BÀ BÙI, EM ĐÃ KẾT HÔN

Chương 13 CHĂN TRÊN GIƯỜNG ĐƯỢC GẤP VUÔNG VẮN NHƯ MIẾNG ĐẬU PHỤ

Đây là một câu đe dọa, nhưng giống một câu cảnh cáo hơn.



Ánh mắt Phó Thiên Thiên nhìn Phó Linh Nguyệt càng khiến cô ta sợ hãi từ tận đáy lòng.



Như thể… nếu cô ta chạm mặt Phó Thiên Thiên ở bên ngoài thì Phó Thiên Thiên thật sự sẽ không bỏ qua cho cô ta.



Phó Linh Nguyệt sợ hãi nép vào trước ngực Phó Minh Thanh mà run rẩy rơi lệ. Còn Phó Minh Thanh đang ôm Phó Linh Nguyệt thì bừng bừng lửa giận, rống họng gọi Phó Thiên Thiên đang định đi lên tầng.



“Phó Thiên Thiên!”



Phó Thiên Thiên dừng chân, nhưng không quay đầu lại.



“Tổng Giám đốc Phó còn chuyện gì nữa?”



Cô con gái này trước đây luôn e sợ và chưa bao giờ dám nói năng lớn tiếng trước mặt ông ta, càng không dám chống đối lại ông ta, nhưng hai ngày nay lại đột nhiên đổi tính. Nếu không phải sau gáy Phó Thiên Thiên có vết bớt và giữa hai đầu lông mày có cái nốt ruồi thì ông ta thật sự cho rằng cô con gái lớn của ông ta đã bị người ta đánh tráo.



Phó Minh Thanh nói: “Nửa tháng nữa là sinh nhật mười tám tuổi của con. Theo di chúc của ông ngoại con, trong ngày sinh nhật con tròn mười tám tuổi, con có thể thừa kế 40% cổ phần của công ty bằng tín vật. Nhưng, ban giám đốc đã quyết định, trong kỳ thi giữa kỳ vào mười ngày sau, nếu điểm trung bình các môn của con không được trên 90 điểm một môn thì dù con có tín vật cũng không có tư cách để thừa kế cổ phần của công ty.”



Sau khi nghe Phó Minh Thanh nói hết câu, hai mắt Phó Linh Nguyệt bỗng nhiên sáng lên.



Phải biết rằng, từ khi Phó Thiên Thiên bắt đầu đi học thì thành tích vẫn luôn đội sổ. Khối phổ thông của trường Trung học số 1 Vân Thành là trường trung học tốt nhất của Vân Thành. Nếu không phải nhờ quan hệ của nhà họ Phó, thì Phó Thiên Thiên hoàn toàn không có tư cách vào trường Trung học số 1 Vân Thành.



Nhưng, dù đã vào trường trung học tốt nhất, thì thành tích của Phó Thiên Thiên vẫn đứng cuối lớp.



Với thành tích hiện giờ của cô, đừng nói cô không đạt được 90/100 điểm một môn, dù mỗi môn trong ba môn thi chính đều được 150 điểm thì cô cũng không thể được trung bình các môn trên 90 điểm. Đây quả là nhiệm vụ bất khả thi.



Nếu Phó Thiên Thiên đã mất tư cách thừa kế cổ phần, thì liệu trong tương lai, số cổ phần này có rơi vào tay cô ta không?



Chí ít cô ta cũng nằm trong năm mươi người đứng đầu của lớp. Học sinh dốt như Phó Thiên Thiên hoàn toàn không thể so được với cô ta.



Phó Linh Nguyệt càng nghĩ, càng thấy vui mừng.



Phó Thiên Thiên nghe Phó Minh Thanh nói xong, chỉ cảm thấy lòng càng lạnh lẽo hơn.

Phó Minh Thanh thật sự đã muốn kiểm soát toàn bộ Tập đoàn Phó thị đến mức không đợi được nữa, ngay cả cổ phần của con gái mình mà cũng muốn ngấm ngầm mưu tính. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Phó Thiên Thiên vẫn không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu: “Vậy thì mời Tổng Giám đốc Phó cứ chống mắt lên chờ xem!”



Nói rồi, Phó Thiên Thiên đi thẳng lên tầng.



Phó Minh Thanh nhìn bóng dáng Phó Thiên Thiên với sắc mặt u ám. Ông ta đột nhiên có cảm giác mình không kiểm soát được cô con gái này nữa.



Bất luận thế nào đi chăng nữa, chỉ cần Phó Thiên Thiên không thể đạt được 90 điểm một môn cho tất cả các môn trong kỳ thi, thì… cô sẽ không còn tư cách thừa kế cổ phần của Tập đoàn Phó thị. Và Tập đoàn Phó thị…chỉ có thể là của ông ta.



***



Sáng hôm sau, người giúp việc gõ cửa phòng Phó Thiên Thiên như thường lệ, để gọi cô dậy đi học. Gõ hai tiếng mà không có ai trả lời, người giúp việc liền mở cửa đi vào.



Trên giường đã không thấy ai, còn chăn thì đã được gấp vuông vức như miếng đậu phụ.



Người giúp việc: “…”



Đột nhiên, người giúp việc nghe thấy có tiếng bước chân đằng sau lưng, bèn quay đầu lại thì nhìn thấy Phó Thiên Thiên mặc bộ đồ tập yoga đang từ ngoài cửa bước vào, có vẻ vừa trở về sau khi tập luyện. Nhìn vào đôi mắt sắc bén của Phó Thiên Thiên, người giúp việc giật thót trong lòng, vội vàng giải thích: “Cô Cả, nên thức dậy ăn sáng rồi. Sáng nay cô có tiết học.”



“Tôi biết rồi.”



Phó Thiên Thiên chờ người giúp việc đi ra khỏi phòng mới thoáng nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rưỡi sáng.



Cô cầm di động lên, tìm cái tên “Trai bao”, sau đó ấn gọi.



Điện thoại mới đổ một tiếng chuông đã được đầu bên kia bắt máy.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Chương 13 CHĂN TRÊN GIƯỜNG ĐƯỢC GẤP VUÔNG VẮN NHƯ MIẾNG ĐẬU PHỤ

Đây là một câu đe dọa, nhưng giống một câu cảnh cáo hơn.



Ánh mắt Phó Thiên Thiên nhìn Phó Linh Nguyệt càng khiến cô ta sợ hãi từ tận đáy lòng.



Như thể… nếu cô ta chạm mặt Phó Thiên Thiên ở bên ngoài thì Phó Thiên Thiên thật sự sẽ không bỏ qua cho cô ta.



Phó Linh Nguyệt sợ hãi nép vào trước ngực Phó Minh Thanh mà run rẩy rơi lệ. Còn Phó Minh Thanh đang ôm Phó Linh Nguyệt thì bừng bừng lửa giận, rống họng gọi Phó Thiên Thiên đang định đi lên tầng.



“Phó Thiên Thiên!”



Phó Thiên Thiên dừng chân, nhưng không quay đầu lại.



“Tổng Giám đốc Phó còn chuyện gì nữa?”



Cô con gái này trước đây luôn e sợ và chưa bao giờ dám nói năng lớn tiếng trước mặt ông ta, càng không dám chống đối lại ông ta, nhưng hai ngày nay lại đột nhiên đổi tính. Nếu không phải sau gáy Phó Thiên Thiên có vết bớt và giữa hai đầu lông mày có cái nốt ruồi thì ông ta thật sự cho rằng cô con gái lớn của ông ta đã bị người ta đánh tráo.



Phó Minh Thanh nói: “Nửa tháng nữa là sinh nhật mười tám tuổi của con. Theo di chúc của ông ngoại con, trong ngày sinh nhật con tròn mười tám tuổi, con có thể thừa kế 40% cổ phần của công ty bằng tín vật. Nhưng, ban giám đốc đã quyết định, trong kỳ thi giữa kỳ vào mười ngày sau, nếu điểm trung bình các môn của con không được trên 90 điểm một môn thì dù con có tín vật cũng không có tư cách để thừa kế cổ phần của công ty.”



Sau khi nghe Phó Minh Thanh nói hết câu, hai mắt Phó Linh Nguyệt bỗng nhiên sáng lên.



Phải biết rằng, từ khi Phó Thiên Thiên bắt đầu đi học thì thành tích vẫn luôn đội sổ. Khối phổ thông của trường Trung học số 1 Vân Thành là trường trung học tốt nhất của Vân Thành. Nếu không phải nhờ quan hệ của nhà họ Phó, thì Phó Thiên Thiên hoàn toàn không có tư cách vào trường Trung học số 1 Vân Thành.



Nhưng, dù đã vào trường trung học tốt nhất, thì thành tích của Phó Thiên Thiên vẫn đứng cuối lớp.



Với thành tích hiện giờ của cô, đừng nói cô không đạt được 90/100 điểm một môn, dù mỗi môn trong ba môn thi chính đều được 150 điểm thì cô cũng không thể được trung bình các môn trên 90 điểm. Đây quả là nhiệm vụ bất khả thi.



Nếu Phó Thiên Thiên đã mất tư cách thừa kế cổ phần, thì liệu trong tương lai, số cổ phần này có rơi vào tay cô ta không?



Chí ít cô ta cũng nằm trong năm mươi người đứng đầu của lớp. Học sinh dốt như Phó Thiên Thiên hoàn toàn không thể so được với cô ta.



Phó Linh Nguyệt càng nghĩ, càng thấy vui mừng.



Phó Thiên Thiên nghe Phó Minh Thanh nói xong, chỉ cảm thấy lòng càng lạnh lẽo hơn.

Phó Minh Thanh thật sự đã muốn kiểm soát toàn bộ Tập đoàn Phó thị đến mức không đợi được nữa, ngay cả cổ phần của con gái mình mà cũng muốn ngấm ngầm mưu tính. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Phó Thiên Thiên vẫn không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu: “Vậy thì mời Tổng Giám đốc Phó cứ chống mắt lên chờ xem!”



Nói rồi, Phó Thiên Thiên đi thẳng lên tầng.



Phó Minh Thanh nhìn bóng dáng Phó Thiên Thiên với sắc mặt u ám. Ông ta đột nhiên có cảm giác mình không kiểm soát được cô con gái này nữa.



Bất luận thế nào đi chăng nữa, chỉ cần Phó Thiên Thiên không thể đạt được 90 điểm một môn cho tất cả các môn trong kỳ thi, thì… cô sẽ không còn tư cách thừa kế cổ phần của Tập đoàn Phó thị. Và Tập đoàn Phó thị…chỉ có thể là của ông ta.



***



Sáng hôm sau, người giúp việc gõ cửa phòng Phó Thiên Thiên như thường lệ, để gọi cô dậy đi học. Gõ hai tiếng mà không có ai trả lời, người giúp việc liền mở cửa đi vào.



Trên giường đã không thấy ai, còn chăn thì đã được gấp vuông vức như miếng đậu phụ.



Người giúp việc: “…”



Đột nhiên, người giúp việc nghe thấy có tiếng bước chân đằng sau lưng, bèn quay đầu lại thì nhìn thấy Phó Thiên Thiên mặc bộ đồ tập yoga đang từ ngoài cửa bước vào, có vẻ vừa trở về sau khi tập luyện. Nhìn vào đôi mắt sắc bén của Phó Thiên Thiên, người giúp việc giật thót trong lòng, vội vàng giải thích: “Cô Cả, nên thức dậy ăn sáng rồi. Sáng nay cô có tiết học.”



“Tôi biết rồi.”



Phó Thiên Thiên chờ người giúp việc đi ra khỏi phòng mới thoáng nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rưỡi sáng.



Cô cầm di động lên, tìm cái tên “Trai bao”, sau đó ấn gọi.



Điện thoại mới đổ một tiếng chuông đã được đầu bên kia bắt máy.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi