BÀ CHỦ CỰC PHẨM CỦA TÔI

Phương Thanh Di về tới nhà thì bị mùi hương gay mũi làm ho sặc sụa, cô còn chưa đóng cửa đã chạy vào bếp, cau mày hỏi: “Cậu đang làm gì đấy?”

“Làm sa tế.”

Lâm Húc Dương quay đầy lại đáp.

“Sao không mở máy hút khói lên, cậu muốn tôi sặc chết à?”

Phương Thanh Di không vui hỏi.

“Mở rồi, nhưng có lẽ không có tác dụng, ngại quá, sắp xong rồi đây, cô chịu khó nhịn một chút, tôi cũng muốn nhân lúc cô không ở nhà thì làm, không ngờ cô lại về sớm như vậy.”

Lâm Húc Dương áy náy nói.

“Mở máy hút khói mức tối đa!”

Phương Thanh Di bực bội cau mày, bỏ lại câu này rồi chạy ra phòng khách mở hết cửa sổ ra, đồng thời bật điều hoà thay đổi không khí, một lúc sau mùi vị khiến người khác sặc trong phòng mới dần dịu đi.

Vừa về đã gặp chuyện không vui khiến Phương Thanh Di có hơi tức giận, ngồi một lát thấy nhàm chán bèn vào bếp xem rốt cuộc Lâm Húc Dương đang làm gì.

Trong bếp có rất nhiều gia vị gần như mới tinh, không cần nói cũng biết là người đàn ông này mua về.

Ở bên cạnh bếp gas, Lâm Húc Dương đặt một bát sa tế, dường như sau khi mùi hương không còn gay mũi nữa thì sa tế này chỉ còn có vị cay nhẹ.

“Cô làm gì mà cứ nhìn tôi thế?”

Lâm Húc Dương hỏi.

“Tôi lo cậu sẽ làm nhà bếp lộn xộn lên!”

Phương Thanh Di đáp trả không chút khách sáo.

“Yên tâm, không đâu, đồ tôi dùng cho buôn bán đều mua mới hết rồi, đến thử món khoai tây tôi mới làm đi này!”

Lâm Húc Dương nói xong thì cầm một đĩa khoai tây cắt thành hình răng cưa tới trước mặt Phương Thanh Di.

Trên khoai tây có vụn hành thái nhỏ, dường như còn có nguyên liệu khác trộn cùng, sa tế màu đỏ tưới đều từng lát khoai tây như vẽ đường, ngửi thấy có mùi thơm nhạt của ớt và giấm.

Có lẽ là tới giờ ăn tối nên người cũng đói bụng, Phương Thanh Di ngửi thấy mùi thơm này lập tức chảy nước miếng, trong lòng thầm suy nghĩ phải nếm thử.

Không đợi Lâm Húc Dương nói lần thứ hai, Phương Thanh Di đã cầm đũa lên gắp một miếng cho vào miệng.

Khi hương vị lan tới vị giác, mắt Phương Thanh Di sáng lên, suy nghĩ còn chút oán trách ban đầu cũng tan biến, chỉ còn lại sự ngạc nhiên vui mừng, động đũa gắp đồ ăn vào miệng lần nữa.

“Thế nào? Phương thức bí truyền lần này khiến hương vị ngon hơn chứ?”

Thấy Phương Thanh Di ăn ngon như vậy, Lâm Húc Dương cũng đắc ý hỏi.

“Ngon lắm, sao lại ngon đến vậy?”

Phương Thanh Di gật đầu, cô không ngờ Lâm Húc Dương lại có thể nấu được món khoai tây trộn hợp khẩu vị mình đến vậy.

“Đương nhiên đây là phương thức bí truyền rồi, phối hợp tỉ lệ gia vị hợp lý, công lao còn lại là nhờ vào sa tế khiến tôi bị sặc đến mức không thở được này! Đây chính là phương thức bí truyền đó! Đương nhiên bát này tôi đã đặc biệt làm theo khẩu vị thích ăn chua hơn một chút của cô rồi!”

Hiếm khi Lâm Húc Dương lại có cơ hội được đắc ý trước mặt Phương Thanh Di.

“Phương thức bí truyền của cậu dùng không ít nguyên liệu nhỉ?!”

Phương Thanh Di nhìn thoáng qua thùng rác trong bếp, cơ bản chất đầy khoai tây và những nguyên liệu khác.

“Đều đáng giá cả, tôi không thử nhiều lần thì sao có thể phối được tỉ lệ hợp với cảm giác hơn chứ? Sau này đi bán tôi cứ làm theo tỉ lệ này, chắc chắn có thể bán chạy, ha ha ha!”

Lâm Húc Dương cười lớn, trông như có thể nhìn thấy mình bán khoai tây kiếm được không ít tiền.

“Cậu đừng có đắc ý quá sớm, cậu cần xem khẩu vị của nhiều người chứ không phải sở thích cá nhân của tôi! Đa số mọi người thích ăn khoai tây của cậu thì mới có lượng tiêu thụ!”

Phương Thanh Di đả kích Lâm Húc Dương không chút nể tình .

“Ha ha, đương nhiên tôi biết, khi bán tôi sẽ tiện thể điều tra khẩu vị luôn, hơn nữa vừa nãy tôi cũng nói rồi, đĩa này là tôi đặc biệt làm theo khẩu vị của cô, cố ý nấu cho cô đó!”

Lâm Húc Dương gật đầu cười.

Nghe thấy Lâm Húc Dương lặp lại lời này lần nữa, mặt Phương Thanh Di thoáng ửng đỏ, dường như không muốn để người đàn ông này thấy sự khác thường của mình.

Phương Thanh Di xoay người, bưng đĩa khoai tây đi ra ghế sofa, sau đó dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Khoai tây không tệ, tôi sẽ ăn từ từ, cậu vẫn nên tranh thủ thời gian làm bữa tối đi, thấy cậu có chút thiên phú nấu nướng, sau này giao chuyện nấu cơm cho cậu, coi như điều kiện kèm theo mà tôi cho cậu ở lại đây!”

“Được! Vậy cô đợi một lúc, ăn xong khoai tây gọi tôi một tiếng là được!”

Lâm Húc Dương cũng không để ý, cười nói rồi đi vào bếp bận rộn tiếp.

Dường như anh cảm thấy khoai tây mình làm có khiến người khác thích hay không cũng không quan trọng, chỉ cần Phương Thanh Di cảm thấy ổn thì coi như anh đã thành công rồi.

Nghe thấy Lâm Húc Dương đi vào trong bếp, dường như tâm trạng người đàn ông này rất tốt, khi nấu ăn còn ngâm nga ca hát.

Phương Thanh Di quay đầu nhìn cửa phòng bếp, khoé miệng khẽ nở nụ cười.

Lâm Húc Dương làm thêm vài món rồi gọi Phương Thanh Di vào dùng cơm.

Trên bàn ăn, hai người không nói nhiều, chẳng qua Lâm Húc Dương thấy Phương Thanh Di ăn đồ mình nấu ngon lành thì cũng thấy vui trong lòng.

Sau bữa ăn, Phương Thanh Di ngồi trên sofa xem phim, có vẻ đây là việc duy nhất cô làm vào buổi tối.

Lâm Húc Dương lại bận rộn trong bếp, ngày mai anh sẽ đi bán khoai tây, đương nhiên phải chuẩn bị nguyên liệu một chút.

Anh tính thầm trong lòng, bình thường nửa cân khoai tây làm được ba phần, Lâm Húc Dương ước tính ngày mai có thể bán được năm mươi đến một trăm phần, cứ chuẩn bị mười lăm cân khoai tây trước đã.

Vừa mới bắt đầu làm, cho dù về số lượng hay mùi vị thì chắc chắn cũng phải cố gắng khiến khách hàng hài lòng mới thôi.

Anh chuẩn bị trước một cái thùng, cho khoai tây đã cắt hình răng cưa vào trong ngâm nước, tránh để lâu tinh bột lên men sẽ không đẹp mắt.

Có một thứ nữa phải chiên trước, có điều sáng mai mới làm được, chiên dầu trước để qua đêm sẽ ảnh hưởng tới vị giác.

Chuẩn bị xong những thứ này đã là chuyện của hai tiếng sau.

Lâm Húc Dương lau tay rồi ra khỏi bếp, đúng lúc nhìn thấy Phương Thanh Di xoay cổ như bị đau, thỉnh thoảng còn đấm bóp sau vai.

“Sao thế? Đau vai à?”

Lâm Húc Dương tiến lên hỏi.

“Ừm, hơi đau, làm việc cứ phải ngồi mãi nên vai rất cứng.”

Phương Thanh Di gật đầu.

“Vậy cô nằm xuống, tôi mát xa cho cô.”

Lâm Húc Dương không hề suy nghĩ mà nói.

“Cậu mát xa cho tôi ư?”

Nghe thấy câu này, Phương Thanh Di có phần cảnh giác nhìn người đàn ông trước mắt.

“Đúng thế, mát xa, trước đây tôi là nhân viên kì cọ cho khách ở trung tâm của Đặng Hạo, ít nhiều cũng biết một vài kỹ thuật mát xa.”

Lâm Húc Dương nghiêm túc gật đầu.

Phương Thanh Di nhìn Lâm Húc Dương với vẻ cẩn thận, dường như đang xác định xem có phải người đàn ông này có ý đồ gì khác không, có điều nhìn vẻ mặt chân thành của anh thì vẫn mỉm cười: “Vậy phiền cậu rồi.”

“Không gọi là phiền, dù sao tôi cũng xong việc của mình rồi, hơn nữa lần trước tôi đau lưng cũng là cô giúp tôi mà…”

Lâm Húc Dương thoải mái đáp.

Dường như nghĩ đến lúc Phương Thanh Di chườm nóng cho Lâm Húc Dương, bầu không khí giữa hai người trở nên có chút mập mờ.

“Haha, không nói nhiều nữa, cô nằm sấp xuống trước đi.”

Lâm Húc Dương ngượng ngùng cười nói.

Phương Thanh Di gật đầu nằm sấp trên ghế sofa.

Nhìn dáng người vểnh lên phía sau của người phụ nữ, dường như Lâm Húc Dương lại nhớ tới lần xoa bóp ngoài ý muốn ở suối nước nóng, chỉ là lần đó rung động lòng người hơn chút.

Ổn định lại tâm trạng, tay Lâm Húc Dương đặt lên hai vai Phương Thanh Di.

“Ôi, lực mát xa của cậu thích hợp đấy, cảm giác như đi spa ở câu lạc bộ suối nước nóng vậy.”

Lâm Húc Dương làm rất tốt, bóp vai khiến Phương Thanh Di cảm thấy rất thoải mái, không khỏi khen ngợi một câu.

Câu nói này khiến Lâm Húc Dương hoảng hốt trong lòng, suýt nữa anh đã quên vấn đề này.

Với sự thông minh của Phương Thanh Di, cô sẽ không dựa vào khả năng mát xa mà phát hiện người mát xa cho cô khi ở suối nước nóng thật ra là mình chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi