BÀ CHỦ CỰC PHẨM CỦA TÔI

Lời nói của Phương Thanh Di khiến Lâm Húc Dương sửng sốt một chút, anh hoàn toàn không ngờ rằng người phụ nữ này lại hỏi thẳng ra như thế.

Thấy ánh mắt của người phụ nữ không thèm che giấu xem xét bản thân mình, Lâm Húc Dương lại cảm thấy cái mặt già của mình đỏ lên.

Nhưng mà Lâm Húc Dương phát hiện ra đây là một cơ hội, lấy hết can đảm nói: “Tôi là một người đàn ông bình thường, cô lại xinh đẹp mê người như thế, đương nhiên là tôi muốn...”

“Vậy sao? Tôi đột nhiên nhớ đến câu hỏi lúc nãy của cậu, phụ nữ ấy mà, đôi khi cũng rất cần chứ? Với tôi mà nói thì đến lúc mình cần sẽ tìm một người đàn ông mình thấy thuận mắt để an ủi mình cũng không tệ.”

Lời nói lúc này của Phương Thanh Di còn mang theo chút quyến rũ, làm cho tim của Lâm Húc Dương đập loạn thình thịch.

Trong lòng nghĩ không lẽ là bởi vì chuyện lần này, cho nên Phương Thanh Di càng có thiện cảm với mình hơn? Cho nên an ủi lẫn nhau một chút cũng được?

“Nhưng mà...”

Phương Thanh Di cố ý kéo dài giọng nói, không nói tiếp nữa, cô để ý thấy dáng vẻ chờ mong của Lâm Húc Dương thì cảm thấy buồn cười.

“Nhưng mà cái gì?”

Lâm Húc Dương căng thẳng hỏi tiếp.

“Nhưng mà cậu còn chưa đủ tư cách!”

Phương Thanh Di không hề khách khí nói.

Lời nói đối với Lâm Húc Dương mà nói thì hệt như một đòn giáng xuống, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, vô cùng hụt hẫng nói: “Cô nói không sai, tôi không có gì cả, đúng là không đủ tư cách!”

“Nhưng mà...”

Phương Thanh Di lại đột nhiên đổi cách nói.

Lâm Húc Dương ngẩng đầu ngạc nhiên, trong lòng nghĩ chẳng lẽ còn có cơ hội ư.

“Nhưng mà tôi cũng đã nói, tôi không thiếu tiền, người đàn ông vừa mắt tôi là được...”

Phương Thanh Di nhìn Lâm Húc Dương cười.

“Ý của cô là, tôi có thể sao?”

Lâm Húc Dương càng thêm kích động hỏi.

“Không... Cậu vẫn không thể...”

Phương Thanh Di không hề lưu tình tiếp tục đả kích Lâm Húc Dương.

“Cô muốn nói móc tôi thì cứ nói thẳng đi, không cần vòng vo như vậy...”

Lâm Húc Dương nghiêng đầu khổ sở nói.

“Tôi không có nói móc cậu mà, thấy cậu bị thương mà còn hưng phấn đến như thế, có phải cậu ở cùng với tôi đã phải chịu đựng vất vả lắm không?”

Nói đến đây thì ánh mắt của Phương Thanh Di u buồn một chút, sau đó vươn tay đụng lên đỉnh của cái lều kia một cái rồi nhanh chóng thu tay về.

Chuyện này đối với Lâm Húc Dương mà nói thì giống hệt như lửa cháy mà đổ thêm dầu vậy, ngọn lửa vừa sắp lụi tắt lại bùng lên, hai mắt anh đỏ ngầu nhìn về phía Phương Thanh Di, trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy vẻ gian xảo trong mắt của người phụ nữ này.

“Còn có khúc sau đúng không?”

Lần này Lâm Húc Dương thông minh hơn, thờ ơ hỏi.

“Không sai, tuy cậu cũng khá đẹp trai, nhưng mà đối với tôi thì vẫn không đủ, không có liên quan gì đến chuyện cậu kiếm được bao nhiêu tiền hay có quyền thế ra sao, trong mắt tôi thì cậu vẫn chưa nghe lời, cũng chưa đủ cố gắng! Hơn nữa làm việc cũng không biết động não, nếu như cậu có thể bỏ hết mấy thói hư tật xấu đó làm tôi vừa lòng, có lẽ tôi sẽ xem xét đến cậu...”

Phương Thanh Di cười hì hì, chỉ là ngón tay để sau lưng lại đang siết chặt lại.

Ngay cả Phương Thanh Di cũng không ngờ, lúc nãy cô to gan trêu chọc Lâm Húc Dương, cũng làm cho tim của cô nhảy lên thình thịch.

Chẳng qua bây giờ là vì bình thường tâm lý của cô rất tốt, cố gắng ép bản thân bình tĩnh trò chuyện với Lâm Húc Dương mà thôi.

“Ý của cô là gì? Tình một đêm? Bạn tình? An ủi lẫn nhau thôi sao?”

Nhưng mà hình như phản ứng của Lâm Húc Dương cũng không kích động như trong tưởng tượng của Phương Thanh Di, ánh nghiêm mặt lại nghiêm túc hỏi.

“Ừm... Tuy tôi còn chưa nghĩ nhiều như thế... Nhưng mà đại khái là như vậy.”

Phương Thanh Di hơi đỏ mặt, đương nhiên người phụ nữ ba mươi tuổi biết những lời này có nghĩa là gì.

“Không cần...”

Lâm Húc Dương lắc đầu.

“Hả?”

Phương Thanh Di hơi sửng sốt, cô hoàn toàn không ngờ Lâm Húc Dương sẽ từ chối.

“Tôi nói không cần... Tôi không muốn loại quan hệ này!”

Lâm Húc Dương nghiêm túc trả lời.

“Vậy ý của cậu là? À... cũng đúng, cậu có một cô bạn gái trẻ, làm gì để ý đến loại gái già như tôi...”

Phương Thanh Di như nghĩ đến gì đó, nở một nụ cười nói, cô đột nhiên cảm thấy mình tự đề cao bản thân quá rồi.

Đàn ông chẳng qua chỉ là động vật nửa người dưới, cũng chỉ vào những lúc bốc đồng mới không biết suy nghĩ, đương nhiên đến khi bình tĩnh lại sẽ nghĩ nhiều hơn.

Lâm Húc Dương nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của Phương Thanh Di, nhìn đến mức hai mắt của Phương Thanh Di bắt đầu dao động né tránh, sau đó người đàn ông này đột nhiên ôm chặt lấy Phương Thanh Di, hung hăng hôn lên môi của người phụ nữ này.

“Cậu... cậu làm gì đó?”

Phương Thanh Di hoảng sợ lui về phía sau.

“Phương Thanh Di, yêu cầu cô nói tôi có thể làm theo, cũng có thể là không, nhưng tôi sẽ tự dùng cách của mình để kiếm tiền, dùng chính cách của mình để phấn đấu. Trong mắt tôi, cô là một người phụ nữ xinh đẹp thông minh, không thể phủ nhận, tôi động lòng với cô, tôi cũng từng nghĩ muốn có cô không chỉ một lần. Tôi biết bây giờ tôi không đủ tư cách, nhưng mà ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, tôi sẽ cố gắng đạt đến điều kiện làm cô hài lòng, để cô cam tâm tình nguyện lên giường với tôi, lúc đó thứ tôi muốn không phải là tình một đêm, cũng không phải bạn tình, cũng không phải là lúc cô muốn chúng ta mới có thể an ủi lẫn nhau!”

Lâm Húc Dương nghiêm túc nói.

“Vậy thì là gì?”

Phương Thanh Di thấy Lâm Húc Dương nghiêm túc như thế, đột nhiên cô có cảm giác không hiểu được người đàn ông này, lời anh nói cũng làm cho người phụ nữ này có chút động lòng.

“Cô cảm thấy sẽ là gì chứ? Tôi sẽ khiến cô quang minh chính đại trở thành người phụ nữ của tôi! Tôi sẽ làm một người đàn ông có thể bảo vệ cô, có thể cho cô dựa vào!”

Lâm Húc Dương hào phóng nói.

Phương Thanh Di ngơ ngác, cô ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt, một sợi dây nào đó trong lòng bị đụng mạnh.

Cô quay đầu, trong lúc nhất thời cũng không dám nhìn vào mắt của Lâm Húc Dương, cô chớp chớp mắt, che giấu đi những giọt nước mắt sắp rơi ra khỏi khóe mắt.

“Đừng có nói mạnh miệng, bây giờ cậu như thế nào chính cậu còn không rõ sao? Nếu muốn tôi cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của cậu, cậu còn sớm lắm.”

“Tôi không phải là nói mạnh miệng, tôi chắc chắn sẽ cố gắng thực hiện nó!”

Lâm Húc Dương nhanh chóng nói.

“Chuyện gì cũng không phải cứ nói miệng là được, chờ đến khi cậu làm được rồi hãy nói...”

Phương Thanh Di đứng dậy, đi vào phòng mình, lúc đóng cửa lại thì nói thêm một câu: “Ba mươi năm hình như là hơi lâu thì phải? Lúc đó tôi cũng đã là một bà già rồi, cậu có còn muốn hay không?”

Không đợi Lâm Húc Dương trả lời, Phương Thanh Di đóng cửa phòng lại.

“Cô yên tâm đi, tôi sẽ không để cô chờ lâu như thế đâu! Cho dù là phải đợi ba mươi năm thật, dù mặt cô đầy nếp nhăn, bắp thịt nhão nhoẹt, ngực xệ xuống, tôi cũng muốn!”

Lâm Húc Dương lớn tiếng hét lên.

“Ngu ngốc... Nói bậy bạ gì thế!”

Phương Thanh Di đứng phía sau cửa nghe được rõ ràng giọng nói của Lâm Húc Dương, không biết vì sao, nước mắt lại rơi xuống.

Hôm nay là một ngày khó khăn đối với Phương Thanh Di, không chỉ bởi vì Đặng Hạo gây chuyện, hay là bởi vì chuyện của Lâm Húc Dương mà từ bỏ một chuyện làm ăn lớn, cô thậm chí không nói cho Lâm Húc Dương biết, chuyện làm ăn buổi chiều bất thành, công ty của cô không chỉ tổn thất vài trăm triệu tiền lời mỗi năm, mà đồng thời tất cả những chuẩn bị lúc trước đều sẽ trở thành công dã tràng, công ty sẽ mất một khoản tiền lớn, rất có khả năng chuỗi tài chính cũng sẽ bị đứt gãy.

Nhưng mà những lời này của Lâm Húc Dương, làm cho tâm trạng u sầu suốt một ngày của Phương Thanh Di tốt lên nhiều, cô sờ lên ngón tay theo bản năng, giống như đầu ngón tay còn có thể cảm nhận được một chút ấm áp.

Lại nhìn đồi núi cao ngất của mình, hình như người phụ nữ này nghĩ đến chuyện xấu hổ nào đó, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, cô vùi cơ thể mình vào trong chăn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi