Du Nguyên đi một mạch ra đến chỗ giữ xe, nhưng chân trước cô vừa bước thì phía sau đã truyền đến một tiếng gọi vọng pha chút nghiêm nghị:
– Du Nguyên!
Cô hơi giật mình nhưng vẫn cố ra vẻ như không nghe thấy gì mà bước tiếp, từ đằng xa tiếng bước chân dường như ngày càng dồn dập khiến cô không tự chủ được mà bắt đầu chạy thẳng về phía trước.
Nhưng khi cánh tay vừa mới chạm được vào cửa xe thì ngay lập tức một bóng người đã đứng chắn trước mặt cô.
Du Nguyên giật thót mình, suýt chút nữa đã bật kêu thành tiếng nhưng ngay giây sau khi nhìn vào gương mặt nghiêm túc của Lập Huân thì cổ họng bỗng chốc đã nghẹn lại.
– Chúng ta nói chuyện đi.
– Lập Huân lên tiếng trước.
Cô ngẩn người, theo bản năng vừa định từ chối lại nghe anh nói:
– Một bữa cơm, chắc em không quên chứ?
Không hiểu sao ngay lúc này cô bỗng có chút bất đắc dĩ, đương nhiên là cô không quên được, trước khi về nước cô còn hứa chắc rằng một khi về đến Thượng Hải nhất định sẽ mời anh một bữa cơm, tất nhiên lúc nói câu này cô cũng có chút hàm ý riêng nhưng mà, nhưng mà…
Lập Huân thấy cô lưỡng lự, hai bàn tay lại không ngừng vò chiếc chìa khóa, thấy cô như vậy Lập Huân vừa tức vừa buồn cười, cũng không để cô do dự nữa anh liền cầm lấy chiếc chìa khóa từ tay cô, sau đó thuần thục mở cửa xe:
– Đi thôi!
Du Nguyên há hốc mồm, sau khi đã định thần cô liền ra sức lắc đầu:
– Hôm nay, hôm nay không ổn lắm…
Là một luật sư nhưng lời nói sau đó của cô đã bắt đầu vô tác dụng khi mà Lập Huân đã thản nhiên ngồi vào vị trí lái, anh quay đầu nhìn cô, mỉm cười đắc ý.
Du Nguyên vừa thấy anh cười quả tim dường như rơi bộp xuống đất, cô né ánh nhìn của anh, vội đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lên xe.
Nếu cứ lằng nhằng ở đây mãi, để Du Hi Văn nhìn thấy, cho dù cô có mười cái miệng cũng không biết làm sao giải thích với chị.
Chiếc xe chạy đang với tốc độ vừa mức cân bằng, vừa ra khỏi đường cao tốc, điện thoại cô đã ngay lập tức đổ chuông.
Du Nguyên thầm giật mình, nhìn thấy tên người gọi cô hơi lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn nhấc máy.
“Con đang ở đâu thế?”
– Con…
Cô còn chưa kịp nói gì thì bà Du đã lên tiếng: “Lúc nãy mẹ có gọi điện hỏi, nghe nói cậu ấy đã đến nhà hàng rồi, con tranh thủ qua đó nhé!”
– Mẹ, con…
“Được rồi, con lái xe cẩn thận, nếu không có việc gì nữa mẹ cúp máy đây.”
– Hả? Khoan, khoan đã, mẹ con, con còn có việc, có thể…
Bốn chữ “dời sang ngày khác” còn chưa kịp thốt ra thì đối phương đã cúp máy.
Chưa đầy năm giây sau một tin nhắn được gửi từ số điện thoại của mẹ cô.
Nội dung rất đơn giản: Cố gắng biểu hiện cho tốt, bố mẹ đặt lòng tin ở con.
Du Nguyên:…
Cô khẽ nén lại tiếng thở dài, ngẩng đầu nhìn đại lộ phía trước rồi lại quay sang người đàn ông bên cạnh, anh vẫn đang nghiêm túc lái xe, từ lúc lên xe đến giờ cô cứ nghĩ anh sẽ nói gì đó nhưng cuối cùng anh lại im lặng.
Có một khắc cô đã nghĩ mình sẽ chạy đến ôm chầm lấy anh, nói một câu rất nhớ anh, từ bỏ tôn nghiêm và lòng tự trọng để thẳng thắn thừa nhận tình cảm của chính mình.
Cô không biết nếu bản thân thật sự làm vậy thì kết cục sẽ như thế nào, có thể thay đổi tình hình hiện tại không? Du Nguyên cười giễu, cô đúng là một kẻ hèn nhát.
Nhớ lại những lời Du Hi Văn từng nói, chị đã bị người đàn ông kia thu hút cho nên mới muốn ở bên cạnh anh ấy, chị nói tình yêu này khiến chị rất hạnh phúc, chị còn nói còn nói…
“Mối tình đầu dạy chị cách buông bỏ nhưng mối tình của hiện tại khiến chị phải tìm cách nắm giữ…”
– Về Thượng Hải tại sao không nói với tôi? – Đang lúc suy tư, cô lại chợt nghe anh nói.
Du Nguyên quay đầu nhìn về phía cửa sổ, cô hít một hơi thật sâu, sau đó vờ như bình thản nói:
– Tôi nghe nói phía cảnh sát đã có kết luận trong diện tình nghi, nói vậy thì hai vụ án ở cả Bắc Kinh và Thượng Hải đều là chiêu bài đánh lạc hướng cảnh sát thôi đúng không?
Lập Huân hơi nhìn cô, sau mấy giây anh mới trả lời:
– Đúng vậy.
Không khí bỗng nhiên trùng xuống, hai người tựa như đều chọn im lặng một chút, giống như đang chờ đợi cũng giống như đang suy ngẫm.
– Nguyên…
– Lập Huân! – Chưa để anh nói hết, cô đã cắt ngang.
– Tôi còn có hẹn, có thể hôm nay không thể mời cơm anh được, chúng ta hẹn khi khác nhé!
Cô nói bằng thái độ bình thản mà xa cách khiến Lập Huân không khỏi nhíu mày.
Anh nhìn về phía trước, trả lời:
– Được!
Du Nguyên như hít phải một hơi khí lạnh, khiến lòng cô ứa nghẹn lại.
Đang lúc nghĩ anh sẽ dừng xe thì anh lại nói:
– Nói địa chỉ, tôi đưa em đến đó.
Cô ngạc nhiên nhìn anh, sau một hồi vẫn gắng gượng nói:
– Không cần đâu…
Lập Huân không đáp lời, anh vẫn chú tâm vào việc lái xe, dường như vẫn đang đợi cô.
Du Nguyên không biết nên làm sao, chỉ đành nói:
– Nếu vậy… Phiền anh đưa tôi đến nhà hàng Thuận Hưng ở 1088, đường Diên An Tây.
Cảm ơn!
– Hẹn bạn à? – Anh bân quơ hỏi.
– Không! – Ngừng một chút, cô lại nói.
– Là xem mắt.
Két…
Chiếc xe đang chạy với tốc độ cân bằng đột nhiên tấp vào lề rồi thắng lại khiến cả người Du Nguyên suýt nữa đã đâm sầm vào tấm kính trước mặt, cũng may dây an toàn đã phát huy công dụng.
Khi vừa định thần lại, Du Nguyên ngay lập tức quay sang Lập Huân, bực bội nói:
– Anh…
Mọi lời nói sau đó đều đã bị ánh mắt của Lập Huân dễ dàng nuốt chửng, cô bần thần nhìn anh, có cảm giác như bản thân vừa làm sai chuyện gì.
Trong lúc không biết nên làm sao, cô chợt quay đầu vội né tránh ánh mắt ấy, sau đó lại không nhịn được nói:
– Tôi thấy chỗ này không phải nơi thích hợp để đậu xe, nếu anh cảm thấy không tiện thì để tôi lái cho.
– Thật ra cô rất muốn tức giận nhưng cuối cùng lại chẳng biết nên tức giận chuyện gì, bản thân chỉ có thể ra vẻ thờ ơ như có như không này thôi.
Du Nguyên cũng không chờ Lập Huân lên tiếng cô đã mở cửa xe, vừa định bước ra ngoài thì cổ tay đã ngay lập tức bị anh giữ chặt.
– Tại sao?
Cô hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hiểu hàm ý của câu hỏi này.
Anh hỏi cô tại sao ư? Tại sao lại đi xem mắt? Tại sao về Thượng Hải lại không nói cho anh? Hay còn gì khác nữa, cô cũng rất muốn hỏi anh rằng tại sao? Tại sao lại là chị cô? Đã bao nhiêu lần cô muốn thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình, hỏi anh đã nghĩ thế nào về cô? Khi cô ở nước ngoài anh quan tâm chăm sóc cô như vậy là vì cái gì? Hỏi anh có biết Du Hi Văn là chị cô không? Nếu biết thì vì sao còn khiến cô hiểu lầm rằng anh cũng thích cô? Từng câu hỏi hiện lên khiến Du Nguyên không cách nào thốt ra thành lời, cuối cùng chỉ có thể lạnh nhạt nói:
– Anh muốn nói chuyện gì?
Cô thấy tay anh nắm chặt, bờ môi mím lại như muốn nói lại thôi.
Cô biết anh đang tức giận, đang cố kiềm chế nhưng anh tức giận vì chuyện gì kia chứ? Người đang tức giận phải là cô, người đang hết mức kiềm chế cũng là cô.
Du Nguyên cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh, cô giằng tay mình ra khỏi anh.
– Lập Huân, tôi còn có hẹn, nếu anh muốn nói gì thì cứ để hôm khác rồi nói.
Với cả… – Nói đến đây cô chợt đổi giọng.
– Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, anh là bạn tôi đương nhiên cũng mong tôi sớm tìm được hạnh phúc mà đúng không?
– Du Nguyên, em…
Cô cúi đầu, hơi đảo mắt về phía trước không ngờ lại vô tình bắt gặp một người phụ nữ đang chạy theo một tên cướp, cô có chút sửng sốt nhưng rất nhanh cô đã quay về phía Lập Huân, không đợi anh nói hết câu đã la lên:
– Có cướp!
Lập Huân:…
Dừng lại một giây sau, Lập Huân đã ngay lập tức lao ra khỏi xe, Du Nguyên cũng chạy ra theo.
Tên cướp kia có lẽ cũng không ngờ tới bản thân lại gặp phải cảnh sát, cũng không trách được người ta, ai bảo bản thân đã là cướp rồi ra ngoài đường còn đi đeo loại mặt nạ đen xì như mấy bang khủng bố nước ngoài.
Cảnh sát không nhận ra mới lạ ấy.
Sau khi ra khỏi xe, Lập Huân lao nhanh về phía người đàn ông, hắn ta hốt hoảng quay đầu định liều chết đâm sầm vào người phụ nữ phía sau, ngay lúc này Du Nguyên lại đột ngột đứng chắn trước mặt người phụ nữ đó, trên tay cô còn cầm thêm một cây gỗ.
Ngay lúc cô vừa vung gậy gỗ, gã đàn ông kia theo bản năng liền lập tức né tránh nhưng không ngờ gậy gỗ còn chưa kịp chạm tới, hắn ta đã chới với ngã nhào xuống mặt đường, cả gương mặt úp mạnh vào làn xi măng, bất tỉnh.
Du Nguyên:…
Lập Huân:…
Những người khác:…
Người phụ nữ kia chạy tới vội cầm lấy túi xách rồi cúi người cảm ơn cô.
Du Nguyên chỉ biết cười gượng rồi tỏ ý không sao.
Lúc này một chiếc xe cảnh sát chạy đến, bởi vì có một gã đàn ông đội tất đen đi lại trên đường cho nên cảnh sát đã âm thầm chú ý, không ngờ chỉ một lúc sau đó lợi dụng nơi đông người gã đàn ông đó đã bắt đầu làm ra những hành vi cướp giật, cảnh sát đã nhanh chóng có mặt cứu nguy cho người dân, chỉ là trong lúc người đông hoảng loạn, gã đã nhanh chóng chạy mất.
Sau khi quan sát camera an ninh, cảnh sát đã phát hiện ra tung tích của gã đàn ông, chỉ là xui xẻo thay gã lại chạm phải Lập Huân và Du Nguyên trên đường.
Cảnh sát sau khi lấy lời hỏi thăm tình hình của người phụ nữ kia liền áp giải gã đàn ông lên xe cảnh sát.
Một đồng nghiệp đến bên cạnh hỏi Lập Huân:
– Cậu xem chúng ta có nên đề nghị với cấp trên về việc lấp lại những ổ gà không? Cứ để như thế này tôi thật sự thấy không yên tâm.
– Vừa nói người kia vừa sờ cằm, song ánh mắt vẫn nhìn chầm chầm vào hố gà với vẻ suy tư.
Cướp thời nay đúng là liều lĩnh, ăn cướp mà cũng chuộng phong cách riêng, đến chạy trốn cũng có hình thức vấp ổ gà nữa đấy.
Người đồng nghiệp nói một hồi mới biết bản thân đang độc thoại, lúc nhìn sang bên cạnh thì Lập Huân đã biến mất từ lúc nào, anh ta vội quay đầu quan sát xung quanh.
Lúc này Lập Huân đang đi về phía Du Nguyên, còn cô thì đang cắm lại cây gậy gỗ về chỗ cũ.
Lúc nãy không để ý nên cứ lấy, giờ mới biết cây gỗ này dùng để treo biển quảng cáo, chỉ không biết tấm biển kia giờ đã đi đâu mất rồi.
Hơn nữa lúc nãy rút lên cũng không thấy khó khăn gì, giờ cắm mãi cũng chẳng thể ngay thẳng được như ban đầu.
Đang lúc loay hoay không biết xoay sở thế nào, một bàn tay đã nắm lấy thanh gỗ, Du Nguyên hơi ngẩng đầu, nhìn sắc mặt thoáng vẻ nghiêm túc của anh, cô vẫn biết điều mà buông tay ra.
Thấy Lập Huân thuần thục cắm thanh gỗ vào chỗ cũ, trong lòng Du Nguyên chợt có chút nghẹn ngào, hình như lúc nào cũng toàn là anh giúp cô thôi, từ lúc cô chưa đi Mỹ cho đến khi cô đi du học và cả hiện tại cũng vậy.
Lúc nào cô cũng luôn loay hoay nhận sự giúp đỡ của anh.
Nhìn vết xước trên ngón tay, cô tự cảm thấy mình thật vô dụng, vừa xoay người định đi thì phía sau đã vang lên giọng nói:
– Có sao không?
Du Nguyên lắc đầu, cô nói mình không sao.
Sau đó lại bổ sung thêm:
– Chắc anh cũng cần về sở, dù sao tôi cũng còn có việc, tôi đi trước đây.
– Du Nguyên… – Chưa đi được mấy bước, tiếng gọi này đã khiến cô chợt sững lại, cô nghe thấy anh nói.
– Đối với em, tôi chỉ là bạn thôi sao?
Trống ngực trong tim đột nhiên đập mạnh, cô cắn môi nhưng quyết không quay đầu nhìn anh, còn anh thì vẫn đứng phía sau, lặng người mà chờ đợi.
Trong lúc này, cô thật sự rất muốn nói với anh rằng không phải, không phải bạn, mà là yêu.
Nhưng nghĩ đến Du Hi Văn, cô lại không biết phải làm sao.
Sau mấy giây ngắn ngủi, câu nói cuối cùng khi cô tốt ra lại là:
– Tôi nghĩ chúng ta vẫn mãi là bạn tốt của nhau.
– Nói xong câu này, cô chợt quay đầu, nhìn thẳng vào mắt anh mà mỉm cười.
– Có thời gian tôi sẽ mời anh ăn cơm nhé! Được rồi, tôi đi đây… Tạm biệt!
Lời vừa dứt Du Nguyên đã không chút do dự mà quay đầu, để lại phía sau là bóng người đàn ông đang đứng lặng.
Tiếng gió nhẹ tựa như tiếng mưa rơi mang theo âm điệu trầm buồn mà man mác.
Giọng nói ấy vang lên như tiếng chuông trong gió thoảng, lạc lõng đến đau lòng.
– Được, tôi hiểu rồi…
Bước chân Du Nguyên chợt sững lại, lúc cô quay người lại đã thấy Lập Huân quay bước về phía xe cảnh sát.
Anh cứ bước đi như vậy, không hề do dự, bình thản mà tự nhiên, cho đến khi xe cảnh sát kia đã khuất đi xa, chỉ còn mình cô đứng lại.
Cơn gió đông nhẹ tựa lướt nhanh qua mang theo sự lạnh lẽo bi thương mà cả quá trình Lập Huân đều không quay đầu lại.
Du Nguyên gượng cười, cô biết mọi chuyện đến đây đã kết thúc, từ bây giờ cô sẽ không nhớ đến anh nữa, sẽ không bao giờ nhớ anh nữa.
Không bao giờ… Một người đàn ông bước nhanh qua cuộc đời cô, cứ thế mà lướt đi qua thật nhanh, chưa có bắt đầu đã vội kết thúc…
Quay trở vào xe, Du Nguyên thoáng nhìn chiếc đồng hồ trên tay, không đến năm phút nữa đã là giờ hẹn.
Du Nguyên nghĩ thầm, chẳng lẽ cô cứ thế mà gặp một người đàn ông xa lạ, qua mai mối mà kết hôn với anh ta, sau đó bình dị mà sống trong một cuộc hôn nhân không tình yêu sao? Nghĩ đến đây, cô bỗng thấy chính mình thật nực cười, là bản thân xem quá nhiều tiểu thuyết nên thật biết tưởng tượng.
Cả đời người dài như vậy, sao cô có thể chỉ yêu một người đàn ông? Ngoài xã hội còn biết bao nhiêu đàn ông, chắc chắn phải có người còn tốt hơn Lập Huân chứ? Chưa biết chừng đối tượng xem mắt của cô lại chính là một người đàn ông siêu siêu tốt thì sao? Cô còn có gì để không vui nữa chứ?
Du Nguyên vỗ ngực, cô sốc lại tinh thần rồi bắt đầu khởi động xe nhưng ngay khi tiếng động cơ vừa vang lên, chiếc điện thoại bên cạnh cũng sáng lên thông báo tin nhắn vừa được gửi về.
Du Nguyên nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, lòng ngực như đang truyền đến một trận đau âm ỉ.
thứ cô nhìn không phải là tin nhắn được hiển thị mà chính là màn hình nền trên điện thoại.
Đó là một tấm ảnh chụp Thượng Hải, là do Lập Huân gửi khi cô còn đang ở nước ngoài.
Mỗi năm có bốn mùa, mỗi mùa anh đều sẽ gửi ảnh, còn kèm theo lời nhắn.
Khi thì hoa anh đào nở rồi, khi lại là một rừng trúc, đến mùa thu anh còn gửi cô xem mấy chiếc đèn lồng anh tự tay làm, mặc dù chúng thật sự không được đẹp lắm nhưng cô lại rất thích.
Cô bảo anh đóng gói gửi cho cô một ít, còn rất hảo hán nói sẽ trả tiền công nhưng anh lại dứt khoát từ chối, còn nói đợi một ngày cô về nước sẽ tặng tất cả chúng cho cô.
Cô nửa tin nửa ngờ hỏi: “Có thật không?”
Anh lại nói: “Nếu em về nước ngay bây giờ thì sẽ biết có thật hay không!”
Lúc ấy là năm thứ ba cô ở Mỹ.
Đến mùa đông, anh lại gửi cô xem cảnh tuyết rơi, cây thông to hay chiếc chuông vàng trước quảng trường.
Có một lần cô tò mò hỏi sao anh không chụp chính mình, một câu hỏi thốt ra đơn giản bởi vì trước giờ chỉ thấy anh chụp toàn cảnh với cảnh thôi, còn chính chủ thì chẳng thấy ở đâu cả.
Lời nhắn vừa được gửi đi, Lập Huân đã nhắn lại ngay: “Nhớ tôi à?”
Ngay lúc ấy, chỉ một câu nói vô tình ấy, đã khiến cô thiếu nữ năm nào phải đỏ mặt.
Cũng không biết khi ấy Du Nguyên lấy đâu ra can đảm mà đáp lại một chữ: “Ừm!”
Như một cái gật đầu ngầm thừa nhận, giây trước vừa gửi đi, giây sau Lập Huân đã ngay lập tức gọi video call đến cho cô.
Cuộc gọi vừa được kết nối, thứ cô nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt ướt đẫm mồ hôi, mái tóc ngắn hơi rủ xuống trông như vừa dầm mưa về.
Cô hỏi anh đang ở đâu, anh chỉ nói chỗ anh trời đang mưa.
Nhìn gương mặt lấm lem kia Du Nguyên lại không nhịn được cười, anh cũng nhìn cô cười.
Cả hai không nói tiếng nào, cứ như vậy mà nhìn nhau thật lâu.
Tiếng mưa lấn át giọng nói họ nhưng lại không thể trấn áp được nhịp đập trong tim họ.
Du Nguyên gục mặt xuống vô lăng, những cảm xúc ấy mỗi khi nhớ lại chỉ tựa như vừa xảy ra hôm qua thôi, cô và anh đều trong mối quan hệ mập mờ, vốn nghĩ sẽ tiến xa hơn nhưng cuối cùng vì cớ gì lại thành ra thế này?
Cô ngước nhìn bầu trời phía xa xa, ánh mắt dường như đã không còn tiêu cự.
Năm năm sống ở nước ngoài cũng là năm năm cô bâng khuâng trăn trở nhiều nhất về mối quan hệ giữa hai người.
Cả Diệp Tâm Giao và Tiêu Tĩnh Lâm đều nhận xét cô thuộc tuýp người tùy hứng, mặc dù tính cách cởi mở nhưng trong chuyện tình cảm cô lại luôn khép mình.
Chẳng hạn như nếu bình thường cô nói chuyện với một người đàn ông, cô sẽ thẳng thắn và vô tư đến mức khiến cả hai tưởng chừng không có khoảng cách nhưng chuyện sẽ chẳng có gì cho đến khi Du Nguyên biết được người đàn ông kia muốn theo đuổi cô.
Nếu là người bình thường chắc cùng lắm cũng chỉ từ chối nhẹ nhàng, không thì tự nới rộng khoảng cách giữa hai người ra một chút, ít nhất chính là kiểu không để đối phương tiếp tục hiểu lầm.
Nhưng với Du Nguyên thì khác, bình thường cô có thể thoải mái vui cười với một người đàn ông nhưng một khi biết họ muốn theo đuổi mình thì như một bản năng khiến cô chạy đi mất, chính là kiểu hoàn toàn cắt đứt liên lạc với người đó, không cho đối phương có cơ hội tỏ tình thậm chí là xen vào cuộc sống của mình.
Cách làm của Du Nguyên tuy tuyệt tình nhưng lại rất rõ ràng, bởi vì trong tình yêu vốn không hề có hai từ mập mờ, cho dù thật sự có mập mờ đi chăng nữa thì mối quan hệ giữa hai người chắc chắn phải được chuẩn bị để tiến xa hơn.
Nhiều năm trôi qua Du Nguyên vẫn luôn dùng cách này để từ chối những người đàn ông muốn bước vào cuộc sống của cô, dần dần cô lại càng khép mình hơn trong mối quan hệ bạn khác giới.
Chính bởi vì trong đầu cô luôn mặc định bạn bè thì không thể yêu đương cho nên một khi đã chọn làm bạn với ai thì mãi vẫn là bạn, không thể tiến xa hơn nữa.
Đối với Lập Huân thì khác, phải nói rằng ngay từ đầu cảm giác của cô đối với Lập Huân đã không phải bạn.
Nhưng cô lại không có cách nào gọi tên tình cảm ấy trong suốt hai năm, quen biết? Không, có lẽ là thân thiết hơn hai chữ quen biết.
Tiêu Tĩnh Lâm từng nói với cô phải suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai người, hỏi cô nếu một ngày nào đó Lập Huân thích cô, liệu rằng cô đối với anh có giống như những người khác, một bước không quay đầu không? Du Nguyên biết, chuyện đó sẽ không bao giờ, không bao giờ cô quay đi vì chính cô cũng đã động lòng chỉ là trong độ tuổi ấy cô lại chưa bao giờ dám thừa nhận về nó.
Khẽ hít một hơi thật sâu, Du Nguyên thầm nghĩ đây có lẽ là báo ứng của cô, cô từ chối nhiều người như vậy cuối cùng đã có một người từ chối cô, cắt đứt mọi hy vọng của cô bằng cách thức nhẫn tâm nhất.
Thì ra chuyện tình yêu lại có quá nhiều nghi kỵ đến vậy, có phải hay không mà động lòng cũng trở nên thật sai lầm?
Du Nguyên mỉm cười, một nụ cười chua chát, cô đạp mạnh chân ga, đánh lái, không chạy về phía điểm hẹn mà ngay tức khắc đã quay vô lăng rẽ sang đường khác.
Nếu đã không thể quay đầu, hà cớ gì cô phải tự trói chặt bản thân trong đau khổ này mãi?
Chỉ là buông tay thôi mà, có gì phải sợ kia chứ?
Trên chiếc xe cảnh sát, gã cướp vẫn đang bất tỉnh nhân sự, Lập Huân ngồi bên ghế phụ vẫn không có động tĩnh gì, đồng nghiệp bên cạnh cũng không ai dám làm phiền anh.
Lập Huân nhìn về phía xa, anh vô tình thấy một cặp đôi bên vệ đường, hai người có vẻ như đang cãi nhau, người con trai sau đó đã lái chiếc mô tô của mình rời đi bỏ mặc cô gái ôm mặt ngồi bên vệ đường.
Khi hình ảnh ấy đã khuất xa lúc này anh lại nghe một đồng nghiệp nói:
– Giới trẻ thời nay, yêu đương đều không biết trân trọng.
– Cậu nói cứ như bản thân đang thuộc độ tuổi trung niên.
– Một người đồng nghiệp khác lên tiếng.
– Tôi nói thật mà, cũng vì bọn nhóc chưa đủ trưởng thành này mà phụ nữ thời nay càng thiếu cảm giác an toàn, hại chúng ta đến giờ vẫn còn độc thân ra đấy thôi.
– Chỉ có cậu là ế ra đấy, tôi đã có đối tượng theo đuổi, Lập Huân cũng có bạn gái rồi, chỉ có cậu là vẫn ăn cơm mẹ nấu đấy thôi.
Lập Huân hơi ngước nhìn vầng trời, anh không để tâm lắm cuộc đối thoại giữa bọn họ, trong đầu vẫn không ngừng vang lên câu nói đó.
Cô nói hai người vẫn mãi là bạn tốt của nhau, chỉ là bạn ư? Lập Huân cuộn chặt tay, sự tức giận ban nãy khó khăn lắm mới kiềm chế bây giờ lại bắt đầu bộc phát.
– Dừng xe lại!
Hai người kia còn đang vui vẻ tán gẫu lại đột nhiên nghe anh nói, cả hai chợt sững người, một đồng nghiệp vội lên tiếng giải thích:
– Lập Huân à, chúng tôi thực sự không có ý gì đâu, chúng tôi chỉ tò mò về bạn gái cậu thôi…
– Từ Trường, cậu dừng xe ở phía trước.
– Lập Huân dường như không để ý đến lời của họ, anh chỉ nói.
Từ Trường nhìn vị đồng nghiệp của mình tỏ ý khó hiểu, nhưng anh ta vẫn dừng xe, chiếc xe vừa dừng lại, Lập Huân đã ngay lập tức mở cửa xe bước ra, trước khi đi còn không quên dặn dò bản thân có việc gấp sẽ về sở sau.
Hai vị cảnh sát nhìn anh bước xuống xe, sau đó lại đón một chiếc taxi đi về hướng ngược lại, mặc dù trong lòng đều không khỏi tò mò nhưng tò mò thì tò mò, nhiệm vụ đưa tội phạm về đồn vẫn phải làm.
Lập Huân sau khi đón một chiếc taxi, khi tài xế hỏi địa chỉ, anh đã lập tức nói:
– Nhà hàng Thuận Hưng ở 1088 đường Diên An Tây, cảm ơn!
Hơn mười lăm phút sau, chiếc xe đã dừng lại trước nhà hàng.
Bước vào nhà hàng sự chú ý của mọi người đều đã va phải bộ cảnh phục trên người anh.
Lập Huân nhìn xung quanh một lượt lại không thấy Du Nguyên đâu.
Anh hơi chau mày, không phải cô nói sẽ đến đây sao? Liếc thấy ánh mắt của mọi người đều đang đổ dồn về phía mình, bất đắc dĩ anh chỉ có thể chọn một góc ngồi, đợi cô đến.
Nhưng ngay khi vừa đặt mông ngồi xuống thì một giọng nói đã chợt vang lên.
– Lập Huân? – Người đàn ông tỏ vẻ ngạc nhiên sau liền thản nhiên kéo ghế ngồi đối diện anh.
Lập Huân liếc nhìn anh ta một cái, ánh mắt sau cùng vẫn hướng về phía cửa, anh chỉ tiện miệng hỏi:
– Sao cậu lại ở đây?
Người đàn ông kia cười cười, anh ta dựa ghế ra vẻ chán chường:
– Tất nhiên là đi xem mắt.
Năm nào lại chẳng phải thế, không năm cô cũng mười cô.
Có khi phải đợi đến khi em xem mắt hết tất cả những người phụ nữ có mặt trên trái đất này thì may ra dì với dượng của anh mới ngừng hi vọng.
Lập Huân nhìn vẻ giễu cợt trên gương mặt anh ta, bất giác anh lại nói:
– Họ làm vậy cùng vì muốn tốt cho cậu thôi.
– Ha, là thật sao? – Anh ta cười, dường như không còn muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
– Mà này, người bận rộn như anh, sao lại có thời gian rảnh đến đây ăn cơm thế? Cơm nhà nước không nuôi nổi anh à?
Lập Huân liếc anh ta với vẻ không mấy quan tâm.
Dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu, với cả anh cũng đã quen với tính cách tùy hứng này rồi.
Trong đầu Lập Huân bây giờ chỉ một lòng nghĩ đến người con gái vô tâm vô phế kia.
Anh chờ đợi cô lâu như vậy cuối cùng lại chờ được câu nói chúng ta chỉ là bạn thôi ư? Lập Huân thật sự không hiểu, cô và anh không phải đang tiến triển rất tốt sao? Sao bây giờ cô lại đối với anh như kẻ xa lạ? Điều khiến anh tức giận hơn cả chính là cô vừa về nước đã muốn đi xem mắt.
Từ xưa đến nay Lập Huân vốn là người biết kiềm chế, đương nhiên một phần trong đó cũng liên quan đến nghiệp vụ cảnh sát của anh, nhưng hôm nay anh lại chẳng thể nào xoa dịu nỗi bực tức, thất vọng thậm chí là có chút ghen tuông của chính mình.
Anh không muốn cứ như vậy mà buông xuôi, để cô đi xem mắt rồi lại lấy người đàn ông khác.
Anh chính là không tin bảy năm chờ đợi của mình lại phải thua trước một người chỉ mới lần đầu gặp mặt.
Người đàn ông liếc thấy vẻ đăm chiêu trên gương mặt Lập Huân, trong lòng liền cảm thấy có chút kỳ lạ, anh ta bất giác nhìn đồng hồ, lại buột miệng nói:
– Chẳng phải nói cô gái này là luật sư sao? Sao lại chẳng có chút khái niệm về thời gian thế nhỉ? – Anh ta chau mày, vẻ mặt chợt thiếu kiên nhẫn, ngay khi vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt của Lập Huân chợt đổ dồn về phía mình khiến người đàn ông chợt lạnh cả sống lưng.
Hình như anh ta vừa nói sai điều gì rồi thì phải…
Chớp mắt đã đến thứ bảy, mọi người đều đang tất bật cho công việc của chính mình.
Hơn cả, nhân viên Thịnh Hoa vốn có xu hướng tham công tiếc việc nên hiệu suất cũng như năng lực làm việc đều vô cùng hiệu quả.
Cũng chính vì vậy mà từ khi xuất viện, Diệp Tâm Giao đã trở thành cô trợ lý rảnh rỗi nhất thế giới.
Cả ngày chỉ ngồi trong văn phòng với chiếc bàn làm việc trống không.
Cô nhờ bộ phận nghiệp vụ chuyển báo cáo qua giúp cô, họ lại nói công việc này đã được phê duyệt cho phòng thư ký làm thay.
Lịch trình của Trình Hải Phong cũng được giao cho bộ phận quản lý sắp xếp, đến việc đi gặp đối tác anh cũng có một đội quân thư ký bên cạnh.
Diệp Tâm Giao nghĩ nửa ngày trời cuối cùng cũng nghĩ được muốn thay thư ký pha cho anh một ly cà phê, kết quả thư ký liền pha ngược lại cho cô một ly sữa nóng.
Đến giờ trưa cô cũng không cần bước chân ra khỏi phòng thì đã có thức ăn được đưa đến tận nơi, cả món chính và món tráng miệng đều có nốt.
Đối với đặc ân lớn lao này Diệp Tâm Giao chỉ biết thở dài, cố chịu đựng sự “ghẻ lạnh” của mọi người cho đến chiều, cuối cùng cô vẫn không nhịn nổi nữa, liền chạy đến phòng làm việc tìm Trình Hải Phong.
Lúc này anh vừa mới kết thúc một cuộc họp, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Diệp Tâm Giao đang chán nản ngồi trên sofa.
Trình Hải Phong mỉm cười, anh để tài liệu xuống, sau đó ngồi xuống phía đối diện:
– Sao vậy? Đói à? Muốn đi ăn tối với anh không?
– Anh định nuôi em thành heo đấy à?
– Ồ, bị em phát hiện mất rồi!.