Chương 22 HỌC SINH CHUYỂN TRƯỜNG
Bùi Diệp đưa cái hộp đựng chiếc chìa khóa tín vật cho Phó Thiên Thiên.
“Thiên Thiên, đồ đây!”
Phó Thiên Thiên nhận lấy chiếc hộp anh đưa.
“Khi nào thì tôi có thể đến sân huấn luyện vệ sĩ của nhà họ Bùi?”
“Tôi sẽ gọi điện thoại cho em ngay sau khi tôi sắp xếp xong.”
“Được, tôi chờ điện thoại của anh.”
Dứt lời, Phó Thiên Thiên cũng không nói lời thừa thãi nữa, mà cầm lấy đồ rồi quay người rời khỏi phòng làm việc của Bùi Diệp.
***
Buổi chiều, Phó Thiên Thiên trở lại lớp học.
Hoa khôi Hoàng Viên Viên của lớp đã thay bộ đồ khác. Nhìn thấy Phó Thiên Thiên từ bên ngoài đi vào, mặt mày cô ta lộ vẻ giận dữ.
Chính đồ ngu xuẩn này sáng nay đã hại cô ta bẽ mặt.
Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện Phó Thiên Thiên sắp phải đối mặt, vẻ mặt Hoàng Viên Viên lại đổi thành phấn khởi. Với cái tính nhát gan của mình, lát nữa chắc chắn Phó Thiên Thiên sẽ sợ chết khiếp.
Hoàng Viên Viên dán mắt vào Phó Thiên Thiên, nhìn cô đi về chỗ ngồi, sự mong đợi trong mắt cô ta càng lúc càng nồng đậm.
Khi đi về chỗ ngồi của mình, Phó Thiên Thiên đã nhìn thấy “thứ” ở trong ngăn bàn của cô.
Phó Thiên Thiên thản nhiên đặt cặp sách lên mặt bàn rồi thò tay vào trong ngăn bàn. Một con rắn hoa dài khoảng hơn một mét, bị Phó Thiên Thiên tóm trúng vào cổ và kéo ra.
Hai bạn học nữ ngồi bên cạnh Phó Thiên Thiên hoảng sợ hét toáng lên, mặt mày tái xanh, vội vã tránh ra.
Phó Thiên Thiên bình tĩnh cầm con rắn đi tới trước mặt nam sinh đã bỏ con rắn vào trong ngăn bàn của cô.
Thấy cô cầm con rắn đi tới trước mặt mình, cậu ta kinh hãi rụt người về phía sau.
“Cậu… cậu muốn làm gì? Mau vứt nó đi!”
Phó Thiên Thiên thoáng nhìn con rắn, lạnh lùng nói: “Lúc bỏ nó vào trong ngăn bàn của tôi, sao cậu không sợ mà bây giờ lại sợ?”
Nam sinh mở to hai mắt, già mồm chối cãi: “Cậu đừng nói lung tung, đừng đổ oan cho người khác! Tôi không làm việc đó!”
Phó Thiên Thiên cười khẩy, cầm tay cậu ta lên, trên ống tay áo của cậu ta còn dính chút rêu giống y hệt rêu trên mình con rắn.
Nam sinh thấy thế liền chột dạ định rụt tay về, nhưng Phó Thiên Thiên đã nhanh chóng dí con rắn lên mu bàn tay của cậu ta, mu bàn tay của cậu ta lập tức bị con rắn cắn một phát. Sau đó, Phó Thiên Thiên mới thả tay cậu ta ra.
Bàn tay vừa được thả ra, nam sinh hoảng hốt nhìn hai vết răng rắn trên mu bàn tay của mình.
“Ôi, tay của tôi, tôi bị rắn cắn rồi, mau gọi xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu!” Cậu ta thét lên.
Phó Thiên Thiên dửng dưng liếc nhìn cậu ta.
“Không cần phải gọi, con rắn này không có độc. Nhưng, nếu lần sau cậu còn dám bỏ thứ gì đó vào trong ngăn bàn của tôi, thì tôi sẽ bắt một con rắn độc thật sự. Tay nào của cậu bỏ đồ vào, tôi sẽ để rắn cắn cái tay đó.”
Khi nói những lời này, cả người Phó Thiên Thiên như toát ra hơi thở của quỷ Satan uống máu dưới địa ngục, khiến người ta cảm thấy hãi hùng. Không chỉ nam sinh kia mà những học sinh khác đang ở trong lớp cũng đều khiếp vía.
Dưới ánh mắt của mọi người, Phó Thiên Thiên đi ra khỏi phòng học. Khi cô trở lại, con rắn trên tay cô đã biến mất. Không biết cô đã ném con rắn đi đâu.
Sau chuyện vừa rồi, tất cả mọi người trong lớp đều nhìn cô với vẻ mặt mang theo sự sợ hãi.
Trước kia, bọn họ chỉ biết Phó Thiên Thiên là người yếu đuối, từ khi nào mà cô lại trở nên mạnh bạo như thế này? Mà lúc cô trở nên mạnh bạo, thật sự rất đáng sợ.
Đến giờ lên lớp, tiết này vẫn là tiết Ngữ Văn, cô giáo ngữ văn Vương Hủy vừa hay cũng chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp 12A9 bọn họ.
Đi cùng Vương Hủy bước vào lớp còn có một nam sinh.
“Chào các em, cô giới thiệu với các em một chút, người đứng bên cạnh cô là bạn Thịnh Diên, học sinh mới chuyển đến. Sau này, bạn ấy là bạn học cùng lớp của chúng ta.” w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Chương 22 HỌC SINH CHUYỂN TRƯỜNG
Bùi Diệp đưa cái hộp đựng chiếc chìa khóa tín vật cho Phó Thiên Thiên.
“Thiên Thiên, đồ đây!”
Phó Thiên Thiên nhận lấy chiếc hộp anh đưa.
“Khi nào thì tôi có thể đến sân huấn luyện vệ sĩ của nhà họ Bùi?”
“Tôi sẽ gọi điện thoại cho em ngay sau khi tôi sắp xếp xong.”
“Được, tôi chờ điện thoại của anh.”
Dứt lời, Phó Thiên Thiên cũng không nói lời thừa thãi nữa, mà cầm lấy đồ rồi quay người rời khỏi phòng làm việc của Bùi Diệp.
***
Buổi chiều, Phó Thiên Thiên trở lại lớp học.
Hoa khôi Hoàng Viên Viên của lớp đã thay bộ đồ khác. Nhìn thấy Phó Thiên Thiên từ bên ngoài đi vào, mặt mày cô ta lộ vẻ giận dữ.
Chính đồ ngu xuẩn này sáng nay đã hại cô ta bẽ mặt.
Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện Phó Thiên Thiên sắp phải đối mặt, vẻ mặt Hoàng Viên Viên lại đổi thành phấn khởi. Với cái tính nhát gan của mình, lát nữa chắc chắn Phó Thiên Thiên sẽ sợ chết khiếp.
Hoàng Viên Viên dán mắt vào Phó Thiên Thiên, nhìn cô đi về chỗ ngồi, sự mong đợi trong mắt cô ta càng lúc càng nồng đậm.
Khi đi về chỗ ngồi của mình, Phó Thiên Thiên đã nhìn thấy “thứ” ở trong ngăn bàn của cô.
Phó Thiên Thiên thản nhiên đặt cặp sách lên mặt bàn rồi thò tay vào trong ngăn bàn. Một con rắn hoa dài khoảng hơn một mét, bị Phó Thiên Thiên tóm trúng vào cổ và kéo ra.
Hai bạn học nữ ngồi bên cạnh Phó Thiên Thiên hoảng sợ hét toáng lên, mặt mày tái xanh, vội vã tránh ra.
Phó Thiên Thiên bình tĩnh cầm con rắn đi tới trước mặt nam sinh đã bỏ con rắn vào trong ngăn bàn của cô.
Thấy cô cầm con rắn đi tới trước mặt mình, cậu ta kinh hãi rụt người về phía sau.
“Cậu… cậu muốn làm gì? Mau vứt nó đi!”
Phó Thiên Thiên thoáng nhìn con rắn, lạnh lùng nói: “Lúc bỏ nó vào trong ngăn bàn của tôi, sao cậu không sợ mà bây giờ lại sợ?”
Nam sinh mở to hai mắt, già mồm chối cãi: “Cậu đừng nói lung tung, đừng đổ oan cho người khác! Tôi không làm việc đó!”
Phó Thiên Thiên cười khẩy, cầm tay cậu ta lên, trên ống tay áo của cậu ta còn dính chút rêu giống y hệt rêu trên mình con rắn.
Nam sinh thấy thế liền chột dạ định rụt tay về, nhưng Phó Thiên Thiên đã nhanh chóng dí con rắn lên mu bàn tay của cậu ta, mu bàn tay của cậu ta lập tức bị con rắn cắn một phát. Sau đó, Phó Thiên Thiên mới thả tay cậu ta ra.
Bàn tay vừa được thả ra, nam sinh hoảng hốt nhìn hai vết răng rắn trên mu bàn tay của mình.
“Ôi, tay của tôi, tôi bị rắn cắn rồi, mau gọi xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu!” Cậu ta thét lên.
Phó Thiên Thiên dửng dưng liếc nhìn cậu ta.
“Không cần phải gọi, con rắn này không có độc. Nhưng, nếu lần sau cậu còn dám bỏ thứ gì đó vào trong ngăn bàn của tôi, thì tôi sẽ bắt một con rắn độc thật sự. Tay nào của cậu bỏ đồ vào, tôi sẽ để rắn cắn cái tay đó.”
Khi nói những lời này, cả người Phó Thiên Thiên như toát ra hơi thở của quỷ Satan uống máu dưới địa ngục, khiến người ta cảm thấy hãi hùng. Không chỉ nam sinh kia mà những học sinh khác đang ở trong lớp cũng đều khiếp vía.
Dưới ánh mắt của mọi người, Phó Thiên Thiên đi ra khỏi phòng học. Khi cô trở lại, con rắn trên tay cô đã biến mất. Không biết cô đã ném con rắn đi đâu.
Sau chuyện vừa rồi, tất cả mọi người trong lớp đều nhìn cô với vẻ mặt mang theo sự sợ hãi.
Trước kia, bọn họ chỉ biết Phó Thiên Thiên là người yếu đuối, từ khi nào mà cô lại trở nên mạnh bạo như thế này? Mà lúc cô trở nên mạnh bạo, thật sự rất đáng sợ.
Đến giờ lên lớp, tiết này vẫn là tiết Ngữ Văn, cô giáo ngữ văn Vương Hủy vừa hay cũng chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp 12A9 bọn họ.
Đi cùng Vương Hủy bước vào lớp còn có một nam sinh.
“Chào các em, cô giới thiệu với các em một chút, người đứng bên cạnh cô là bạn Thịnh Diên, học sinh mới chuyển đến. Sau này, bạn ấy là bạn học cùng lớp của chúng ta.” w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com