ÁO SƠ MI BẠC HÀ

Chương 73.

Tiêu Ngộ An phát hiện một túi đầy BCS.

Qua mấy ngày sau, Tiêu Ngộ An phát hiện một túi đầy BCS ở trong tủ đồ, đa sắc đủ màu, hiệu nổi tiếng nào cũng có, còn phân ra mấy hoa văn chất liệu khác biệt, giấu dưới đáy chồng quần áo của Minh Thứ.

Tiêu Ngộ An: "..."

Nhà ở không lớn, chỉ có hai gian phòng, một mình anh ở thì vừa vặn, Minh Thứ tới thì lại trông nhỏ hẳn. Phòng khách không có tủ đồ, còn tủ nhiều ngăn ở ban công thường đựng mấy vật linh tinh, tủ quần áo của Minh Thứ cũng có mấy thứ lặt vặt khác nên đành để nhờ trong tủ phòng ngủ của anh.

Anh thường dọn đồ Minh Thứ thành ba ngăn, có thể treo đồ, xếp chồng, còn có một ngăn đựng qυầи ɭóŧ và vớ tất.

Anh không có tính hay quan sát đời tư của người khác, chỗ nào dành cho Minh Thứ rồi, thì đó là nơi riêng tư của Minh Thứ, anh sẽ không lục xem Minh Thứ để vật gì bên trong nữa.

Chỉ là đợt trước Tiêu Cẩn Lan biết tin Minh Thứ bất hòa với nhà họ Minh, hiện đang được anh thu nhận, thế là tình thương trào dâng, mua một tá quần áo hàng hiệu hè thu dành cho nam gửi sang.

Nay là ngày nghỉ của anh, mà quần áo cũng vừa lúc được gửi đến, nên mới thuận tay muốn giúp Minh Thứ xếp vào tủ.

Kết quả của việc thu xếp này, là nhìn thấy túi BCS.

Nhất thời anh chẳng rõ nên đặt cái túi ấy trở về chỗ cũ, hay đưa lại cho Minh Thứ không dọn nữa. Nên là đành tạm thời xách cái túi trên tay, lui về sau nửa bước, ngồi lên mép giường.

Đếm đếm, có tổng cộng 13 hộp.

Minh Thứ ở độ tuổi này, có ý nghĩ như vậy cũng rất bình thường. Nhưng mà hễ nghĩ đến cái ý nghĩ ấy là hướng về mình, mình thành người trong cuộc, đã thấy khó xử lí.

Sau ngày hôm đó, ai trong bọn họ cũng không nhắc đến nữa, không khác bao nhiêu với hồi mưa bão năm ngoái.

Nhưng Minh Thứ dù sao cũng đã lớn hơn một tuổi, còn trở thành người trưởng thành, không còn bộ dáng chịu phải uất ức giống năm ngoái cố ý tránh né anh, hành động nói năng đều rất tự nhiên bình thường, nhưng anh âm thầm quan sát, mới chú ý thấy Minh Thứ chỉ đang giả vờ thành thục, thận trọng.

Còn trong lòng thật chất lại chẳng chắn chắn mấy.

Tên nhóc mới lớn 19 tuổi, vừa đặt chân ra đời, thì có thể thành thục cẩn trọng được tới đâu.

Đây cũng là chỗ anh khó lòng tiếp nhận Minh Thứ.

Minh Thứ nhỏ hơn anh sáu tuổi, trưởng thành thì đã trưởng thành, nhưng vượt qua cột mốc mấu chốt tuổi mười tám, thì đã có thể tự chịu tránh nhiệm với tất cả hành vi của mình sao?

Chưa thấy.

Minh Thứ luôn miệng bảo thích anh, từ ngôn từ, cơ thể đều dốc hết sức truyền đạt đến thế. Nhưng Minh Thứ có rõ tình cảm của mình đối với anh rốt cuộc là gì chưa? Là tình yêu? Hay là sự luyến quyến ở cạnh anh khi còn bé?

Anh nghĩ Minh Thứ vốn không hề nắm rõ chuyện này.

Thiếu niên lòng chứa đầy nhiệt huyết, làm việc gì cũng hay xúc động, dễ dàng dâng câu thích bên miệng như trở lòng bàn tay, còn nóng lòng muốn phát sinh quan hệ với anh.

Nhưng anh là anh trưởng, anh không thể để mặc Minh Thứ làm loạn.

Khắc ấy, anh nắn chiếc túi, cuối cùng vẫn không đặt trở về, cũng không vứt đi, chỉ mở tủ bên mình, vứt túi bao vào ngăn kéo.

Vốn dĩ Minh Thứ sẽ đi lên đội của Tiêu Ngộ An tập lái xe như đã bàn, giữa đường lại xảy ra vụ mất khống chế, nên không còn tự nhiên nhắc nữa, mỗi ngày làm xong việc ở tiệm trà sữa thì vẫn đến đón Tiêu Ngộ An, giả đò đến nỗi mà nước chảy mây trôi.

Cậu thấy mình hơi bí bách, chuyện theo đuổi người này chẳng có ai để trao đổi hết.

Tỏ tình cũng tỏ rồi, đùi cũng ngồi rồi, mà Tiêu Ngộ An không có chút phản ứng gì.

Tiêu Ngộ An là anh của cậu, thật ra cậu cũng hiểu nỗi lo của Tiêu Ngộ An, cái đuôi nhỏ không chịu làm em trai nữa, đòi làm bạn trai, điều đấy tất nhiên sẽ thấy hơi khó tiếp thu.

Cơ mà cậu cũng đâu có bắt Tiêu Ngộ An tiếp thu liền.

Cậu chỉ tính giúp Tiêu Ngộ An giải quyết một tí, hai người đàn ông với nhau, điều này thì có sao đâu? Hồi cuối cấp ba kí túc xá phòng kế bên bọn cậu còn "giúp đỡ lẫn nhau" nữa, tại cậu đã có người trong lòng, nên mới không thèm tham gia chung thôi.

Có vậy mà Tiêu Ngộ An cũng không chịu, còn ôm cậu nhốt vào phòng ngủ.

Nếu không phải cậu biết Tiêu Ngộ An khỏe mạnh nhường nào, thì cũng suýt đã hoài nghi Tiêu Ngộ An không được.

Mấy ngày này cậu trôi qua không yên ổn, kiểu muốn dựa vào gần hơn đi, thì lại sợ mình không kiềm chế được, càng sợ Tiêu Ngộ An nói lời gì đó khiến cậu chịu không nổi, còn nếu không tiếp cận đi, vậy cậu còn theo đuổi người ta cái méo gì nữa?

Hồi học lớp mười hai cậu cũng nghĩ đơn thuần lắm, chỉ thấy muốn yêu đương với Tiêu Ngộ An, nắm tay hôn má hôn môi gì đấy, bây giờ không ổn, ở cũng thì cũng đã ở chung, nên cậu thèm cơ thể của người ta.

"Mình háo sắc thật." Cậu tự nói tự đáp.

"To nhỏ gì đó?" Chị Li quản lý tiệm trà sữa thúc cho cậu cái khủy tay, "Nhóc à sao không có xíu tinh thần nào vậy?"

Minh Thứ nhanh chóng ngẩng đầu, nở nụ cười với vị khách vừa tới: "Chào mừng quý khách!"

Vấn đề không giải quyết được, Minh Thứ lập tức ngâm nó về. Cậu nghĩ rằng dù sao Tiêu Ngộ An cũng không đuổi cậu đi, thì cậu cứ ỳ ra đó, còn nếu không ổn nữa thì quăng tầng quan hệ anh em trai này ra, Tiêu Ngộ An có thể nhẫn tâm đuổi cậu đi được chắc, anh trai cũng đâu thể thật không quản em trai nữa chớ.

Nhưng đây là hạ sách, cậu cũng đã nói không làm em trai nữa, xong lại lôi thứ đó về vậy hèn hạ quá.

Thời tiết đợt này nóng phát hoảng, quần áo thu của chị Cẩn Lan gửi đến cậu không thể mặc, còn đồ mùa hè thì thử vài bộ, mặc bộ nào cũng thấy rất thích.

Chuyện hộp bao dưới đáy tủ không thấy nữa, cậu cũng không phát hiện.

Về sau có vài lần lên đội của Tiêu Ngộ An, cậu lại gặp gỡ Dịch Trác, người này yêu mèo như mạng, vừa gặp đã hỏi mèo với khung trèo cho mèo ở chung với nhau có vui vẻ không.

Cái khung trèo đó ở nhà bọn họ đóng cả mảng bụi, lúc dọn dẹp đã kêu Tiêu Ngộ An dỡ ra xếp vào tủ đựng đồ linh tinh, nhưng việc này không thể cho Dịch Trác biết, vả lại mèo ta là ai cũng không thể giải thích rõ. Minh Thứ dứt khoát hỏi gì đáp nấy, nói mèo nhỏ rất thích khung trèo, mỗi ngày đều bám trên đó không chịu xuống.

"Vậy bọn em đã đặt tên cho nó chưa?" Dịch Trác nghĩ tới một vấn đề quan trọng, "Đừng có nói hai người gọi nó là meo meo nha?"

Minh Thứ một khi đã dứt khoát, thì buột miệng đáp ngay: "Đặt rồi ạ."

"Tên gì á?"

"Bảo bối."

Dịch Trác suýt tí thì phun tục, "Sao sến vậy hả? Em đặt hay là Tiêu Ngộ An đặt? Nhất định là em rồi, Tiêu Ngộ An không thể nào đặt ra cái tên sến đến vậy."

Minh Thứ nói: "Anh em đặt đó, mèo của ảnh mà."

Dịch Trách không dám tin.

Đoạn hội thoại này Tiêu Ngộ An không nghe thấy, thời gian buổi huấn luyện đặc biệt bị kéo dài, khi anh đi ra thì Minh Thứ đã đợi từ lâu.

Minh Thứ không kể cho anh nghe mình đã đặt cho chú mèo không hề tồn tại kia một cái tên, kết quả ngày thứ hai hôm sau, Dịch Trác lắc lư trước mặt anh, "Anh Tiêu tôi ơi, anh như vầy là dạng trong sắt đá có dịu dàng nha!"

Tiêu Ngộ An quay cuồng trong mơ hồ, "Xỉn hả?"

"Ai xỉn chứ! Chúng ta đang tập huấn mà!" Dịch Trác cố ý hạ thấp giọng, "Tôi nghe nói, anh đặt tên cho con mèo nhà anh là Bảo bối hả?"

Tiêu Ngộ An phút chốc ngẩng mắt, dường như chỉ trong một khắc đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trong nhà bọn họ không có con mèo nào, Dịch Trác chỉ có thể thông qua Minh Thứ mới biết con mèo tên Bảo bối.

Dịch Trác cười lớn, vỗ vài cái lên vai Tiêu Ngộ An, "Vậy nên anh mới là trong sắt đá có dịu dàng đó. Bảo bối à Bảo bối, nghe cưng chiều quá trời!"

Tiêu Ngộ An cũng cười hai cái, không đáp lại.

Minh Thứ đang ở tiệm trà sữa thay đồng phục, bên tai bỗng dưng thấy nong nóng, nhấc tay lắc cốc lên(*), kết quả càng vê càng thấy nóng.

*去冰: Là một kiểu pha thức uống, lắc nước với đá cho tan rồi mới trang trí vào ly. Bên Trung có một câu 满糖去冰 (Dịch tạm: 100% đường không đá), nó là một câu order nước cũng là ý của mình nói về crush, ngọt ngào, ấm áp đáng yêu.

"Kẻ nào đang nói xấu ông?" Cậu giở tính hừ hừ.

Lúc này, chị Li bỗng nhiên thò nửa người ra, vẫy tay với cậu, nhìn có vẻ như có chuyện khó nói.

Tiêu Ngộ An đi buổi đặc huấn, giữa đường đang vào giờ nghỉ tự dưng nhớ tới lời Dịch Trác đã nói.

Minh Thứ biết mèo ta là ám chỉ mình, còn cố ý nói với Dịch Trác con mèo tên Bảo bối, là do anh đặt.

Cái ý đồ này quá mức trắng trợn.

Minh Thứ bị chị Li gọi vào một con hẻm nhỏ sau tiệm, tạm thời ít người qua lại. Cậu rất giỏi việc nhìn mặt người khác, vừa nhìn đã biết chuyện chị Li muốn nói với cậu có thể không phải là chuyện tốt.

"Là như này, việc buôn bán của tiệm chúng ta không ổn lắm ấy, nên ông chủ chỉ tuyển vài người quen tay, toàn là làm chính thức, ý của ông ấy là chúng ta không cần thời vụ nữa." Chị Li càng nói càng thấy khó xử, "Chị nói với Tiểu Nam rồi, cô ấy đồng ý chuyển tới đường Trường Sinh làm việc. Mà vậy thì trong tiệm chúng ta chỉ còn em là thời vụ, vậy em xem thử xem mình chuyển đi, hay là đổi thành chính thức?"

Minh Thứ nghe hiểu, cậu đang đối mặt với lần "giảm cắt biên chế" đâu tiên sau khi bước ra xã hội.

Ban đầu cậu cũng làm chính thức, nhưng nếu cứ tiếp tục làm chính thức, thì cậu và Tiêu Ngộ An sẽ không còn thời gian gần gũi, vì vậy sau này mới đổi thành part time. Bây giờ muốn cậu đổi trở về, cậu tất nhiên không đồng ý.

Đổi tiệm thì càng không được, cậu chọn nơi này, là vì gần nhà và tiệm tiện lợi, nếu đổi thành chỗ xa hơn, cậu sẽ theo không kịp.

Hai cách giải quyết này đều không ổn, chị Li rất tiếc nuối, "Vậy chỉ còn..."

Minh Thứ cũng không phải không làm việc này thì không được, càng sợ người ta vì chuyện của mình mà khó xử, đáp vội: "Không sao, tháng sau em cũng nhập học mà, vậy chị xem giúp em mai em có cần đến nữa không?"

Chị Li thở ra nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy áy náy, "Lương thì chị chốt cho em tới cuối tuần này, rồi để chị mở cho em tài khoản VIP, sau này em tới uống trà sữa không cần trả tiền."

Minh Thứ cười hai tiếng, rộng lượng tiếp nhận ý tốt của chị Li, tới trưa cậu làm việc rất tháo vác, nhưng sau khi tan ca, tâm trạng mới rề rà trầm xuống.

Thật ra cậu cũng không muốn làm thêm, làm ở tiệm tiện lợi và quán trà sữa cậu thấy mệt lắm, sớm 5 giờ mấy đã phải dậy, giữa trưa trừ ăn cơm ra, thì không còn giờ nghỉ nữa. Chỉ có tuổi trẻ như cậu, thân thể khỏe mạnh, mới thấy sao cũng được.

Bọn Đỗ Hạo, Đầu nấm kẻ đi du lịch thì đi du lịch, người học lớp nhạc cụ thì học lớp nhạc cụ, mỗi người đều nhân dịp hè dài hiếm có này nâng cao bản thân, làm những việc lúc trước không có thời gian làm.

Chỉ có cậu vẫn còn vì chuyện tiền nong mà buồn phiền.

Mười chín năm qua, cậu chưa từng lo âu về nó.

Từ mặt với nhà họ Minh, trước khi đi, ông nội trái lại còn cho cậu một khoản tiền, đủ để cậu chi tiêu khi học đại học. Nhưng cậu không tùy tiện động đến.

Cậu đã mười chín, đã có năng lực tự ứng phó cuộc sống của mình, nếu như vẫn dùng tiền của nhà họ Minh, thế thì cái sống lưng này của cậu sẽ thẳng không nổi.

Học phí, tiền sinh hoạt, cậu sẽ tự mình tiết kiệm, tranh thủ kết thúc năm nhất giành một khoản học bổng, vậy ngày tháng sau này sẽ trôi qua dễ dàng hơn.

Hiện tại chỉ còn việc ở tiệm tiện lợi, hai ngày này nhất định phải đi tìm công việc bán thời gian khác.

Tiêu Ngộ An mỗi tối nhìn thấy Minh Thứ, thì tên nhóc này toàn là bộ dạng hăng hái phấn khởi, hôm nay lại chỉ nhìn đăm đăm một chỗ, giống như đang thất thần.

Anh tới gần, mà Minh Thứ vẫn không phát hiện ra, bị anh dọa nhảy thót một nhịp.

"Anh! Sao anh đi chẳng có tiếng động gì thế!"

"Tự mình thả hồn đâu đâu còn trách anh?" Tiêu Ngộ An nói: "Gặp chuyện gì à?"

Minh Thứ vừa nghe câu này đã vui vẻ trở lại, cậu có tâm sự, Tiêu Ngộ An mới nhìn đã biết, đây không phải là quan tâm sao?

Trên đường về nhà, Minh Thứ kể cho anh nghe chuyện bị "sa thải", tiếp đó còn thở dài tận mấy hơi, "Anh à, anh nói xem em nên tìm việc nào nữa đây?"

"Nghỉ ngơi đi." Tiêu Ngộ An nói: "Làm một việc cũng ổn rồi, làm hai việc em nuốt không trôi đâu."

Minh Thứ nói: "Em nuốt trôi mà."

"Không chỉ có về mặt cơ thể." Tiêu Ngộ An lại nói: "Thay vì tốn thời gian cho việc đó, em có thể làm nhiều chuyện khác để nâng cao bản thân mình."

Minh Thứ nghĩ một lúc, thấy hơi phiền rầu, "Nhưng mà bây giờ em cần rất nhiều tiền, so với chuyện khác, em chỉ có thể đặt tiền lên hàng đầu."

Hết chương 73.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi