BA CỦA BẢO BẢO LÀ TỔNG TÀI KHÓ ĐỐI PHÓ

Chờ đến khi Tiêu Hách Thiên đi chụp ảnh với người khác, Đường Thi quay đi, tức sôi máu vì hành động lỗ mãng của anh ta. Uổng công lúc trước cô còn cho rằng Tiêu Hách Thiên là diễn viên có tiền đồ, bây giờ gặp mặt mới biết đều là giả dối! Hình tượng của ngôi sao không thể tin! Đường Thi quyết định về nhà sẽ vạch trần bộ mặt thật của Tiêu Hách Thiên với Khương Thích, kêu cô ấy đừng coi Tiêu Hách Thiên như bảo bối nữa, về nhà vứt hết album ảnh đã mua của Tiêu Hách Thiên đi!

Thấy Đường Thi tức giận, Bạc Dạ lại cảm thấy cô rất đáng yêu. Anh ôm mặt, thầm nghĩ mình xong đời rồi, hoàn toàn chìm đắm mất rồi. Sau đó anh nói với Đường Thi: “Em còn muốn chữ ký của Tiêu Hách Thiên không?”

Đường Thi đã hoàn toàn thất vọng với Tiêu Hách Thiên, cho nên cũng không còn xa cách với Bạc Dạ như trước, quay mặt đi nói: “Không cần!” “Ở kìa!” Bạc Dạ cố ý cười nói: “Tôi còn định xin chữ ký giúp em, để hắn ta biết em là fans của hắn ta, có lẽ sẽ chủ động liên lạc với em xem đêm nay có muốn tới một lần không.” “Anh bớt nói giùm đi!” Đường Thi đỏ mặt: “Từ hôm nay trở đi, tôi đã từ fans của Tiêu Hách Thiên biến thành người qua đường, à không, từ fans thành anti-fans!” Bạc Dạ sướиɠ rơn cả người, cực kỳ thích vẻ mặt chán ghét Thiệu Thần của Đường Thi. Anh bèn tiến lên, không đứng đắn nói: “Vậy thì em làm fans của tôi đi, tôi rất chân thật.”

Đường Thi lạnh lùng nhìn anh, cười lạnh nói: “Chân thật á?”

Bạc Dạ lập tức ủ rũ: “Quá khứ không tính, bây giờ tôi rất chân thật.”

Đường Thi khoanh tay trước ngực: “Thật sao? Lúc trước anh còn đe dọa tôi kinh lắm mà, bây giờ hối hận à?”.

Bạc Dạ không chớp mắt: “Hối hận.”

Lần này đến lượt Đường Thi nghẹn họng. Bạc Dạ nói vậy khiến cô không biết nên phản ứng như thế nào. Cô lắp bắp: “Vậy thì… Anh cũng không thể xóa bỏ sự tồn tại của nó!” “Tôn tại thì tồn tại vậy.” Bạc Dạ lơ đễnh xòe tay: “Dù gì bây giờ tôi vẫn còn sống, còn có sức dây dưa với em.”

Đường Thi há hốc mồm nhìn Bạc Dạ: “Anh uống nhầm thuốc hả?” “Không phải.” Bạc Dạ cười nói: “Nếu tôi sắp chết, em có thể thỏa mãn tôi, làm bạn gái của tôi được không?”

Đường Thi quay đầu: “Không thể.”

Bạc Dạ ôm ngực, ra vẻ bị thương: “Em ác thật. Em xem tôi đã rất cố gắng rồi, đừng so đo chuyện cãi nhau lúc trước được không? Em cũng biết con người đều có thất tình lục ɖu͙ƈ, em coi như hôm đó tôi mụ đầu được không? Hay là trở lại quan hệ bạn bè như trước kia nhé?”

Đường Thi kinh ngạc quay sang nhìn Bạc Dạ, thấy anh làm nũng như một con hổ, vừa đáng yêu lại vừa ngầu. Cô nói: “Vậy… Vậy để tôi suy nghĩ một chút. Hôm đó anh nói ác quá, làm tôi bị tổn thương.”

Bạc Dạ nói: “Vậy thì bây giờ em mång tôi đi, hai chúng ta huề nhau.”

Đường Thi hung tợn nói: “Không, vẫn là anh nợ tôi đi!”

Bạc Dạ cười híp mắt: “Tôi có thể hiểu là em đã tiếp nhận lời xin lỗi của tôi không?”

Đường Thi lập tức quay đi, ngạo kiều đi về phía hậu trường: “Tôi không nhiều lời với anh nữa, đi thay quần áo đây.”

Phúc Trăn nhìn từ đầu tới cuối, thấy Bạc Dạ đi đường như sắp bay lên, vẻ mặt kiêu ngạo đến mức gợi đòn, chỉ hận không thể xông lên đánh anh một trận: “Hai người muốn liếc mắt đưa tình tới khi nào mới xong hả? Làm như yêu nhau à?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi