ÁO MŨ CHỈNH TỀ

Thương Tịnh vào phòng bếp, khẽ cười gọi một tiếng.

Thím Lý gượng gạo đáp lại.

Thương Tịnh ngồi cạnh bà, lục lọi trong điện thoại trong điện thoại một lát rồi đưa tới trước mặt Thím Lý: "" Thím Lý, Thím xem này""

Thím Lý liếc nhìn, nét mặt không đổi: "Muốn tôi nhìn cái gì, văn hóa của tôi chỉ tới cấp tiểu học thôi"

"Đây là vài thực đơn và cả công thức nấu thức ăn bồi bổ nữa, nên ăn gì, nên tránh gì tôi đều tải trêи mạng xuống đây rồi, cũng có cả phương thuốc ở các địa phương khác đấy, mỗi cái là một file""; Thương Tịnh kiên nhẫn giải thích , ngón cái lướt trêи màn hình "Đây là những tài liệu mà tôi sưu tầm khắp nơi hồi mẹ tôi bị bệnh"

Thím Lý nhìn cô liên tục trượt tay trêи màn hình điện thoại.

" Mẹ tôi, bà ấy ..... lúc đó mắc phải bệnh hiểm nghèo , nhà tôi không có tiền chữa bệnh cho bà, bà lại không muốn làm liên lụy tới chúng tôi cho nên bà chọn cách về nhà để trải qua những ngày tháng sau cùng cuộc đời, còn tôi giống như bây giờ, tôi xin nghỉ việc để chăm sóc bà, vì quá đau lòng nên tôi trăm phương nghìn kế tìm đủ loại thức ăn và phương thuốc dân gian để bà có thể tốt lên đôi chút, song vẫn không thể xoay chuyển nổi kết quả"" - Thương Tịnh cười tự giễu, "Tuy không cứu nổi mẹ nhưng về phương diện này, chắc chắn tôi cũng hiểu biết đôi phần, không phải tôi nói lung tung đâu, xin Thím tin tôi, ông ấy là bố của Cố Thùy Vũ, tôi hy vọng ông ấy có thể sống lâu trăm tuổi"

Thím Lý lưỡng lự không biết có nên tin cô không.

"Thím không tin tôi thì mai có thể hỏi qua bác sĩ" Thương Tịnh thoáng dừng lại, "Tôi biết thím cũng muốn tốt cho bác trai, chúng ta đều hi vọng ông ấy có thể sống thọ mà, có phải không?"

Lời nói này của cô chạm đúng vào nỗi lòng của thím Lý, bà biết nếu không có Cố Vệ Quân che chở thì bà chẳng thể được làm ở Cố gia, tuy giờ có về hưu thì bà cũng có chút của nả rồi, nhưng con trai rồi cháu trai bà thì lại chẳng có gì cả ! Cố Vệ Quân còn sống, thì bà sẵn sàng vứt thể diện đi cầu xin ông thu xếp giúp cho người nhà mình, nhưng nếu ông ấy mà đột quỵ thật thì....."

"Có điều, chỉ sợ ông chủ không chịu ăn kiêng...."

Thương Tịnh mỉm cười, "Chúng ta cứ thử xem sao, bác Cố thích món ăn do thím nấu nên ông ấy sẽ phải ăn thôi, thím cũng khuyên ông ấy đôi lời, chúng ta phải làm cho ông ấy bớt mập một chút mới được, béo phì quá thì sẽ dễ sinh bệnh"

Nghe cô nói thế, trái tim thím Lý khẽ nẩy lên, do ông chủ ăn tất cả món ăn bà nấu nên mới béo như vậy, nếu cậu chủ tính toán món nợ cũ này....., "" Tôi cũng không tán thành chuyện ông chủ suốt ngày ăn nhiều chất béo như thế, chỉ là cô cũng biết rồi đấy, ông ấy cực kì cố chấp , tôi không còn cách nào khác"

"Ừm, cũng cứ phải thử xem sao nhỉ?" - Thương Tịnh gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, dưới sự giúp đỡ của Thương Tịnh, thím Lý nấu một bát cháo thịt nạc rau cải làm bữa sáng mang đến cho Cố Vệ Quân, Cố Vệ Quân thức dậy, lẩm bẩm: "Sao sớm thế?"

"Vào hè rồi nên trời sáng sớm ạ" Thím Lý cười nói.

"Chào buổi sáng bác Cố"

Cố Vệ Quân chậm rãi rời giường đi rửa mặt, ông lặng lẽ khẽ liếc mắt nhìn Thương Tịnh đang im lặng đứng cạnh, sau đó ông ra ngồi xuống trước bàn ở gian phòng ngoài, nhận bát cháo Thím Lý đưa tới đảo thìa trộn đều, thím Lý lấy thêm ra hai chiếc bánh bao, tiếp đó bà cất chiếc hộp giữ ấm đi, rồi cười híp mắt đứng sang bên cạnh.

"....Ăn kèm món gì đấy?" Cố Vệ Quân hỏi.

"Ông chủ, hôm nay chỉ ăn cháo trắng thôi, ngày ăn tạm vậy ạ" Thím Lý có chút khẩn trương

Cố Vệ Quân múc một thìa đầy, to tiếng "Cứ thế này mà ăn à? Đi tới căn tin tin mang thêm món ăn lên đây!"

"Ông chủ, sáng sớm bệnh viện cũng chỉ có cháo trắng thôi, không có thịt đâu ạ"

"Vậy chị muốn tôi phải ăn thế này ư?" Cố Vệ Quân nhíu mày, đột nhiên nhớ ra điều gì đó , ông trừng mắt nhìn Thương Tịnh, "Có phải do cô chuẩn bị không?"

"Bác trai, đây là do thím Lý làm đấy, mùi vị cũng được lắm, bác nếm thử xem sao" - Thương Tịnh cười nói.

"Nhạt nhẽo thế này làm sao tôi nuốt trôi được?. Cơ thể tôi rất khỏe mạnh! cô đừng hòng mà chi phối tôi , cút ra ngoài!" - Cố Vệ Quân quát lên, sau đó ông quay người nói với thím Lý, "Đổi mấy món này ngay"

Vừa khởi đầu Thương Tịnh đã bị mắng ngay một trận, dù cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn chẳng dễ chịu hơn là bao, thấy Cố Vệ Quân nổi giận, sợ ông kϊƈɦ động quá nên cô đành lên tiếng "Bác đừng nóng giận, cháu đi là được chứ ạ"

Thím Lý cuống quýt dọn đồ, "Ông chủ, mấy món này đều do cô Thương bảo tôi nấu"

Thương Tịnh ra khỏi phòng bệnh, thở dài một hơi, rồi đi tới bãi cỏ bên ngoài để hít thở chút không khí trong lành, sau đó cô đứng lên, làm vài động tác Thái cực quyền với hy vọng tiêu tan hết cơn ấm ức, tiện thể nghĩ xem làm thế nào mới khiến cho Cố Vệ Quân chấp nhận tình trạng cơ thể hiện giờ của ông.

Một anh chàng bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng đang bước ra khỏi tòa nhà khám bệnh, tùy ý liếc mắt nhìn đám người đang tập thể ɖu͙ƈ trêи sân cỏ, đột nhiên anh ta chợt thấy kinh ngạc, bèn dừng bước. Sau khi xác đinh rõ ràng, anh ta bước tới gọi "Thương Tinh?"

Thương Tịnh không ngờ ở đây lại có thể có người gọi tên mình, cô liền ngừng lại, tìm người theo nơi âm thanh vừa phát ra, cô ngạc nhiên, bật cười "Bác sĩ Phương!"

Hóa ra là Phương Chu. Anh ta chăm chú nhìn gương mặt mà anh đã lấu không gặp, rồi nở một nụ cười vui vẻ "Sao cô lại ở đây?"

"À, bố của Cố Thùy Vũ đang nằm ở viện này, tôi tới chăm sóc ông ấy, còn anh, sao anh lại ở đây?"

"Tôi mới vừa điều tới làm việc ở đây không lâu" Nghe thấy câu trả lời của cô, nét mặt anh trở nên ảm đạm đi hẳn, "Cô vẫn theo Tam ca à?"

Nhớ tới tình huống sau khi bọn họ gặp mặt, Thương Tịnh hơi ngượng gật đầu " Không còn cách nào khác, anh ấy còn cứng đầu hơn cả tôi"

Giọng nói của cô tuy mang theo ý bất đắc dĩ nhưng nét mặt lại không hề có ý như vậy. Phương Chu cảm thấy có chút không đành nhưng anh không hề biểu lộ ra ngoài,anh tiếp tục cười hỏi, "Ra vậy, thế cô đã quen thuộc ở đây chưa? Bác Cố không làm khó cô chứ?"

"Anh nói thử xem?" Thương Tịnh thở dài, tuy cô mới quen biết Phương Chu không lâu nhưng cô lại cảm thấy rất thân thiết với anh, từng trải qua sinh tử với nhau ở đất nước D do đó nảy sinh ra cảm giác "trong hoạn nạn mới thấy được chân tình". Vì vậy với cô, anh giống hệt một người bạn cũ, không cần thiết phải quá câu nệ với nhau làm gì.

"Tôi nghe nói, chuyện này ầm ĩ không nhỏ, cũng khó trách được, bác Cố có thành kiến đối với cô. Cô hà cớ gì phải chạy tới đây để chịu ấm ức chứ?" Phương Chu có chút oán trách Cố Thùy Vũ, biết rõ bố mình là người thế nào rồi vậy mà anh vẫn đưa Thương Tịnh tới đây để làm bao cát cho ông ấy trút giận, anh ta đã chiếm được cô rồi vậy mà còn không biết quý trọng sao.

"Cũng không sao cả, coi như đi tu thân dưỡng tính đi vậy" Thương Tịnh giang hai tay ra

Phương Chu khẽ cười, "Có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, sao, tối nay chúng ta làm bữa tiệc chứ nhỉ?"

"Đợi tôi giải quyết xong chuyện của ông cụ thì mới ăn ngon miệng được, trước tiên anh cứ tìm hiểu chỗ ăn đi, dù không phải là "Mãn Hán toàn tịch" thì tôi cũng vẫn nể mặt anh mà đi" -Thương Tịnh nói đùa

****Mán Hán toàn tịch: bữa tiệc triều đình Hán Thanh là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa[1].

Lúc này, có một y tá gần đó gọi Phương Chu, Thương Tịnh vội nói, "Anh có việc thì đi xử lý trước đi"

Phương Chu nghĩ một lát, "Được, có chuyện gì thì gọi cho tôi, nếu bị ức chế quá thì tôi sẽ tư vấn miễn phí cho, bất kỳ lúc nào cô gọi thì tôi sẽ có mặt ngay"

Thương Tịnh cười đáp ứng

Đợi Phương Chu đi, lúc này tâm trạng cô đã hồi phục lại khá tốt và cô nghiêm túc suy nghĩ tiếp, cô cho rằng có lẽ do mình chọn phương pháp chưa chuẩn, bản thân quá nóng lòng muốn kiểm soát việc ăn uống và tập luyện của ông cụ, trước tiên cứ phải làm công tác tư tưởng với ông cụ đã, nếu không thì chỉ có thể trị tận gốc chứ chẳng chữa tận căn được.

Xác định xong mục tiêu giai đoạn thứ nhất, cuối cùng tinh thần Thương Tịnh cũng phấn chấn lên, cô vỗ vỗ khuôn mặt rồi đi về phía khu nội trú, dọc đường còn không quên gửi một tin nhắn ngắn cho Cố Thùy Vũ.

Ở bên kia, Cố Thùy Vũ vừa tỉnh giấc, nằm trêи giường đọc tin nhắn buồn bực của Thương Tịnh, anh bật cười, nhanh chóng nhắn lại cho cô.

Cái con người này! Thương Tịnh cắn môi, cười, cất điện thoại vào túi, cô phải đi nghênh chiến đây!

Từ sau hôm đó, Thương Tịnh bắt đầu bám đít Cố Vệ Quân nói về tầm quan trọng của một cuộc sống khỏe mạnh, vừa tán dương, vừa dỗ dành vừa lừa gạt, vừa lấy tình cảm làm lay động lòng người, lấy lý lẽ để thức tỉnh, rồi lại liệt kê một chuỗi dài những câu chuyện có thật, tiếp đó lại để cho vài vệ sĩ khuyên, để cho tài xế khuyên, tùy tiện nhờ vài bác sĩ y tá tới khuyên nữa, Cố Vệ Quân thấy phiền phức không chịu nổi, ông mắng đi rồi lại chửi lại, đánh cũng không đánh được, ông mà cứ nổi giận thì Thương Tịnh lại rút lui, đợi ông hết giận Thương Tịnh lại quay về, siêng năng cần cù tiếp tục làm giảng viên về vấn đề khỏa mạnh.

"Sao cô cứ giống như lang băm thế nhỉ, nhóc con, da mặt cô dầy thế cơ à?" Cố Vệ Quân mắng

"Cái này gọi là kiên trì ạ" Thương Tịnh tươi cười chống đỡ

Thật ra, tuy nét mặt cô trông rất bình tĩnh nhưng đã một tuần trôi qua mà chẳng có một chút tiến triển gì cả, lại còn thường xuyên bị Cố Vệ Quân mắng nữa, một cô gái, da mặt có dày tới đâu thì cũng không thể tới mức này được, ai mà chịu nổi cơ chứ, cô muốn kể khổ với Cố Thùy Vũ song nghĩ tới chuyện đối phương là bố anh, anh ở bên kia phải khó xử, cộng thêm gần đây công việc của anh vô cùng bận rộn, Chủ nhật vừa rồi đáng lẽ anh sẽ bay về nhưng tới phút chót phải hủy bỏ, do đó cô cũng không muốn tăng thêm phiền não cho anh, may mà còn vớ được một bác sĩ tư vấn tâm lý – Phương Chu, anh chàng toàn quyền làm cái bồn cầu để cô kể khổ, không hổ là người trong ngành, sau khi nói chuyện với anh cô cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Có điều cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách hay, Cố Vệ Quân quá cố chấp, bất kể cô nói gì khuyên thế nào ông đều không nghe, Cố Duyên Vũ cùng Thường Tích Văn đã tới vài lần, đối với phương pháp của cô họ không có lòng tin mấy, tuy họ cũng đã thử khuyên vài lần nhưng cuối cùng bởi do công việc bận rộn nên họ vừa tới đã phải vội đi ngay. Cố Vệ Quân không quá cô quạnh, ngày nào cũng có các cán bộ lãnh đạo đủ tàng lớp giai cấp tới thăm ông, thỉnh thoảng còn có cả mấy ông bạn già tới chơi cờ cùng ông nữa, cuộc sống của ông quá ư là thư thái, cho nên đối với lời nói của một "phần tử phản cách mạng" như cô ông không nghe lọt là phải. Nếu những người khác nói mà ông cụ có thể nghe lời thì cô cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng trừ cô, thì chắc chắn chả có ai đủ dũng khí làm trái ý ông cụ.

Hôm nay, Cố Vệ Quân lại nổi giận, "Một cô gái giống như cô đúng là không có tự trọng, chuyện gì cũng làm được! Cô có cố gắng thế nào đi nữa cũng vô dụng thôi, tôi nói cho cô biết, tôi có chết cũng không để cho lão Tam lấy cô, nếu nó dám lấy cô, tôi sẽ thật sự cắt đứt quan hệ với nó!"

Thương Tịnh không thể dùng nụ cười chống đỡ thêm nữa, Tiểu Chu thấy dường như đôi mắt cô đã ửng hồng, sau đó cô xoay người đi ngoài.

Cậu ta có chút không nỡ, coi như cô có mục đích riêng nhưng trong khoảng thời gian này cô cũng thật tâm thật ý muốn tốt cho thủ trưởng, cô đã làm rất nhiều món ăn dinh dưỡng, vừa ít chất béo lại vừa dinh dưỡng lại vừa khiến người khác thấy ngon miệng, song nếu thủ trưởng cho rằng đó là thím Lý làm thì còn ăn đôi ba miếng, còn nếu thủ trưởng cảm thấy là do Thương Tịnh làm, thì ông bèn trực tiếp ném vào thùng rác, may mà Thương Tịnh có thể nhịn được.

"Thủ trưởng, ngài xem, thế này có phải không hay cho lắm..." Tiểu Chu nói

"Có gì mà không hay?" Cố Vệ Quân lớn tiếng

"Nếu cậu Ba mà biết..."

"Đã lâu như thế mà nó còn không biết chắc? Biết rồi mà nó có ý kiến gì đâu!"

"Không đâu, có lẽ là do cô Thương không nói với cậu Ba chăng?"

"Cái miệng con bé ồn ào như thế mà nhịn nổi đấy?" Cố Vệ Quân hừ một tiếng

"Nhưng cô Thương thực lòng vì sức khỏe của ngài..."

"Câm mồm!"

Tiểu Chu không dám ho he thêm tiếng nào nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi