài ăn nói của ngài vẫn tốt như trước" Thương Tịnh nhếch môi, "Chúng ta mỗi người lùi một bước nhé, anh hối hận, nhưng tôi đã thấy không còn cần thiết nữa rồi"

Cố Thùy Vũ sửng sốt.

"Tôi đã phạm phải sai lầm. Tôi cứ cho rằng mình có thể tỉnh táo mà phán đoán, nhưng thật ra tôi đã sớm mù quáng sa chân lỡ bước vào tình yêu lúc nào không hay biết, giờ ngẫm nghĩ lại, tôi lấy tư cách gì mà đi chất vấn chuyện anh ly hôn và chuyện anh có tình nhân cơ chứ? Anh ly hôn cần gì nói với tôi đúng không? Anh có tình nhân chẳng qua là do đạo đức anh không đứng đắn, ừ, thế thì liên quan quái gì tới tôi nhỉ? Rõ ràng những chuyện này làm tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu, tôi chỉ là..." Càng nói cô lại càng khó chịu, sâu trong lòng cô, cô vẫn luôn mong đợi sự xuất hiện của anh... Cũng may, anh không hề xuất hiện, nếu không, sao cô có thể hoàn toàn thức tỉnh được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi