ÂU TỔNG EM VẪN Ở ĐÂY


Mạc Khắc phát hiện, kể từ khi phát hiện bản thân mang thai, tâm trạng của Lạc Yên tốt lên rất nhiều.
Cũng không xa cách với hắn như trước nữa.
Hắn không khỏi cảm thấy khó hiểu, sao cô lại vui như vậy?
Lẽ nào bởi vì đứa con trong bụng cô là của Âu Dực nên tâm trạng cô mới tốt như thế?
Mang thai con của Âu Dực thật sự khiến cô vui vẻ như vậy sao?
Mạc Khắc không hiểu rõ cảm xúc hiện tại của mình là ghen ghét hay không cam lòng, nhưng dù như thế nào đi nữa hắn cũng không muốn Lạc Yên tiếp tục nhớ đến Âu Dực.
Mạc Khắc âm thầm hạ quyết tâm hắn cần phải cố gắng hơn nữa, thay thế vị trí của Âu Dực trong trái tim cô.
...
Ngày 30 tháng 1 năm 2020.
Còn hai tiếng nữa là đến thời khắc giao thừa giữa năm cũ và năm mới, qua hôm nay, toàn bộ người dân nước Z sẽ đón chào tết Nguyên Đán mỗi năm mới có một lần.
Âu Dực đứng tựa người vào ban công, ánh mắt không có tiêu cự nhìn vào bầu trời đêm.
Đêm giao thừa không có trăng, cũng không có người con gái anh yêu nhất.
Tính đến hiện tại đã là tháng thứ 8 kể từ khi Lạc Yên rời đi, không ngờ anh vậy mà có thể chịu đựng được 8 tháng, không cho người lật tung mọi ngóc ngách tìm cô.
Cũng vì anh muốn nhìn thấy cô tự mình trở về, điều đó đồng nghĩa với việc cô đã phần nào tha thứ cho anh, không phải tốt hơn rất nhiều so với việc anh cưỡng chế bắt cô đem về giam lỏng sao?
Âu Dực rũ mắt, không ngờ một người như anh cũng có lúc phải suy nghĩ cho người khác như thế này.
Ai bảo cô là Lạc Yên chứ...
Năm ấy cô cứu anh, anh đã hứa sẽ quay trở lại, nhưng lúc đó đám anh em trong gia tộc cạnh tranh nhau rất mạnh, anh phải dốc toàn lực để giành lại tập đoàn Âu thị, cho nên mới xảy ra việc chậm trễ.
Để rồi lỡ hẹn nửa đời người...
Làn gió lạnh thổi vào khuôn mặt đẹp như điêu khắc, Âu Dực dường như cũng không để ý.


Anh lấy điện thoại ra, đầu ngón tay trượt trên bàn phím, gõ ra một dãy số quen thuộc.
Ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại 2 phút, Âu Dực mới chậm rãi nhấn nút gọi.
Đây là số điện thoại trước kia của Lạc Yên, không biết liệu cô có còn sử dụng không...? Anh đã do dự rất lâu, có lẽ là thời khắc bước sang năm mới có chút trống vắng, nỗi nhớ nhung tăng lên gấp bội nên hôm nay anh mới hạ quyết tâm.
Âu Dực đoán rằng có lẽ Lạc Yên đã sớm vứt bỏ cái sim này rồi, không ngờ khi anh gọi lại đổ chuông.
Âu Dực sững sờ, sau đó là một chút hồi hộp xen lẫn lo âu.
Liệu khi nhìn thấy tên anh trên màn hình, cô có nghe máy không? Hay là không chút chần chừ mà tắt ngang...!Không để Âu Dực suy nghĩ lâu, đầu dây bên kia đã nhanh chóng kết nối, truyền vào tai Âu Dực là một giọng nam khoẻ khoắn có chút lạnh lùng.
"Alo?"
Âu Dực sửng sốt, sao lại là giọng nam...!hơn nữa còn rất quen thuộc, nếu như anh nhớ không nhầm thì đây là giọng của Mạc Khắc.
Sau đôi phút ngẩn ngơ, đôi mắt Âu Dực trầm xuống.
Không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được.
Rốt cuộc giữa Mạc Khắc và Lạc Yên đã xảy ra cái gì? Trước đó mối quan hệ giữa bọn họ có vẻ như không hề bình thường, bây giờ anh gọi đến số điện thoại của Lạc Yên, người nghe máy thế nhưng lại là Mạc Khắc.
Hai người bọn họ...!ở chung sao?
Âu Dực không biết nên hình dung tâm trạng của anh bây giờ như thế nào, ghen ư? Đương nhiên là có, nhưng nhiều hơn hết là chua xót.
Nhưng ngẫm lại, bên cạnh cô có thêm một người chăm sóc cũng tốt phải không? Anh không thể ở bên cạnh chiếu cố cô, càng không có quyền can thiệp vào cuộc sống sau này của cô.
Chỉ hy vọng khi cô trở về, bên cạnh cô vẫn còn chỗ để anh bù đắp.
Âu Dực nhìn màn hình điện thoại, sau đó nhấn nút kết thúc rồi thêm số điện thoại mà anh thuộc lòng kia vào danh sách đen, anh quyết định từ nay về sau không bao giờ gọi đến số này nữa.
Tiếng pháo hoa vang lên, thời khắc đẹp nhất của cuối năm đã đến, nhìn dòng người náo nhiệt, tiếng hò reo vui vẻ của tất cả mọi người, Âu Dực lại cảm thấy lòng mình nặng nề đến lạ.
...
Bên kia đại dương.
Mạc Khắc nhìn màn hình, khoé môi nhếch lên một nụ cười u ám, rốt cuộc cái ngày mà hắn chờ đợi đã lâu cũng tới.

Trước đó vài tháng, lúc mới đến nước M, hắn vô tình nhìn thấy Lạc Yên tháo sim định vứt đi, lúc ấy trong lòng hắn nảy lên một ý nghĩ.
Cùng là đàn ông, trước kia điều tra rõ như vậy, hắn đương nhiên biết Âu Dực có tình cảm với Lạc Yên, chỉ là khi ấy có cô ả tên Lạc Mạn kia quấy rầy nên Âu Dực nhất thời không nhận thức được trái tim của bản thân.
Lạc Yên rời đi, chắc chắn Âu Dực sẽ gọi vào số này, chưa biết sớm hay muộn.
Lúc Lạc Yên định nén thẻ sim vào thùng rác, Mạc Khắc đã bước đến, hắn nói hắn muốn thẻ sim này.
Lạc Yên mang ơn Mạc Khắc, chút yêu cầu nhỏ này đương nhiên cô không từ chối, hơn nữa thẻ sim này đối với cô cũng không phải là vật kỉ niệm tốt đẹp gì.
Vì thế, Lạc Yên đồng ý.
Sau khi có được thẻ sim, Mạc Khắc mua một chiếc điện thoại mới lắp vào, ngày ngày đều sạc pin đầy đủ chỉ để chờ đợi tiếng chuông reo.
Quả nhiên Mạc Khắc đã đoán đúng, hắn đã chờ được.
Hắn vẫn nhớ như in, sau khi giọng của hắn cất lên, bên phía Âu Dực im lặng đến vài phút, sau đó tắt ngang máy.
Mạc Khắc quăng điện thoại lên giường, hưng phấn trong mắt và nụ cười u ám nơi khoé môi vẫn chưa tiêu tan.

Chỉ cần tưởng tượng đến vẻ mặt đau khổ của Âu Dực khi nghĩ hắn và Lạc Yên sống cùng nhau, Mạc Khắc cảm thấy thoả mãn đến kì lạ.
Ha, không phải anh ta liên tục làm tổn thương cô gái hắn yêu hết lần này đến lần khác sao? Chút đau khổ này đáng là bao so với những gì mà Lạc Yên đã phải chịu?
Nếu không phải thế lực của Âu Dực quá mức kinh người, Mạc Khắc đã sớm triệt luôn đường sống của anh.
Mạc Khắc thừa nhận hắn không phải người lương thiện, rồi sẽ có ngày hắn có đủ thực lực để đánh bại Âu Dực, cho Lạc Yên nhìn thấy hắn yêu cô thế nào.
Múi giờ ở nước M chậm hơn nước Z, khoảng 30 phút sau, tiếng pháo hoa mới vang lên, Mạc Khắc đi đến ban công, đứng ở nơi này nhìn qua ban công nhà đối diện, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười nói với Lạc Yên:
"Yên Yên, chúc em và con năm mới vui vẻ!"
Lạc Yên nhìn theo hướng âm thanh, nở nụ cười dịu dàng: "Cảm ơn anh."
Pháo hoa rực rỡ, trong cô còn mang một sinh mệnh, trái tim không còn lạnh lẽo như trước nữa.

...
Thời gian thoáng chốc đã trôi qua thêm 4 năm.
Hôm nay là ngày 6 tháng 5, chỉ còn một tháng nữa thôi là đã tròn 5 năm kể từ khi Lạc Yên rời khỏi thành phố A tấp nập.
Suốt 5 năm qua, theo dấu vết của thời gian, Lạc Yên đã dần quên đi bóng hình năm đó, mỗi lần nghĩ đến anh, mặc dù trái tim vẫn còn nhói đau nhưng trong lòng không còn khó chịu như trước nữa.
Có lẽ là do đứa con trai đáng yêu của cô chào đời, bên cạnh có thêm một người bầu bạn nên trái tim cũng đỡ trống vắng.
Lạc Yên đứng trong vườn hoa, đang lúc suy nghĩ về những chuyện mà cô đã trải qua, phía sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nhịp nhàng.
Ngay sau đó, một cục thịt nhỏ mềm mại nhào vào lòng Lạc Yên.
"Mẹ! Con về rồi!"
Lạc Yên đón lấy con trai mình, giúp cậu nhóc tháo chiếc cặp sách trên lưng ra, sau đó làm vẻ mặt không hài lòng, cất giọng trách móc cậu nhóc:
"Nhất Tiêu, mẹ đã bảo con không được nhào vào lòng mẹ như thế, sao con cứ không chịu nghe lời vậy hả? Có tin mẹ đánh đòn không?"
Tuy đang trách móc con trai nhưng từ giọng điệu của Lạc Yên, có thể nhìn ra cô không nỡ tổn thương một sợi tóc của cậu, càng đừng nói là đánh đòn.
Lạc Nhất Tiêu đương nhiên là biết mẹ thương mình, nghe cô trách móc xong thì bĩu môi: "Con thương mẹ nên mới làm như vậy đấy, mẹ nhìn ba kìa, làm gì có cơ hội được chạm vào con."
Lạc Yên nhíu mày, giọng nói trầm xuống: "Nhất Tiêu, mẹ nhắc con bao nhiêu lần rồi? Con không được gọi chú Mạc là ba, hiểu chưa?"
Lạc Nhất Tiêu cụp mắt, một lúc sau thì lầm bầm: "Nhưng mẹ ơi...!Bọn chúng bảo con là đồ mồ côi cha..."
Lạc Nhất Tiêu vừa nhắc đến, trong lòng Lạc Yên lại đau xót.
Cũng do cô, không cho Nhất Tiêu một gia đình hoàn hảo.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói mang theo ý cười của người đàn ông, theo sau đó là tiếng bước chân vững vàng.
"Có sao đâu? Trẻ con thường rất nhạy cảm, Yên Yên, em cứ để nó gọi tôi là ba cũng không sao, tôi sẽ không nghĩ sang hướng kia đâu, dù sao tôi cũng rất quý thằng nhóc, được làm ba nuôi của nó là vinh hạnh của tôi."
Mạc Khắc đã nói như thế, nhưng Lạc Yên vẫn còn điều băn khoăn: "Nhưng..."
Mạc Khắc cắt ngang lời cô, bẻ lái sang vấn đề khác: "Được rồi, cứ quyết định thế đi, đúng rồi, chuyện công ty của cô như thế nào rồi?
Nhắc đến mới nhớ, sau khi sinh con được một năm, số tiền tiết kiệm mà Lạc Yên mang theo đã vơi đi một nửa.

Cô không phải là người ăn no chờ chết, đương nhiên hiểu rằng nếu cứ tiếp tục tiêu tiền như vậy, chẳng mấy chốc sẽ hết sạch.
Thế là Lạc Yên vận dụng những kiến thức mà cô có được, bắt đầu đầu tư ở một vài lĩnh vực.

Thành công có, thất bại cũng có, nhưng nổi bật nhất là thành công ở lĩnh vực giới giải trí, ban đầu, Lạc Yên dùng toàn bộ số tiền còn lại đầu tư một vài bộ phim thanh xuân, vốn chỉ mang tâm lý ăn may, không ngờ bộ phim đó lại nổi lên bất ngờ, thế là Lạc Yên thu được một khoản lợi nhuận lớn.
Những việc sau đó thuận lợi vô cùng, như cá gặp nước, như diều gặp gió, số lần thất bại của Lạc Yên chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lăn lộn hai năm, rốt cuộc cô cũng có được một khoản tiền lớn, Lạc Yên quyết định mở công ty giải trí.
Chỉ qua một năm, công ty phát triển lớn mạnh vô cùng, Lạc Yên gần như đã trở thành ông trùm giới giải trí ở nước M.
Mạc Khắc rất thạo về mảng này, thỉnh thoảng sẽ hỏi cô về một vài chuyện trong công ty, lúc cô gặp khó khăn, hắn sẽ chỉ hướng để cô xử lý.
Có Mạc Khắc trợ giúp, Lạc Yên vốn đã thuận lợi càng thêm phát triển.
Thế nên bây giờ, Mạc Khắc vừa nhắc đến chuyện này, Lạc Yên đã nhanh chóng bị hắn dẫn dắt sang vấn đề khác.

Nghe xong câu hỏi, cô trầm tư một lúc rồi nói:
"Tôi nghĩ có thể một tháng sau tôi sẽ quay trở lại nước Z, chính xác là quay trở lại thành phố A."
Mạc Khắc ngẩn người.
"Em...!Vẫn còn nhớ đến Âu Dực...?"
Lạc Yên liếc Mạc Khắc một cái, tỏ ra không vui: "Đừng nghĩ bậy, chỉ là tôi cảm thấy nước M rất nhỏ, nếu tôi không trở về thì công ty sẽ dậm chân tại chỗ, đó không phải là điều tôi muốn."
Dừng lại một lúc, cô nói tiếp: "Vừa vặn nước Z là nơi mà giới giải trí phát triển lớn mạnh nhất, có lẽ tôi sẽ thử sức ở đó."
Mạc Khắc trầm mặc, hắn rất muốn tin lời Lạc Yên nói, nhưng nhớ đến việc giữa Lạc Yên và Âu Dực còn có đoạn kỉ niệm đẹp đẽ vào 18 năm trước, Mạc Khắc lại không thể tin nổi.
Dù sao thì Lạc Yên chờ đợi Âu Dực nhiều năm như thế, tình cảm sâu đậm như thế, sao có thể nói quên là quên được?
Cô đây là đang kiếm cớ mà thôi.
Có điều nếu Lạc Yên đã muốn, Mạc Khắc cũng không thể ngăn cản, đến cuối cùng, hắn chỉ có thể gật đầu, khoé môi nặn ra một nụ cười gượng gạo:
"Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị giấy tờ và xử lý thủ tục, khoảng một tháng sau là em có thể trở về, vừa vặn...!tôi cũng có việc cần trở về."
Lạc Yên nghe xong, vô cùng mừng rỡ: "Thật sao, vậy thì tốt quá, tôi luôn tiếc nuối vì chúng ta không thể cùng nhau trở về, anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều."
Mạc Khắc cười khẽ, đưa tay lên muốn xoa đầu cô, sau đó cánh tay hắn dừng giữa không trung rồi lại hạ xuống, sau đó làm như không có việc gì xảy ra, thảm nhiên nói với cô:
"Tôi làm sao có thể yên tâm để em từ nơi xa xôi trở về nước Z một mình.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi