BA CỦA BẢO BẢO LÀ TỔNG TÀI KHÓ ĐỐI PHÓ

Đầu óc Bạc Dạ nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ tới rất nhiều khả năng. Nếu Đường Thi là mục tiêu của họ thì tại sao máy bay còn xảy ra chuyện?

Không, cho nên chắc chắn trên máy bay còn tồn tại nhân vật bí ẩn nào đó, mới dẫn tới thảm án này xảy ra. Trong đầu Bạc Dạ xuất hiện vô số người, đột nhiên nhớ tới một chuyện. “Đoàn đội… Đúng rồi… Đoàn đội thì sao?”

Nếu Đường Thi bỗng dưng biển mất, vậy thì người trong ekip của cô cũng sẽ gặp nạn mới đúng. Cho nên Phúc Trăn sẽ không thể ngồi yên mà chạy tới xem tình huống…

Vậy thì tại sao anh ta lại không xuất hiện? Người trong đoàn đội của Đường Thi đã đi đâu?

Bạc Dạ nhìn chung quanh, kêu Lâm Từ đi xác nhận thân phận của những người đó. Cuối cùng Lâm Từ thống kê được không một ai là người nhà của đoàn đội, cho nên kể cả Đường Thi, toàn bộ thành viên trong ekip đều như bị ai đó xóa sổ mất.

Không… Chắc chắn có điều gì đó kỳ lạ ở đây. Bạc Dạ lập tức gọi cho R7CKY: “Anh có thể tìm thấy toàn bộ đội ngũ chế tác đi cùng Đường Thi ở đâu không?”

R7CKY tìm thấy phương hướng mới nên lập tức làm việc. Ventus gõ phím liên tục, điều động tất cả camera trong sân bay, sau đó nhanh chóng lướt qua danh sách khách hàng check in, cuối cùng ấn nút pause.

Ventus ngừng thở, kinh ngạc nhìn cái tên đó.

Lạc Tứ Đình.

Tay Ventus bắt đầu run rẩy, đứng dậy giật điện thoại của R7CKY, gầm lên với Bạc Dạ: “Người trong đoàn đội đó có lại lịch trong sạch không?”

Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này? Bạc Dạ cau mày: “Người do Phúc Trăn chọn nên chắc là trong sạch.”

“Không..” Ventus rất hiếm khi từ băng sơn biến thành sắc mặt khác. Bây giờ anh lộ ra vẻ mặt này, chỉ có thể chứng tỏ chuyện này đã nằm ngoài dự kiến của anh.

Ánh mắt anh tràn đầy khiếp sợ, chậm rãi nói ra chân tướng: “Bên này không trong sạch… Chỉ có thể chứng minh… Bản thân Phúc Trăn… Cũng không trong sạch…”

Lúc này, trong văn phòng tổng giám đốc công ty truyền thông Starlight, Phúc Trăn cười lạnh, xé rách tấm mặt nạ nhã nhặn thường ngày, đạp lên người cao gầy dưới mặt đất.

Đối phương phun ra một búng máu, trên mặt cũng dính vệt máu, gương mặt có phần quen thuộc. Răng khểnh đáng yêu, gương mặt bảnh bao như đàn ông, dưới đuôi mắt là nốt ruồi xinh đẹp, nhưng lúc này máu bắn lên nốt ruồi đó trông có phần ma mị…

Asuka ôm cổ họng, lại phun ra một búng máu. Phúc Trăn tiến lên túm cổ áo Asuka, dần dần siết chặt bàn tay, mỉm cười nhìn sắc mặt thống khổ của Asuka: “Còn không chịu khai thật à?”

“Khai thật?” Asuka không khuất phục: “Đây chính là lời thật, những gì anh thấy đều là sự thật”

“Xem ra cô còn chưa chịu khổ đủ.” Phúc Trăn đạp lên ngón tay Asuka, đau đớn tận xương tủy: “Quả nhiên là không ngồi yên. Xem ra làm cho Đường Thi xảy ra sự cố, cả đám người các cô đều sẽ ra mặt.”

Tầm mắt Asuka đã mơ hồ, nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo: “Anh khiến cả chiếc máy bay xảy ra sự cố… Anh cho rằng quốc gia sẽ tha cho anh sao?” ”

Sao hả?” Phúc Trăn cười tà tứ, tát lên mặt Asuka: “Trước kia quốc ta muốn Tổ Phong Thần hợp tác với Tùng Lâm diệt trừ các cô, chẳng phải cô cũng sống sót đó sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi