ẢO TÌNH


Khoảng thời gian năm cấp ba chính là ký ức đẹp đẽ nhất trong lòng Diệp Tâm Giao.
Bởi trong khoảng thời gian đó, thế giới của cô gần như chỉ có nụ cười.

Hay nói một cách khác, Diệp Tâm Giao hoạt bát vui vẻ của trước kia như đã trở về với hiện thực.
Nghe có vẻ kỳ lạ nhưng lại giống như lời thầy tướng số kia đã từng nói, chỉ cần qua được vận hạn năm cô mười lăm tuổi thì phúc khí sẽ dần về đến bên cạnh cô.

Sau lần nhập viện tận nửa năm kia, sức khỏe của cô cũng không còn gì đáng ngại, chỉ là thi thoảng tim cô sẽ rất đau, thậm chí có đôi khi còn đập nhanh hơn mức bình thường.

Nhưng cô cũng chỉ xem nó như một di chứng sau tai nạn, sau đó cũng chẳng còn để ý gì đến chuyện này nữa.
Trường cấp ba của cô tuy không phải là một ngôi trường nổi tiếng nhưng bàn về các cơ sở vật chất và môi trường hoạt động đều vô cùng tốt.

Không những vậy nó còn nằm rất gần ngôi nhà mới của cô.

Cụ thể là từ sau sự kiện nằm viện trước đó, mẹ cô đã quyết định sẽ chuyển đến một khu phố khác để sinh sống, bà cũng chuyển công tác từ bệnh viện trung tâm trong thành phố sang một bệnh viện nhỏ gần nhà.

Việc chuyển nhà không hề dễ dàng một chút nào, nó giống như việc lôi hết ký ức trong đầu bạn và sắp xếp chúng lại thật trật tự, sau đó phân loại ra cái nào cần thì tiếp tục dùng, cái không cần thì không thể giữ lại.
Một việc làm tưởng chừng rất đơn giản nhưng lại vô cùng khó khăn.
Chỉ là… Ngày cuối cùng ở căn nhà cũ, mẹ cô đã ở rất lâu trong phòng sách của bố.

Những cuốn sách mà bố từng đọc hay những món đồ mà bố từng lưu giữ, từng thứ một đều được mẹ sắp xếp chuyển hẳn qua căn nhà mới.

Nhưng vào đêm cuối cùng này, trong căn phòng sách chỉ còn lại sự trống trải và cô quạnh.

Diệp Tâm Giao đứng trước cửa phòng, cô thấy trên tay mẹ là một bộ cảnh phục đã nhuộm màu sương gió.

Mẹ xếp gọn bộ cảnh phục lại rồi lại cẩn thận vuốt ve nó, đôi mắt như nhắm nghiền giống như đang tưởng niệm hoặc như đang nhớ đến ai.
Mẹ ngồi trong phòng sách rất lâu, gần như cả một đêm, còn cô cũng đứng trước phòng sách ấy rất lâu.
Thật ra, trong tiềm thức của Diệp Tâm Giao có thể cảm nhận được chuyện gì đã xảy ra nhưng cô lại không dám hỏi đến, hay nói là do cô không nỡ phải hỏi.

Có lẽ bởi vì sự trầm mặc của mẹ, khiến cô cảm thấy câu hỏi đó đã vô tình gây tổn thương cho bà, hoặc vốn dĩ cô cũng đã biết được câu trả lời nhưng vẫn cố tìm ra cái cớ cho bản thân.

Điều khiến cô đau lòng nhất chính là mẹ lại không hề nói với cô những chuyện đã xảy ra của nửa năm qua, bà chỉ lạnh nhạt nói một câu đừng đợi bố nữa… Mẹ không nói lý do vì sao không chờ bố, chỉ nói một câu như vậy rồi ngoảnh mặt đi.
Có lẽ mẹ cũng như cô đều đang tự biện minh cho suy nghĩ của riêng mình.
Vì vậy, cô không chờ bố nữa, đợi một ngày nào đó có khi bố lại quay về bên mẹ con cô thì sao? Cũng đúng chứ nhỉ?
Ngày đến nhà mới cô đã nhận được một bất ngờ, trước cổng nhà có đặt một hộp quà rất xinh xắn.
Điều làm cô ngạc nhiên hơn cả là bên trong hộp quà lại xuất hiện một chú chó tí hon.

Diệp Tâm Giao ngắm chú chó trong hộp quà hồi lâu, đây có lẽ là một giống chó nhỏ của Châu Á, hơn nữa còn mới vừa chào đời không lâu, vì đôi mắt bé chó này vẫn còn nhắm nghiền với thế giới, chỉ có thân thể là lười biếng cuộn tròn ở một gốc hộp.
Cô liếc mắt nhìn xung quanh, chẳng nghĩ được ai lại để nó đúng vào trước nhà mình.

Diệp Tâm Giao đưa tay bế chú chó nhỏ ra khỏi hộp, phát hiện trên cổ nó ngoài một chiếc vòng xích còn treo thêm một sợi dây chuyền được làm bằng bạc, mặt dây chuyền là một khối đá tam giác có màu như pha lê trong suốt trông rất đẹp.

Lúc đầu cô còn tưởng là gửi nhầm, nhưng sau khi nhìn thấy dòng chữ được in trên vòng xích cổ, cả người cô thoáng sững sờ.
“Sinh nhật vui vẻ!”
“Bố Đại Diệp thân tặng con gái Tiểu Diệp!”
Diệp Tâm Giao đờ người nhìn dòng chữ cứng cáp được in trên đó.

Đúng vậy, nếu tính ra hôm nay vừa đúng là ngày sinh nhật cô.
Người gửi là bố?
Cô cầm lấy cả hộp quà vội mang vào nhà.

Khi mẹ nhìn thấy được những chữ này bà cũng không nói gì chỉ im lặng quay người đi vào bếp.

Đợi đến một lát sau cô thấy bà đổ hộp sữa tươi vào một cái tô gọn sau đó đem ra cho chú chó nhỏ kia uống.

Mặc dù vẫn chưa mở mắt nhưng bản năng nhạy cảm với khứu giác vẫn rất tốt, tô sữa vừa được đặt xuống, không cần hai người chỉ dẫn bé chó này đã có thể tự mò đầu vào tô sữa uống ngon lành.
Mẹ như chăm chú nhìn vào con chó nhỏ, bà trầm mặc hồi lâu rồi dịu giọng nói với cô: “Gọi nó là Đậu Đỏ đi.” Sau đó mẹ lại bổ sung thêm: “Bố con thích nhất là chè đậu đỏ.”

Bàn tay Diệp Tâm Giao khẽ nắm lại, bởi vì thái độ của mẹ đột nhiên khiến cô cảm thấy thật bất thường.

Đây rất có thể là quà từ bố vậy mà mẹ lại không chút xao động, thậm chí những lời nói của bà cũng rất lạnh nhạt giống như không hề coi trọng việc này.

Nếu là người khác cô không biết nhưng đã là mẹ cô chắc chắn cô phải hiểu, mẹ yêu bố như vậy nếu bà biết đây là món đồ của bố gửi tặng thì chắc chắn sẽ không thờ ơ như vậy.

Hơn nữa trong hơn một năm qua bố gần như mất tích khỏi cuộc sống của hai mẹ con, nếu hôm nay đã nhận được món quà từ ông, điều đầu tiên mà họ làm chính là nhất định phải tìm ra danh tính thật sự của người đã gửi gói quà này tới.

Nhưng sự bình thản của mẹ khiến cô lại có cách nghĩ khác về chuyện này.

Mẹ dùng tên món ăn mà bố cô thích nhất để đặt tên cho chú chó nhỏ, cũng giống như đã tự mặc nhận chú chó này trở thành một phần thành viên trong gia đình mình.

Nhưng như vậy cũng không thể che đi nỗi trầm tư và sự đau lòng phía sau những lời bà nói.

Vậy chỉ có thể nói quà này thật sự là do bố của cô tặng nhưng người gửi lại không phải là ông.
Mẹ biết rõ điều này? Hay chính bà hiểu người gửi quà cho cô không thể nào là bố được?
Diệp Tâm Giao nhìn bóng lưng mẹ đi vào bếp, trong lòng cô chợt có chút khó chịu, bố thật sự không về nữa đúng không?
Thời gian chớp mắt đã trôi mau, Đậu Đỏ cũng lớn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã có thể mở mắt chạy nhảy khắp nơi.

Diệp Tâm Giao cũng dần làm quen được với môi trường mới và cả cuộc sống mới.

Cuộc sống mà chỉ có mẹ, cô và Đậu Đỏ, một nhà ba thành viên cứ như vậy mà trải qua những yên bình.

Du Nguyên quê gốc là người Thượng Hải nhưng từ nhỏ bố mẹ cậu ấy đều sống ở Bắc Kinh cho nên cậu ấy rất quen thuộc với nơi này, cũng là trong lần chuyển trường này của cô, Du Nguyên nhất trí xin bố mẹ chỉ để theo cô đến một môi trường mới.

Còn Tiêu Tĩnh Lâm cũng không vội bỏ rơi hai người mà nguyện ý chạy theo hai người các cô.

Chuyện này thật sự làm Diệp Tâm Giao cảm động suốt nhưng ngay sau đó đã bị hai người còn lại tạt một gáo nước lạnh vào mặt theo kiểu:
“Tâm Giao, tớ đúng là đã đặt lòng tin đúng người, đi với cậu quả là một chuyện đúng đắn nhất mà tớ từng làm.

Cậu xem nam sinh của trường này đẹp quá đi.

Ây da, lại còn là cực phẩm, cực phẩm đấy!”
“Nếu trường này không có cực phẩm đối với cậu, thì đi với tớ chính là một sai lầm chứ gì?”
“Đúng vậy, đến lúc đó tớ sẽ chuyển sang trường nam sinh, đảm bảo có thể trở thành hoa khôi luôn ấy chứ!”
“…”
Nói thì nói vậy nhưng cô thừa biết các cậu ấy đều từ bỏ lựa chọn tốt nhất để đi cùng cô cũng chỉ vì lo cho cô thôi.

Dù sao cái giá của nửa năm hôn mê khiến cô giống như đã đánh mất đi thứ gì, ngoại trừ mẹ và Đậu Đỏ cô chỉ còn lại hai cô bạn thân nhất đời này thôi, sao cô nỡ lòng bỏ họ đi chứ? Cô tin hai người họ cũng không nỡ để cô một mình.

Đây có lẽ là tình bạn chân thành mà bố từng nói…
Cuộc sống bình yên đối với hai mẹ con vẫn chưa diễn ra được quá lâu thì người của Phương gia đã tới tận nhà tìm.

Tất nhiên người đến lần này là Phương Nghi, Cao gia giàu có và cao quý đương nhiên phải cho con gái học trường cũng cao quý và giàu có không kém.

Còn trường mà cô chuyển tới chỉ là một trong những trường cấp ba bình thường hơn nữa lại còn nằm cách xa trung tâm thành phố.

Phương Nghi đương nhiên vì chuyện này mà đến nhà, ý chính là muốn cô vào trường quốc tế học, còn nói nếu không đủ kinh phí thì bà ta sẽ tài trợ chỉ cần qua năm cấp ba cho dù cô muốn đi trường nào bà ta cũng không cản chỉ duy một điều kiện là cô phải học cùng ngành với con gái bà ta.

Thật ra Diệp Tâm Giao hiểu, Phương Nghi là lo sợ lời ông thầy kia thành sự thật, nếu cô gặp đại nạn không chết thì nhất định phải học cùng trường với con gái bà ta, sau đó cả hai phải làm một nghề nếu không Cao Diên Diên sẽ không sống qua ba mươi tuổi.
Nếu nói bản tính của một người mẹ là vì đứa con của mình thì không sai nhưng vì con mình mà hại đến con của người khác thì quả là một việc làm rất thiếu đạo đức.

Bà ta làm mẹ bà ta biết yêu con vậy những người làm mẹ khác họ không biết yêu con sao? Tất nhiên đối với yêu cầu vô lý vô cớ này của Phương Nghi, mẹ cô đã thẳng thừng từ chối, thậm chí lần đầu tiên trong cuộc đời Diệp Tâm Giao thấy mẹ tức giận đến nỗi quăng luôn xấp tiền mà Phương Nghi đưa tới vào thẳng mặt của bà ta.
“Các người có tư cách gì mà ra điều kiện với gia đình tôi?” Nói xong câu này bà liền dùng chổi quét Phương Nghi ra khỏi nhà, đến một lời cũng không cho bà ta nói tiếp.
Hành động lần này của mẹ khiến cả cô cũng sững sờ, có lẽ trong ấn tượng của cô bà chưa từng nổi giận hay lớn tiếng với ai bao giờ.

Hoặc là nói vì công việc của một bác sĩ khiến bà luôn dùng thái độ ôn hòa và cẩn thận để đối với mọi người.
Vậy mà hết lần này đến lần khác Phương gia thực sự đã thành công khai chiến giới hạn của bà.

Nhưng Diệp Tâm Giao vốn không hề biết nguyên nhân thật sự khiến Phương Nguyệt tức giận là vì chồng và con gái của bà.

Bà từng nhẫn nhịn chịu đựng, từng khuất phục thậm chí là im lặng với những hành động sai trái mà Phương gia đã làm với bà.

Chỉ bởi một ý nghĩ duy nhất chính vì họ là người thân của bà, dù họ không nhận bà không nhận cháu gái nhưng trong người bà vẫn mang dòng máu của Phương gia.

Nhưng dù nghĩ thế nào bà cũng không ngờ được rằng chính sự nhu nhược và khuất phục của bà đã khiến Phương gia lộ ra bản chất của dã thú, hết lần này đến lần khác dùng sự im lặng của bà để mưu hại chính chồng và con gái bà.

Diệp Tâm Giao bị đem đi làm vật tế cho con gái họ, hại bà suýt nữa mất đi con gái.

Không những vậy, họ còn hại chồng bà…
Bà có thể để họ tổn thương mình vì năm xưa bà đích thực đã làm chuyện có lỗi với họ nhưng họ muốn dùng chồng và con gái để tổn thương bà, cho dù thế nào bà cũng không cho phép.

Bà đã mất chồng không thể mất đi đứa con gái duy nhất này nữa.
Có lẽ khi phải trải qua quá trình đau khổ bà mới biết thế nào là đau khổ thật sự.
Trên đời này chuyện ngu ngốc nhất chính là dung túng cho người khác hại mình, im lặng là đúng nhưng im lặng với một kẻ muốn giết mình lại là một việc làm thật tệ hại.
Trải qua quá nhiều chuyện, bà mới có thể hiểu được những điều này.

Nhưng hiểu rồi thì sao? Cũng chính bà đã hại người thân nhất của cuộc đời bà.
Đã làm sai còn muốn sửa sai được sao?
Bình yên đôi khi với một số người thật sự quá xa vời.

Cấp ba là thời gian tâm lý con người sinh ra nhiều biến đổi nhất, đây cũng là độ tuổi hình thành nên những cảm xúc và rung động không báo trước.
Có thể nói những cảm xúc này dường như không theo bất cứ quy luật gì cả, có lúc chóng vánh trôi mau lại có những lúc chầm chậm như một thước phim dài.

Độ tuổi mà bất cứ người cũng chới với với những suy nghĩ hỗn độn xung quanh mình.

Hơn nữa, người ta vẫn thường nói đi học không quậy không vui.

Còn tình yêu trong đó lại là dư vị ngọt ngào nhất của thanh xuân.
Ở cái tuổi ấy, Diệp Tâm Giao đương nhiên cũng phải trải qua chút bạo loạn, lại dần hình thành một cảm xúc gì đó mà các cô hay gọi là cảm xúc thiếu nữ.
Lần đầu tiên năm mười bảy tuổi Diệp Tâm Giao cuối cùng đã biết thế nào là rung động.
Cô gặp Doãn Kỳ Thần lần đầu tiên là ở một hiệu sách khá lớn nằm gần tuyến đường ra ngoại thành.

Đây là một cửa hiệu nổ tiếng về sự lâu đời của nó, hồi học trung học cô, Du Nguyên và Tiêu Tĩnh Lâm cũng thường lượn lờ đến đây.

Cơ bản là vì phong cách thiết kế ở đây rất tuyệt.

Cửa hàng có ba tầng lầu, tầng một và hai đều để trưng dụng một số lượng sách khổng lồ, từ sách khoa học cho đến xã hội, từ viễn tưởng cho đến nghệ thuật, tất tần tật các loại sách đều có đủ.

Mà chuyện khiến mọi người hài lòng nhất chính là trên tầng ba của cửa hiệu là một quán cà phê có phong cách gần gũi với thiên nhiên.

Cụ thể trong quán cà phê có đầy đủ các loại thức uống và bánh ngọt để phục vụ theo nhu cầu của khách hàng, trần quán được thiết kế như một mái vòm trong suốt có thể nhìn xuyên ra bầu trời nhưng không khiến người bên trong bị hắt nắng hay bị ảnh hưởng bởi thời tiết bên ngoài.

Xung quanh đó đều có các khóm hoa xinh đẹp khiến nơi này vừa mang chút cổ cách lại hơi hướng mơ mộng.
Diệp Tâm Giao thích nhất là ngồi ở đây đọc sách vì ánh sáng ở đây rất tốt lại còn rất yên tĩnh.

Bởi vì cô thường có thói quen đến đây vào hai ngày cuối tuần cho nên đã là khách quen của quán cà phê này.

Vừa lúc cô đi lấy cà phê, liền để ý thấy mấy cô gái đang xôn xao thì thầm, cụ thể là mấy câu đại loại như là: “Cậu nhìn xem, anh chàng kia điển trai quá!”
Lúc cô quay về bàn ngồi lại thấy mấy cô gái kia đang đi đến chỗ của một chàng trai.

Như lời bọn họ nói chàng trai đó thật sự rất đẹp, nói thật trong một khung cảnh như thế này lại gặp một người đàn ông có vẻ ngoài cực phẩm tất nhiên sẽ khiến cho bao cô gái điên đảo.


Nhưng sự điên đảo của họ không thể hiện được lâu, bởi vì ngay sau đó cô đã nghe người đàn ông ấy lạnh nhạt thốt ra một câu:
“Không có wechat, tạm biệt.”
Thật ra Diệp Tâm Giao cũng không cố ý dỏng tai lên nghe, cô thề câu nói đó quả thật chỉ vô tình lọt vào tai cô thôi.

Chỉ là lúc nghe được câu này cũng là khi cô đưa tách cà phê lên miệng, chỉ bởi vì không để ý đến tách cà phê nóng mà chưa kịp thưởng thức được gì cô đã bị bỏng lưỡi.

Và có một điều rất không may là hành động của cô lại song hành cùng lời nói của người đàn ông đó.

Kết quả anh ta vừa dứt lời, không chỉ khiến người khác ngớ người mà những người ngồi trong vòm kính đọc sách cũng ngay lập tức chú ý đến hành động vô tình này cô.

Diệp Tâm Giao không còn cách nào khác chỉ đành giả vờ như không biết gì lấy sách ra đọc, dáng vẻ của cô vừa đường hoàng lại là cây ngay không sợ chết đứng.
Bên kia sau khi người đàn ông nói xong câu đó, cũng khiến những cô gái đó muối mặt vì xấu hổ.
Mặc dù đang đọc sách nhưng trong đầu Diệp Tâm Giao vẫn thầm suy nghĩ: Chắc là anh ta chỉ giả vờ chảnh chọe thôi chứ gì.

Không phải mấy tên đẹp trai thường thế à?
Đương nhiên một cô gái trong đó chắc cũng đã có ý nghĩ giống như Diệp Tâm Giao, nên đã bạo gan tiếp tục bắt chuyện: “Vậy anh có thể cho em xin số điện thoại, em có thể chỉ anh cách truy cập wechat.” Nói xong cô gái đó còn cười rất tươi, dáng vẻ thân thiết khiến người ta không khỏi cảm thán.
Và tất nhiên đây chính là một câu thả thính khá là độc đáo.
Người đàn ông kia vẫn mặt không đổi sắc, anh chỉ đáp lại một câu: “Cảm ơn nhưng tôi không cần.” Sau đó lại điềm nhiên bổ sung thêm: “Cảm phiền các cô dịch người qua một bên, tôi không thích người khác đứng trước mặt khi tôi đọc sách.”
Lời nói lạnh lùng khiến cô gái đó há hốc mồm, có lẽ vì không nghĩ rằng người đàn ông này lại có thể thẳng thắn cự tuyệt cô ta như vậy.

Nhưng người ta đã nói đến mức này mấy cô cũng không thể cứ tiếp tục mặt dày bắt chuyện nữa.

Sau đó mấy cô gái cũng xấu hổ rời đi, lúc đi ngang qua Diệp Tâm Giao, cô còn nghe thấy họ thì thầm: “Đúng là chảnh chọe, cứ tưởng đẹp trai rồi muốn làm gì thì làm à?”
Lúc này Diệp Tâm Giao lại thầm cảm thán trong lòng.

Mặc dù mấy cô gái không ưa thái độ của người đàn ông kia nhưng phải công nhận một điều ánh mắt của họ khi nhìn người đàn ông ấy vẫn không tránh khỏi sự si mê.

Cô thầm lắc đầu, nếu đổi lại là Du Nguyên hay Tiêu Tĩnh Lâm, ai mà dám nói chuyện với bọn họ như vậy có khi là ăn tát rồi.

Cũng phải nói Tiêu Tĩnh Lâm vẫn khá hiền lành trong khoản đánh nhau, còn Du Nguyên thì… Ngay cả người theo đuổi cậu ấy cũng đã bị cậu ấy cho ăn hành đau đớn cả một thời gian dài.
Xem sách một hồi lâu, cuối cùng cô vẫn bị bầu không khí mát rượi này cám dỗ làm cho buồn ngủ.

Đến lúc giật mình thì trời đã ngả chiều, quán cà phê hiện giờ đã vắng đi bóng người, cô chỉ có thể ai oán dọn sách rời khỏi đó.

Lúc bước khỏi cửa hàng cô lại vô tình thấy được anh chàng chảnh chọe lúc nãy, điều khiến cô hơi buồn cười chính là khác với dáng vẻ quý tộc khi ngồi đọc sách ban nãy thì bây giờ cô lại nhìn thấy hình ảnh như một nam sinh cấp ba đang dắt chiếc xe đạp ra ngoài.

Trên người anh là chiếc áo sơ mi hơi tối màu, quần tây âu thẳng tắp và một chiếc xe đạp, tất nhiên còn phải kể cả chiếc túi quân dụng cỡ đại được vác sau lưng anh.

Cô thầm nghĩ không biết trong chiếc túi ấy đựng thứ gì mà lớn đến thế nhỉ?
Nhìn nhìn một hồi bỗng có một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Diệp Tâm Giao.

Giống như một bản năng vậy, chúng ta sẽ thường như thế này, chỉ cần thấy trai đẹp ngoài đường điều đầu tiên bạn muốn làm nhất chính là chia sẻ cho nhóm bạn của bạn thấy như kiểu: “Trai đẹp nè tụi bây!” Cho nên mới nói con gái thời nay chỉ toàn là sắc nữ!
Ý nghĩ thường phải đi kèm với hành động, Diệp Tâm Giao nhân lúc không ai để ý, cô đã lén giơ điện thoại ra chụp một bức ảnh.

Nhưng chuyện xấu hổ phía sau đó chính là khi cô vừa nhấn nút chụp cũng là lúc người đàn ông đột nhiên quay người lại.

Kết quả không cần phải bàn, cả khuôn mặt điển trai của người đàn ông ấy đã bằng một cách vô tình nào đó mà được giữ lại trong điện thoại của cô.
Chụp lén còn bị phát hiện có cảm giác gì?
Chính là cảm giác muốn chui xuống lỗ.
Thực tế đây cũng là ý nghĩ của cô sau khi bị phát hiện, nếu thật sự có thể đào một cái lỗ cô bằng lòng chui xuống dưới để bản thân được thanh tĩnh.
Nhưng không có một cái lỗ nào có thể giấu mặt cô ngay tại thời khắc này, cho nên cô chỉ đành giả vờ như bản thân đang chụp ảnh tự sướng.

Cùng lúc người đàn ông vừa định đi tới thì cũng may có một chiếc xe buýt dừng trạm, Diệp Tâm Giao cũng không thèm xem xem có đúng tuyến xe hay không đã vọt thẳng lên xe.

Khi chiếc xe chạy đi, tâm hồn cô mới được thả lỏng.

Nhưng chưa đầy năm phút sau cô lại phát hiện còn một chuyện còn tuyệt vọng hơn nữa đã xảy ra, chuyến xe mà cô đang ngồi có hướng ra ngoại thành.

Kết quả cho ngày hôm đó chính là cô bị lỡ mất chuyến về nhà, cuối cùng đành phải cuốc bộ suốt hai tiếng đồng hồ để bản thân có thể về được đến nhà.
Về đến nhà cô cũng chẳng còn tâm trạng để gửi ảnh cô đã đánh đổi cả một buổi chiều cho hai vị kia xem.

Diệp Tâm Giao bực bội quăng điện thoại sang một bên, cố gắng không nghĩ đến chuyện nhục nhã đó nữa.
Bởi vì thói quen cửa hàng vào hai ngày cuối tuần đã hình thành từ lâu nên cô cũng không thể bỏ.

Hơn nữa lúc trước đến cửa hàng cô cũng chẳng thấy người đàn ông kia cho nên thiết nghĩ hôm nay anh ta cũng chẳng đến cửa hàng sách làm gì đâu.

Nhưng nghĩ là chuyện của cô còn cái chân của anh ta mới quyết định anh ta có đến hay không.


Tất nhiên, ngày hôm sau khi đến đó kết quả cô lại gặp phải anh ta.
Trải qua chuyện xấu hổ của ngày hôm qua, Diệp Tâm Giao đương nhiên sẽ có chút chột dạ, mặc dù cô không cho rằng anh ta sẽ nhận ra cô.

Dù sau cô cũng có thói quen đeo khẩu trang khi đi ra ngoài cho nên chắc anh ta cũng không nhớ rõ mặt cô đâu ha?
Người đàn ông đó vẫn bình thản ngồi ở chỗ cũ đọc sách, còn cô thì cố gắng tìm một chỗ nào càng che khuất tầm nhìn anh càng tốt.
Đương nhiên với tâm trạng phức tạp của lần này cô không dám ngủ quên, đợi khi thấy mọi người trong quán cũng đã dần tản đi hết cô cũng luồng theo đám đông mà đi mất.

Ý nghĩ duy nhất trong đầu cô chính là chuyện mất mặt này nói chung cũng phải chấm dứt đi thôi.
Nhưng chuyện khiến cô không ngờ chính là lúc rời khỏi cửa hàng cô mới phát hiện bản thân đã vô tình làm rơi một chiếc móc khóa điện tử.
Nhìn thấy chiếc xe buýt đang đến gần, cô chỉ có thể cắn răng quay lại cửa hàng tìm móc khóa.

Nhưng tìm hết một lượt vẫn không tim thấy tung tích của móc khóa, ngay lúc Diệp Tâm Giao gần như tuyệt vọng vì diện tích lớn của cửa hàng thì cuối cùng lại có một âm thanh truyền đến tai cô:
“Cô đang tìm cái này?”
Giọng nói trầm thấp vang lên, Diệp Tâm Giao hơi quay đầu, gương mặt điển trai chợt hiện lên trước mặt cô, chiếc móc khóa quen thuộc cũng đang nằm tỏn tẻn trên tay người đàn ông.
Diệp Tâm Giao hơi giật mình, tất nhiên là vì đây chính là đối tượng đã bị cô chụp lén.

quả thật là đừng bao giờ làm chuyện xấu bởi vì nghiệp báo luôn có khả năng đổ lên người bạn.

Rất tiếc Diệp Tâm Giao lại hiểu ra đạo lý này quá muộn, ngay lúc cô miễn cưỡng gật đầu, vừa định làm như không biết gì mà lấy lại chiếc móc khóa: “Cảm ơn…”
Nhưng lời còn chưa dứt đã nghe người đàn ông kia nói: “Xóa ảnh.”
“Hả?” Diệp Tâm Giao ngẩn người, bàn tay giơ lên không trung cũng dựng đứng lại, cô nhìn anh khó hiểu.
Người đàn ông từ tốn nói: “Chụp lén người khác là vi phạm nhân quyền.”
“…”
Cô mất năm giây để giữ giọng bình thản mà nói ra câu này: “Tôi chụp lén anh khi nào?”
Người đàn ông lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi không nói là cô đã chụp lén tôi nhưng nếu cô đã thừa nhận thì có thể xóa bức ảnh ấy đi chưa?”
“…”
Lần này cô chỉ muốn tự vả vào mặt mình, thuở đời có ai chưa đánh đã khai như cô đâu? Diệp Tâm Giao vừa định phản bác lại chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, chính là cô vẫn chưa xóa bức ảnh đó.
Tiêu tùng…
“Anh đang giữ đồ của tôi, nếu chiếu theo quy định thì anh cũng đang vi phạm luật dân sự về tài sản.” Cô đánh liều nói một câu, nếu bây giờ thừa nhận với anh ta là cô chụp lén thì quê quá, cho nên thay vì cùng anh ta đối chất tiếp chuyện kia thì cô phải dùng chiêu đánh lạc hướng anh ta.

Diệp Tâm Giao tự cảm thấy có những lúc mình cũng thật thông minh!
Người đàn ông cau mày: “Tôi chỉ nhặt được.”
Cô nhún vai: “Có gì khác nhau đâu, anh cũng đâu trả lại cho chủ của nó?”
Lần này Diệp Tâm Giao cuối cùng đã có thế thượng phong, người đàn ông nhìn cô gái mồm mép trước mặt, im lặng một lúc anh ta đặt chiếc móc khóa xuống bàn, sau đó vẫn thản nhiên xoay người rời đi.
Lúc chân bước đến cửa còn cố tình để lại một câu:
“Sau này nếu cô muốn chụp ảnh tôi thì có thể thẳng thắn nói với tôi.

Tôi không thích bị chụp lén.”
“…” Diệp Tâm Giao trợn mắt kinh ngạc, người đàn ông này tưởng mình là minh tinh chắc? Ai muốn chụp anh???

Mỗi cuộc gặp gỡ giống như một dụng ý vô tình nào đó của ông trời, trải qua chuyện ở cửa hàng sách cô cũng phần nào hiểu ra được một vài vấn đề.

Sau đó cô đã quyết định sẽ không đến cửa hàng sách đó một thời gian, lý do đưa ra là sách ở thư viện trường cũng rất tốt, còn lý do thực tế chính là cô sợ phải chạm mặt người đàn ông kia.

Và cuối tuần sau đó cô đã đổi địa điểm từ ngoài cửa hàng vào thư viện chỉ để đọc sách.
Nhưng trùng hợp là cuối tuần đó lại diễn ra một hội chợ sách, cô và Tiêu Tĩnh Lâm làm công tác đoàn viên tình nguyện đi bê sách.
Khối lượng sách dành cho hội chợ rất lớn, mỗi lần đi bê chồng sách gần như che mất tầm nhìn của cô.

Trong đoàn viên có rất nhiều học sinh tình nguyện bê sách nhưng cũng không khống chế được sự sợ hãi với kho tàng khổng lồ này.

Lúc cô bê đến chồng cuối, Tiêu Tĩnh Lâm đã nằm dài trong thư viện.

Diệp Tâm Giao cầm chồng sách mà hoa cả mắt, do tầm nhìn có giới hạn trong lúc lại không để ý cô đã va phải một người, kết quả sách bay tứ tung.
Cô không để ý đến chuyện xung quanh chỉ lập tức cúi xuống nhặt sách, người kia cũng cúi xuống nhặt giúp cô.

Đợi đến khi xong xuôi cô liền ngước nhìn người kia ríu rít nói: “Cảm ơn, cảm ơn…” Nhưng cô còn chưa dứt lời thì đã bị gương mặt quen thuộc kia làm cho nghẹn lời.
Tránh từ cửa hàng sách tránh đến thư viện trường vẫn có thể gặp mặt đúng thật là… Nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, cô chỉ đành giả vờ như không quen, sau cái gật đầu cảm ơn liền quay người chạy đi mất.
Người đàn ông nhìn theo thầm lắc đầu, hơi liếc mắt lại thấy một quyển sách đang nằm chễm chệ ở một chỗ, anh cúi đầu khẽ nhặt lên, thầm nghĩ chắc là do cô gái lúc nãy nhặt sót lại.

Người đàn ông vừa định bước đi đã thấy thầy hiệu trưởng đi tới, anh chỉ thản nhiên cầm quyển sách trên tay sau đó gật đầu chào thầy hiệu trưởng.
Khi Diệp Tâm Giao mang sách ra đến chỗ trưng bày mới phát hiện bị thiếu mất một quyển, cô lại lập tức chạy đến chỗ làm rơi khi nãy nhưng tìm cả một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng của nó đâu.

Hại cả buổi hội chợ cô phải chạy nhảy liên tục như một con khỉ chỉ để tìm kiếm bạn sách thất lạc kia.
Cũng là sau đó một tuần cuối cùng cô cũng biết được tung tích của quyển sách ấy ở đâu….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi