BÀ CHỦ CỰC PHẨM CỦA TÔI

Cùng với cảm giác choáng váng và cơn đau dữ dội, Lâm Húc Dương từ từ mở mắt, nhìn thấy xung quanh toàn màu trắng, không khó để nhận ra bản thân đang nằm trong bệnh viện.

Chau mày nghĩ lại chuyện xảy ra trước đó, anh liều mạng với tên đầu trọc, sau đó bị đánh ngất đi, hình như cuối cùng nhìn thấy Cung Ấu Hi chạy đến.

Chắc là cô ấy đưa mình vào bệnh viện chăng?

Ha......số đỏ, xem ra bản thân vẫn còn sống, không biết tên đầu trọc đã chết chưa?

Lâm Húc Dương nhớ mang máng, sau cảnh tượng điên cuồng, hình như anh ra tay rất tàn nhẫn với tên đầu trọc.

“Anh Húc Dương! Anh tỉnh rồi! Có thấy khó chịu chỗ nào không?”

Giọng nói vui mừng của Cung Ấu Hi vang bên tai.

Lâm Húc Dương gắng gượng quay đầu nhìn, thấy một đôi mắt đầy sự lo lâu và một khuôn mặt vô cùng mệt mỏi.

“Hả?”

Lâm Húc Dương ngây người ra, dường như não vẫn chưa kịp phản ứng lại.

“Sao thế? Anh Húc Dương, anh không nhớ tôi hả? Tôi là Cung Ấu Hi đây!”

Nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của Lâm Húc Dương, Cung Ấu Hi lo lắng hỏi.

“Tôi nhớ......chỉ là phản ứng hơi chậm......”

Lâm Húc Dương yếu ớt nói, nghe thấy giọng nói này, bản thân anh cũng không dám tin hơi thở yếu ớt này phát ra từ miệng mình.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, anh đợi nhé tôi đi gọi bác sĩ!”

Cung Ấu Hi nói xong liền chạy ra ngoài, bước đi khập khễnh.

Không đợi Cung Ấu Hi gọi bác sĩ đến, một người phụ nữ trang điểm trông rất giống đàn ông bước vào.

Lâm Húc Dương quay đầu nhìn kỹ, diện mạo thấy quen quen nhưng anh không biết người phụ nữ này tên là gì.

“Sao nào? Không nhớ tôi sao?”

La Khởi lạnh lùng nhìn Lâm Húc Dương.

“Nhớ......chỉ là không biết cô tên gì......”

Lâm Húc Dương gượng cười đáp lại.

“Tôi họ La tên Khởi! Tôi là chị họ của Cung Ấu Hi!”

La Khởi trả lời.

“À......”

Lâm Húc Dương đáp một tiếng, bây giờ anh rất yếu, anh thật sự không muốn nói gì.

“Ha...... tôi đã coi thường anh rồi, không ngờ anh lại dám liều mạng thật!”

La Khởi cười khẩy nói.

Lâm Húc Dương không trả lời, cũng không biết nên trả lời thế nào.

Lúc này Cung Ấu Hi bước đi khập khễnh đưa bác sĩ vào.

Sau khi kiểm tra một hồi, bác sĩ bình thản nói: “Tỉnh rồi thì không sao, chỉ là vết thương trên người khá nghiêm trọng, từ từ bình phục là được, phải tránh vận động mạnh và quá kích động, dù sao cũng bị thương phần đầu, nếu quá kích động dẫn đến xuất huyết thì phiền phức, chuyện còn lại cần nằm viện để quan sát!”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ!”

Cung Ấu Hi cảm ơn, tiễn bác sĩ ra ngoài.

“Anh Húc Dương, không phải anh đồng ý với tôi là không kích động rồi sao? Một mình anh sao lại đánh nhau với nhiều người như thế chứ! May mà anh không sao!”

Nhìn thấy bác sĩ đi rồi, Cung Ấu Hi lại lo lắng trách móc.

“Ờ.......hình như là hơi kích động rồi, chân cô sao thế?”

Lâm Húc Dương gượng cười hỏi.

“Nó ở tầng 18 nhìn thấy anh đánh nhau, không thèm đi thang máy, vội vàng chạy xuống, nó bị trẹo chân trong lúc đi cầu thang bộ.

Không đợi Cung Ấu Hi nói, La Khởi bực bội trả lời.

“Xin lỗi.”

Lâm Húc Dương áy náy nói.

“Không sao, anh Húc Dương, anh hôn mê hai ngày hai đêm rồi, bác sĩ nói nếu đến ngày thứ ba mà anh vẫn chưa tỉnh lại thì có thể trở thành người thực vật, tôi thực sự rất sợ, cảm ơn trời đất, cuối cùng anh đã tỉnh......”

Cung Ấu Hi vui mừng nói.

“Tôi......tôi đã hôn mê hai ngày hai đêm?”

Lâm Húc Dương mở to mắt.

“Ừm......”

Cung Ấu Hi gật đầu.

“Vậy......Phương Thanh Di biết rồi?”

Lâm Húc Dương lo lắng hỏi.

“Xì......anh đúng là cái đồ không có lương tâm, Tiểu Hi không nghỉ ngơi, ở đây chăm sóc anh hai ngày hai đêm, anh lại hỏi người phụ nữ khác?”

La Khởi tức giận nói.

La Khởi từng gặp Phương Thanh Di, chỉ là thấy đố kỵ với người phụ nữ ưu tú này, hơn nữa biết Phương Thanh Di là người chịu trách nhiệm của Ngự Mỹ Ưu Phẩm, trong lòng càng thấy khó chịu.

“Chị Phương có đến mấy lần, có điều chị ấy bận việc công ty, về trước để sắp xếp, nói lát nữa sẽ qua......”

Cung Ấu Hi trừng mắt nhìn La Khởi rồi cười đáp lại.

“Ờ......thì ra là thế......haha......”

Lâm Húc Dương cười gượng, để Phương Thanh Di biết bản thân thê thảm như này, không biết sẽ giáo huấn anh thế nào, biết được lát nữa người phụ nữ này sẽ đến, Lâm Húc Dương bỗng nhiên thấy hơi chột dạ.

“Vậy tên đầu trọc? Chết chưa?”

Lâm Húc Dương nghĩ một lúc rồi hỏi.

“Tên đó vẫn chưa chết, cũng chấn thương não như anh, có điều tỉnh rồi, đầu ông ta cứng hơn đầu anh!”

La Khởi trả lời.

“Không sao hả? Ha......cũng may đấy nhỉ......”

Lâm Húc Dương nở nụ cười nhẹ nhõm.

“Sao thế? Chưa đánh chết ông ta nên anh thấy tiếc nuối sao?”

La Khởi nhíu mày hỏi.

“Cũng không phải, bây giờ nghĩ lại lúc đó bản thân kích động liều mạng với ông ta như thế, xem ra có chút không đáng, nói là đáng tiếc thì cũng thấy vui, nói vui thì cũng thấy hơi tiếc."

Lâm Húc Dương thở dài một hơi rồi nói.

“Ha......anh nói tôi nghe xem nào?”

La Khởi hứng thú hỏi.

“Chị Khởi, bây giờ anh ấy cần nghỉ ngơi, để anh ấy bớt nói đi.”

Cung Ấu Hi quan tâm nhắc một câu.

“Không sao, anh ta vẫn có thể nói chuyện được thì chứng tỏ vẫn ổn! Nói nhiều toả hết sự bí bách khó chịu ra, sẽ khỏi nhanh hơn!”

La Khởi không biết lấy lý lẽ ở đâu ra.

Lâm Húc Dương nghe xong không nhịn được liền lườm một cái, nhưng vẫn từ tốn nói: “Tôi vốn nghĩ đánh chết tên trọc đầu đó thì bản thân sẽ trở thành tội phạm giết người, vậy thì cho dù tôi tỉnh lại thì cũng bị bắn chết, một mạng đền một mạng mà, sống rất mệt, chết rồi coi như xong! Bây giờ tên đầu trọc chưa chết, có thể bản thân không cần phải chết, nghĩ đến việc bản thân còn rất nhiều chuyện chưa làm, rất nhiều ân tình chưa trả, lại thấy tiếp tục sống vẫn có chuyện để làm, có điều xem ra phải ngồi tù, trong lòng có chút vướng bận.”

“Sẽ không đâu! Anh Húc Dương, anh không phải ngồi tù đâu!”

Cung Ấu Hi vội vàng nói.

“Hả?”

Lâm Húc Dương có chút không tin.

“Tiểu Hi nhờ bố nó giúp, đã xử lý xong chuyện của tên đầu trọc cho anh rồi, đền chút tiền, không truy cứu trách nhiệm, nếu không anh cho rằng tại sao anh tỉnh rồi mà cảnh sát vẫn chưa đến tìm chứ?”

La Khởi giải thích.

“Đền tiền? Đền bao nhiêu tiền?”

Lâm Húc Dương hỏi.

“Không nhiều, không quan trọng, chủ yếu bây giờ anh Húc Dương phải nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện khác anh không cần lo!”

Cung Ấu Hi vội vàng nói.

“Cũng không nhiều, cộng thêm tiền viện phí có hơn 200 nghìn tệ thôi!”

La Khởi kéo âm dài, phát hiện Cung Ấu Hi lại trừng mắt với cô.

“Trừng mắt với chị làm gì? Điều nên nói vẫn phải nói, để tránh tên này không biết tình hình? Tưởng rằng có thể dễ dàng giải quyết chuyện này!”

‘Hơn 200 nghìn?”

Lâm Húc Dương trợn tròn mắt, gượng cười lắc đầu, thở dài một hơi rồi nói: “Tiểu Hi, xem ra tôi phải nợ ân tình của cô, cô yên tâm tôi sẽ tìm cách trả số tiền này cho cô!”

“Không quan trọng, anh Húc Dương, tôi không cần anh trả tiền, anh nghỉ ngơi đi, không cần nghĩ nhiều.”

Cung Ấu Hi lắc đầu.

Cốc cốc cốc.

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, ba người đưa mắt nhìn ra, Phương Thanh Di đang đứng ở trước cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi