BÀ CHỦ CỰC PHẨM CỦA TÔI

“Một triệu?!!”

Phương Thanh Di tức giận lặp lại lần nữa.

“Không sai, là một triệu! Cô có nhiều tiền như thế, một triệu cũng chả là gì với cô, hơn nữa còn có thể cứu người yêu của cô về mà.”

Đặng Hạo cười trả lời.

“Ông mơ đi!”

Phương Thanh Di không chút do dự mắng ngược lại,nhưng ngay sau đó cô dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Húc Dương.

“Ha ha ha...”

Nghe Phương Thanh Di nói, Lâm Húc Dương bỗng cười ha hả.

“Mày cười cái gì? Người tình của mày không chịu bỏ tiền cứu mày mà mày còn cười được à?”

Đặng Hạo cau mày hỏi.

“Tôi cười ông là một thằng ngu, ông thật sự cho rằng tôi đáng giá thế à? Một triệu? Ông cứ thử xé tôi thành từng mảnh nhỏ đem bán thử xem được một triệu hay không? Rốt cuộc ông cho rằng tôi và Phương Thanh Di có mối quan hệ gì chứ? Trong mắt cô ấy tôi đáng giá một triệu ư? Thật sự khiến tôi cười chết mất, ông làm chồng lại đi bắt một người đàn ông khác để uy hiếp vợ mình? Ông có thấy mất mặt không? Nhất định phải tự mình cắm sừng cho mình à? Khụ... Phụt...”

Lâm Húc Dương cười giễu cợt, Đặng Hạo thẹn quá thành giận lại thụi một đấm vào người anh.

“Đã nói mày đừng nói nhảm! Phương Thanh Di, cô muốn dẫn tên đàn ông này đi thì đưa cho tôi một triệu!”

Đặng Hạo bị chọc trúng chỗ đau, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Phương Thanh Di, đừng cho ông ta một đồng nào hết! Hôm nay tôi xem thử ông ta có gan giết chết tôi hay không!”

Lâm Húc Dương cố nén sự đau đớn trên cơ thể, tức giận gào lên.

“Đầu trọc, khiến nó câm miệng lại!”

Đặng Hạo ra lệnh.

Tên đầu trọc nghe thế, ra hiệu cho hai đứa đàn em kéo Lâm Húc Dương qua một bên, cười khẩy rồi không ngừng vung đấm ra đánh.

Lâm Húc Dương không ngừng kêu rên, nhưng vẫn cắn chặt quai hàm, không kêu lên thành tiếng.

“Đừng đánh! Đặng Hạo, ông đừng có quá đáng quá!”

Phương Thanh Di lạnh lùng quát.

Tên đầu trọc liếc mắt nhìn Đặng Hạo, thấy ông ta ra hiệu rồi mới thả Lâm Húc Dương ra. Lâm Húc Dương ôm bụng bò lăn ra đất, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi lại được.

“Không có một triệu đâu. Nhiều nhất tôi chỉ có thể đưa ông ba trăm! Công ty đang làm dự án lớn, vốn liếng đều bỏ vào đó hết rồi!”

Trong mắt Phương Thanh Di hiện lên vẻ bất lực, cô tức giận nói.

“Ba trăm? Quá ít! Trừ khi cô cho tôi cổ phần của công ty!”

Mặt Đặng Hạo đầy vẻ cười nhạo.

“Đừng hòng! Chỉ có ba trăm thôi! Cổ phần công ty ông đừng có mơ tới! Nếu không tôi lập tức bỏ đi, ông muốn làm gì cậu ta thì đó là chuyện của ông!”

Phương Thanh Di không chút do dự nói, nhưng mà trong mắt lại loé lên một chút băn khoăn.

Đặng Hạo thấy thái độ của Phương Thanh Di kiên quyết như thế, trong lòng có hơi do dự, nhưng lại vô tình nhìn thấy chút băn khoăn trong mắt Phương Thanh Di, lập tức ra hiệu cho tên đầu trọc.

Tên đầu trọc lập tức đá một phát vào sườn bụng của Lâm Húc Dương, Lâm Húc Dương không nhịn được, kêu gào thảm thiết.

“Đừng đánh nữa! Tôi đưa!”

Điều khiến cho mọi người bất ngờ là Cung Ấu Hi đứng ở bên cạnh đột nhiên hét lên những lời này.

Những người ở trong phòng đều sững sờ, tất cả đều quay sang nhìn cô gái từ lúc bước vào đến giờ gần như chưa nói lời nào này.

“Cái gì? Tôi không nghe lầm chứ? Cô đưa?”

Đặng Hạo nhướn mày hỏi, lúc này đầu trọc cũng rất biết điều dừng tay đứng sang một bên.

“Không sai! Tôi đưa! Tôi đưa các người năm trăm! Thả anh Húc Dương ra ngay!”

Trong mắt Cung Ấu Hi hiện lên một chút sợ hãi, nhưng lại dùng ánh mắt vô cùng kiên quyết trả lời.

“Ha ha ha, Lâm Húc Dương có nghe không hả, cô gái trẻ này nói đồng ý trả năm trăm để cứu mày kìa, mày không ngờ mình còn có giá đến thế đúng không?”

Đặng Hạo đi đến trước mặt Lâm Húc Dương, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh.

“Chuyện này không có liên quan đến cô, cô là ai chứ! Đừng có xía vào!”

Lâm Húc Dương quay đầu, cơ thể đau đớn làm khuôn mặt anh có chút méo mó.

“Tôi... Tôi có tiền, tôi có thể đưa tiền cho các người! Thả anh Húc Dương ra, hơn nữa bảo đảm sau này ông sẽ không kiếm chuyện với anh ấy nữa, tôi lập tức đưa tiền cho các người! Có thể đưa ngay lập tức!”

Cung Ấu Hi làm như không nghe thấy lời Lâm Húc Dương nói, mặt mày nghiêm túc nhìn Đặng Hạo.

“A ha ha ha, chậc chậc chậc... Lâm Húc Dương, tao thật không thể hiểu được, không lẽ một thằng bám váy như mày chỉ cần có được một cái vẻ ngoài đẹp mã là có thể hấp dẫn được phụ nữ ư? Không ngờ còn có phụ nữ chủ động chi tiền vì mày? Trước giờ chưa nghe nói mày có quen biết với người đẹp như thế này nha? Bạn gái mới à?”

Đặng Hạo nhìn Lâm Húc Dương cười nhạo, sau đó ngẩng đầu lấy lòng nhìn Phương Thanh Di nói: “Thanh Di, cô xem, tôi đã nói cái tên này không phải thứ tốt đẹp gì mà, quả nhiên là lén giấu cô đi tìm người phụ nữ khác, loại đàn ông thể này không đáng để cô đối xử tốt. Hay là cô đừng quan tâm chuyện này nữa, chúng ta sống hòa thuận với nhau, tôi trị cho tên này một bài học rồi thả nó ra, hoặc là nếu cô muốn trút giận, muốn làm gì nó cũng được.”

“Không cần! Tôi đưa tiền cho ông, xin... xin ông thả anh ấy ra đi...”

Cung Ấu Hi kích động bước lên một bước.

Phương Thanh Di bỗng nhiên duỗi tay cản Cung Ấu Hi lại, hít sâu mấy hơi rồi mới mở miệng nói: “Đặng Hạo, ông đừng có nhiều lời, chuyện của hai chúng ta đã không còn cứu vãn được nữa rồi, nếu như ông không muốn làm lớn chuyện đến mức không thể giải quyết được nữa thì đừng có mà quá đáng!”

“Vậy sao... Vậy được rồi, vậy cô đưa cho tôi năm trăm đi! Cô gái trẻ kia còn đồng ý đưa, chẳng lẽ cô lại không muốn? Nếu không có khả năng cô sẽ mất đi người tình của mình đó.”

Đặng Hạo nhún vai, dường như câu trả lời của Phương Thanh Di đã nằm trong dự đoán của ông ta.

“Tôi đã nói sẽ đưa ông năm trăm rồi mà! Sao ông còn đòi tiền Phương tiểu thư nữa chứ!”

Cung Ấu Hi kích động hỏi.

Trong mắt Phương Thanh Di hiện lên chút bực bội, trầm giọng nói: “Cung tiểu thư, chuyện này không có liên quan gì đến cô, cô đừng có tham dự vào, chuyện của tôi tôi sẽ tự mình xử lý!”

“Ha ha không sai, Thanh Di nói đúng đó, chuyện này không có liên quan gì đến cô cả, tuy tôi rất muốn lấy tiền của cô, nhưng mà không được...”

Đặng Hạo cười một tiếng, sau đó giải thích: “Tôi đòi tiền Thanh Di, nói đi nói lại đều là chuyện riêng của nhà chúng tôi, chồng đòi tiền vợ thôi mà, thêm một người ngoài vào thì nhiều lắm chỉ là tranh cãi trong chuyện tình cảm. Nhưng mà cô thì khác, nếu như tôi nhận tiền của cô, vậy tính chất sự việc sẽ trở thành bắt cóc, tôi là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, tôi sẽ không làm chuyện trái pháp luật đâu!”

Đặng Hạo giả bộ vô cùng chính trực, đàn em của tên đầu trọc nghe thấy những lời này thì không kìm được bật cười thành tiếng, nhưng mà bị tên đầu trọc trừng mắt liền vội kìm lại.

Cung Ấu Hi kinh ngạc nhìn Đặng Hạo, giống như cô chưa từng gặp qua người nào vô sỉ đến mức này.

Trong ánh mắt của Phương Thanh Di đã không thể khống chế được cảm giác bực bội nữa, cô cố gắng khống chế bản thân không được nổi điên lên, lạnh lùng nói: “Năm trăm, tôi có thể đưa cho ông, điều kiện là sau khi thả Lâm Húc Dương ra ông không được phép kiếm chuyện với cậu ấy nữa!”

“Không được kiếm chuyện với cậu ta nữa? Hình như có hơi đáng tiếc, như thế này đi, tôi đồng ý với cô, sau này sẽ không đụng vào gã này nữa là được chứ gì.”

Đặng Hạo gật đầu rồi nói, như kiểu đang chơi chữ.

“Ông đừng có quanh co lòng vòng với tôi! Ông không được bắt cóc cậu ấy! Không được làm cậu ấy bị thương! Chuyện của hai chúng ta không có liên quan gì đến cậu ấy hết! Nếu như sau này ông lại dùng cậu ấy để uy hiếp tôi! Tôi bảo đảm ông sẽ phải hối hận!”

Phương Thanh Di gần như gào ra những lời này!

“Úi chà chà, đừng tức giận mà, tôi hứa với cô là được rồi, năm trăm thì năm trăm đi, chuyển khoản hay cà thẻ đây”

Mặt Đặng Hạo đầy vẻ không quan tâm.

“Lấy máy POS của ông đến đây, tôi cà thẻ cho ông!”

Phương Thanh Di tức giận lấy thẻ ngân hàng ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi