ÁO MŨ CHỈNH TỀ

Thương Tịnh vào ứng dụng kiểm tra, thì ra là tin nhắn của một số lạ không lưu tên, còn không chỉ có một tin nhắn.

Cô mở một tin nhắn ra, “em cũng nguyện học theo con bướm, từng bước tiến hóa, từng bước chúc phúc, vừa không suy nghĩ, cũng không bàng hoàng; vừa không nhớ lại, cũng không ưu thương--- hôm nay đọc được những câu khá hay, chia sẻ với anh. Đẹp thật, không phải sao?”

Còn chia vẻ văn vẻ cơ đấy? Thương Tịnh giương mắt nhìn anh không nói chuyện.

Trong khoảnh khắc đối mặt với cô, Cố Thùy Vũ rủa thầm, anh moi một cái hạt ra, “người phụ nữ tên An An kia đấy.”

“Cô ta thường gửi tin nhắn cho anh sao?” Sao lại là cô ta nữa?

“Không có, thỉnh thoảng lại nhắn một tin, anh cũng không có xem.” Cố Thùy Vũ tỏ rõ thái độ trước.

“Vậy cô ta có ý gì chứ, em còn nghe nói cô ta đã chia tay với người bạn của anh rồi?” Việc này của cô ta đã được báo chí đăng rồi.

“Chia tay rồi, ai biết cô ta lên cơn điên gì chứ?”

“Anh không thể nói rõ với người ta sao?”

“Anh mà phải nói rõ với cô ta sao?” Cố Thùy Vũ cảm thấy tức cười, “Anh không rảnh tới mức vậy.”

“Không lẽ anh không cảm thấy hai người như vậy rất mập mờ à?”

“Cô ta nghĩ vậy thì cứ mặc xác cô ta.” Mắc mớ gì anh chứ?

“Ồ, còn đắc ý nữa cơ đấy.” Thương Tịnh nói kháy một câu.

Cố Thùy Vũ cũng cảm thấy nóng ruột, “anh thực sự không có thời gian để xử lý mấy chuyện này đâu.” Anh dừng một lát, “Hay sau này những chuyện như vậy anh đều giao cho em xử lý nhé.”

“Sao em xử lý giùm anh được, người mà cô ấy xem trọng đâu phải là em.” Thương Tịnh tùy ý quăng điện thoại anh lên bàn.

“Người cô ta xem trọng là người đàn ông của em, em có quyền ý kiến mà.” Cố Thùy Vũ nói, “sau này còn người phụ nữ nào phá hoại trật tự an ninh xã hội, đều để cho em ra mặt hết.”

Thương Tịnh hừ hừ, “em mới không thèm quản, tốn công sức.”

“Chị, chị nên quản đi, chửi xối xả những kẻ chuyên đào góc tường người ta!” Tạ Di Lan nói.

“Dữ quá dễ thành bà chằn lắm đấy, là đại kỵ của phụ nữ a.” Thương Tịnh lườm Cố thùy Vũ một cái, cười cười đi về phía sô pha.

Cố Thùy Vũ nhìn theo bóng lưng cô.

Tạ Di Lan hận sắt thép rèn không thành mà thấp giọng nói: “ Chị! Chị làm vậy không phải dễ dàng để người ta xen vào sao, chị không chặt đứt tâm tư của người phụ nữ đó, ai biết họ có dính dáng gì hay không.”

Thương Tịnh cười cười.

Cố Thùy Vũ rốt cuộc hoàn thành công cuộc cắt trái cây gian khổ, mấy người họ ngồi ăn một lát, Cố Thùy Vũ giao cho Tạ Di Lan dọn dẹp mọi thứ, bản thân anh lại cùng Thương Tịnh rửa tay xong, thì bước vào phòng.

Tạ Di Lan càng ghét Cố Thùy Vũ hơn rồi.

Bước vào phòng, Cố Thùy Vũ liền đóng cửa, nghiêng đầu hôn Thương Tịnh cầu hoan, Thương Tịnh cự tuyệt, “Lan Lan còn ở đây, để nó nghe được không tốt đâu.”

Cố Thùy Vũ cúi đầu nhìn cô chốc lát, “giận rồi sao?”

“Không có.”

“Việc đó anh hoàn toàn không quan tâm mà.”

“Em tin anh.” Thương Tịnh mỉm cười nhìn anh, “anh có thể vì em mà nói bản thân là kẻ thất nghiệp chịu sự xem thường của em gái em, đã tỏ rõ thái độ của anh rồi.”

“Ồ?” Sự tin tưởng của cô khiến Cố Thùy Vũ rất vui, anh còn tưởng phải tốn thời gian dỗ cô nữa đấy, “Tịnh Tịnh của chúng ta thực biết tri thức hiểu lễ nghĩa nha.”

“Đương nhiên, đại gia khuê tú mà.” Thương Tịnh cười hihi nói.

Cố Thùy Vũ giương môi, cúi người che lấy đôi môi đang cười của cô.

Cuối cùng hai người cũng lăn lộn quấn quýt nhau, Thương Tịnh không thể cự tuyệt anh, lại sợ Tạ Di Lan bên ngoài nghe được động tĩnh, cô cắn chặt răng đè nén tiếng rêи rỉ, thân thể bên dưới bất giác siết chặt lại, Cố Thùy Vũ hưởng thụ sự vui vẻ của cô mang lại, chỉ cần một hiệp thôi đã dày vò cô đến mệt mỏi.

Sau đó hai người len lén vệ sinh rồi nằm trêи giường, cô vuốt ve lồng ngực anh nói : “Anh đặt giùm em bữa cơm vào ngày mai, xử lý xong những việc này, em cũng nên đến tòa soạn làm việc lại.”

Cố Thùy Vũ vuốt vuốt vai cô, trong mắt thoáng qua tia ngạc nhiên, mỉm cười nói: “Việc đặt cơm không thành vấn đề, nhưng mà em không đi làm cũng không sao, anh nuôi em, em cứ việc ở nhà chơi mỗi ngày, nấu cơm đợi anh về là được.”

Thương Tịnh xem anh đang nói đùa, “ thoải mái như vậy sao?”

“Đợi con chúng ta sinh ra rồi, em sẽ không thoải mái vậy nữa, dưỡng ɖu͙ƈ đời sau là một việc vô cùng gian khổ đấy.”

Thương Tịnh lúc này mới biết thì ra anh không nói đùa, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú phía trước, “Anh không muốn để em ra ngoài làm việc sao?”

“Em làm ký giả suốt ngày bên ngoài lăn lộn, quá mệt rồi, anh đâu phải nuôi em không nổi, chúng ta đừng làm việc đó nữa.” Cố Thùy Vũ vuốt ve khuôn mặt cô.

“Không cần, em có tay có chân, cần gì anh nuôi em chứ.” Thương Tịnh dứt khoát từ chối, cô mới không muốn làm sâu gạo đâu.

“Vậy chúng ta đổi công việc khác nhẹ nhàng một chút?”

“Đổi việc gì?”

“Tùy ý, tìm công việc văn phòng là được rồi.”

“Không thích, vậy thì vô vị quá, em thực sự thích công việc ký giả này, có thể đi khắp nơi, có thể gặp được rất nhiều người, rất nhiều việc.”

“Em đúng là cô gái hoang dã mà.” Có mấy ai con gái thích ngày ngày phơi gió phơi nắng cơ chứ?

“Em thích vậy đó.”

Cố Thùy Vũ giương môi, cầm tay cô để bên môi hôn một cái.

“Vậy sau này em có suy nghĩ thế nào, muốn làm tổng biên tập toàn soạn sao?”

“Em còn chưa nghĩ qua, hơn nữa em càng thích làm một việc khác hơn.”

“Là việc gì?” Cố Thùy Vũ cảm thấy hứng thú.

“Mở võ quán.”

“Mở võ quán?” Biểu tình của Cố Thùy Vũ thật vi diệu.

“Ừhm, đúng vậy, mở võ quán, hơn nữa chỉ nhận nữ đệ tử, em phải huấn luyện thêm mấy người thừa kế, để võ công của em có thể truyền thừa về sau.” Đây là lần đầu tiên Thương Tịnh nói việc này cho anh biết.

“Ồ...” Cố Thùy Vũ vuốt lưng cô, anh đáp một tiếng, “vậy em định mở võ quán ở đâu?”

“Em còn chưa nghĩ đến nữa, đợi em để giành đủ tiền đã, hơn nữa việc này nếu thực sự cũng khá phiền phức, em phải suy nghĩ chu toàn một chút.”

Tuy rằng những việc này Cố Thùy Vũ đều có thể giúp, nhưng anh không mở miệng vội, anh đang nghĩ về việc khác.

Lúc trước để Thương Tịnh đến tòa soạn làm việc anh không nghĩ nhiều như vậy, cảm thấy tính tình cô hoạt bát, cũng thích hợp tính cách của cô, chỉ là lúc ấy anh không nghĩ đến tình huống sẽ như hôm nay, thân phận không giống nhau, tất nhiên việc suy nghĩ cũng không giống nhau. Tương lai cô sẽ là vợ anh, thân phận này sẽ khiến cô có nhiều hạn chế và sự bất tiện, thân phận ký giả là không thích hợp rồi, huấn luyện viên võ quán cũng không thích hợp.... cách làm tốt nhất là để cô ngoan ngoãn ở nhà với chồng con, ít đặt chân ra đường, cô có thể thỏa hiệp như vậy sao?

“Anh có ý nghĩ gì sao, sao tự nhiên lại hỏi em những thứ này?” Thương Tịnh có chút kì lạ hỏi anh. Ban đầu không phải anh tiến cử cô đi tòa soạn làm sao?

“Tùy tiện hỏi một chút.”Cố Thùy Vũ hàm hồ nói, sau đó anh tắt đèn, “ngủ đi.”

Thương Tịnh tưởng anh chỉ tùy tiện nói vậy, nên cô không để trong lòng, dựa vào ngực anh rồi ngủ.

Trong bóng tối Cố Thùy Vũ mở mắt ra, anh cảm thấy nên suy nghĩ tốt việc này mới được.

Những người phụ nữ khác nếu nghe được có thể ở nhà làm bà chủ không cần đi làm việc thì đã sớm đồng ý rồi, tiểu phật gia này còn đòi tự nuôi bản thân, nếu ép cô gấp quá sẽ khiến cô mang cố kỵ khi gả vào Cố Gia, anh cần tìm một cách toàn vẹn, để cô toàn tâm toàn ý làm vợ hiền mẹ tốt mới được, đồng thời còn không được ủy khuất cô.

Việc này, thật không dễ mà.

Hôm sau, Tạ Di Lan cùng năm người bạn bước vào nhà hàng Đông Hoa, dưới sự hướng dẫn của tiếp viên bước vào gian phòng Phượng Hoàng, vừa mở cửa là gian phòng mang hơi hướng nữ tính, dưới ánh đèn vàng có thể thấy được những bức tranh khác nhau, chính giữa là một bàn tròn lớn, xung quanh là ghế mệm phong cách Châu Âu. Không xa có còn chiếc ghế sô pha, trêи đó còn có mấy cái gội dựa màu cà phê, khiến mọi người cảm thấy thật thoải mái.

Thương Tịnh đã đến rồi, thấy bọn họ thì đứng dậy cười nói: “Mọi người đến rồi sao? Mau đến đây ngồi nào.”

“Chị Thương Tịnh, cám ơn chị mời bọn em dùng cơm.” Trưởng nhóm thay mọi người phát biểu, những người khác vẫn còn hiếu kỳ nhìn xung quanh.

“Không cần khách sáo, mọi người là bạn chung ký túc xá của Lan Lan, không phải cũng như em gái chị sao?” Thương Tịnh cười cười để bọn họ ngồi xuống.

Tạ Di Lan lần lượt giới thiệu mọi người với nhau.

“Chị Thương, em nghe Di Lan nói, chị vì em nên mới chọn ăn ở đây, thật là khiến chị tốn công rồi ạ.” Người bạn Hồi Giáo của Tạ Di Lan cảm kϊƈɦ cô nói.

“Có gì mà tốn công chứ, nếu là cuộc sống tập thể thì nên chăm sóc lẫn nhau, thức ăn em ăn được họ cũng ăn được, hơn nữa còn có thể đổi khẩu vị, không phải rất tốt sao?” Thương Tịnh nói xong, gật đầu với người phục vụ “phiền anh cho lên món ăn.”

Món ăn đã được gọi từ sớm, hơn nữa còn là khách hàng phòng VIP, món ăn lên rất nhanh, thị dê tay cầm, gà, giấm cỏ linh lăng, đậu hủ siêu cay, món nào cũng tinh tế thơm ngon, có hai người bạn không để họ động đũa, phải đợi họ chụp hình up weibo trước.

Tạ Di Lan đương nhiên cũng chụp hình, bữa cơm này cũng được tính như cô mời, up lên mạng có mặt mũi biết bao.

Nói đến mặt mũi, cô liền nhớ đến một người, “Chị à, sao anh rể không đến vậy?” Khuôn mặt anh rể còn đẹp trai hơn ngôi sao nổi tiếng, nếu để bọn họ nhìn thấy, còn không biết hâm mộ đến nhường nào.

“Anh ấy còn có việc.” Hôm nay anh có cuộc họp.

“Anh ta đâu còn làm việc còn có thể có việc gì chứ.” Tạ Di Lan âm thầm nói.

“Ủa, chị Thương Tịnh có bạn trai mà, sao không cùng đến đây dùng cơm?” Những cô bé năm nhất đều cảm thấy hưng thú với những việc này, hơn nữa trước đó họ đã thăm dò qua, họ cảm thấy một ký giả như Thương Tịnh sẽ không tốn kém mời họ một bữa ăn như vậy, có lẽ nào bạn trai cô là cậu ấm nhà giàu không, hỏi Tạ Di Lan thì cô ấp úng không nói, như vậy càng thần bí hơn.

“À, anh ấy còn có việc, hơn nữa anh ấy nói người đến đều là mĩ nữ, anh ấy một người con trai cảm thấy không có ý tứ.”

Mọi người nghe xong vừa cười vừa cảm thấy thất vọng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi