BÁ ĐẠO TỔNG TÀI HẮN MANG CẦU CHẠY



Sáng sớm tinh mơ ngày thứ năm, Bách Nhạc vừa vào văn phòng liền thấy Diệp Tiêu Tư đang đầy mặt rối rắm mà đứng ở trước bàn làm việc của mình.
Bách Nhạc hiếm khi thấy biểu tình như vậy của hắn: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ là nhớ tôi? Sớm như vậy đã ở văn phòng chờ tôi rồi sao?"
Diệp Tiêu Tư muốn nói lại thôi, vẫn do dự luôn mãi, cuối cùng vẫn là mở miệng: "Bách tổng, cậu còn nhớ lúc trước nói không cần đầu tư, cũng không cần để nghệ sĩ trong công ty tham gia bộ phim kia hay không?"
Bách Nhạc trong lòng đã sớm đoán được hắn muốn nói gì, trong lòng hắc một tiếng, khóe miệng không khỏi nhếch cao lên: "Làm sao vậy?"
Diệp Tiêu Tư sắc mặt ngưng trọng: "Quả nhiên đã xảy ra chuyện rồi."
Bách Nhạc bộ dáng tui nói có sai đâu, vỗ vỗ bờ vai của hắn, lời nói thấm thía: "Đây là huyền học đấy, tôi nói không sai chớ?"
Diệp Tiêu Tư thân mình lảo đảo, lúc đi ra ngoài biểu tình còn có chút hoảng hốt.

Xem ra, người vẫn luôn kiên định chủ nghĩa khoa học như hắn đã chịu đả kích thật lớn, đối với cái loại phong kiến mê tín ngu muội này cũng khiến hắn sinh ra dao động như vậy.
Bách Nhạc hừ tiểu khúc, mở văn kiện ra, chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc.
Cậu tiện tay mở túi bánh sơn tra ra, cúi đầu ăn một ngụm.

Trong đầu nhớ tới buổi tối mấy ngày trước Bách Âm quở trách chính mình.
Ở trong phòng của Bách Âm có một chiếc cân điện tử xách tay, có thể tùy thời theo dõi cân nặng của mình.

Bách Nhạc không hiểu sự chấp nhất của nữ sinh đối với cân nặng cho lắm, nhưng vẫn bị cô nhóc này nửa lừa gạt nửa cưỡng ép bắt lên cân.
"Ca, anh làm sao lại mập lên kìa?"
Bách Nhạc cúi đầu nhìn con số màu hồng đang phát sáng, không sao cả mà bĩu môi: "Đại nam nhân, anh lại không giảm cân, cần gầy như vậy làm gì?"
Bách Âm xoay vài vòng nhìn cậu đang mặc áo ngủ, trong miệng tấm tắc bảo lạ.
"Anh không cân thì em nhìn cũng không ra được luôn á."

Xác thật bề ngoài của Bách Nhạc không có gì thay đổi, vẫn là tay gầy chân gầy như cũ, nếu không thì đã sớm phát hiện ra rồi.
Cậu nhéo nhéo bụng, không để tâm: "Có thể là thịt ở trên bụng đó, anh vuốt cũng có chút xúc cảm nè."
Bách Âm vừa nghe liền ghét bỏ cậu: "Anh lại chỉ toàn ăn không mà không thèm vận động chứ gì, còn chưa đến trung niên có thể sẽ có bụng bia đấy, anh nhìn xem bụng của anh bao lớn rồi kìa?"
Bách Nhạc nghẹn, mới phản bác nói: "Anh cũng đâu có ăn nhiều đâu mà."
Bách Âm cười lạnh: "Vậy người nào lúc cơm chiều đã ăn móng heo tương, canh miến huyết, chân gà rán cộng thêm ba chén cơm bự hả?"
Bách Nhạc về phòng lúc tắm còn tùy tiện nhìn thoáng qua mình ở trong gương, quả nhiên liền phát hiện bụng nhỏ của mình có hơi hơi phồng lên, xác thật là càng ngày càng béo rồi.
Nghĩ tới chỗ này, cậu yên lặng buông điểm tâm trong tay xuống, ưu sầu mà nhéo nhéo bụng nhỏ của mình, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ có nên bắt đầu rèn luyện thân thể hay không.
Còn không chờ cậu chế định kế hoạch rèn luyện thân thể, thì liền nhận được thiệp cưới của Ngô Hoa.

Nói thật lúc nhận được thiệp cưới, phản ứng đầu tiên của cậu còn tưởng rằng là Ngô Hoa muốn kết hôn.

Nhưng nghe hắn giải thích mới biết được, thì ra chính là vị nhị ca làm lớn bụng người ta kia của hắn.
Địa điểm tổ chức hôn lễ là ở một khách sạn trong trung tâm thành phố, phô trương thì cũng không phải quá phô trương, mà nghe nói là bởi vì truyền ra ngoài thật không dễ nghe.
Nhưng mà tuy rằng khách mời không nhiều lắm, nhưng đại lão nên mời thì vẫn mời hết, tỷ như Tây thành Tịch gia.
"Tứ gia cũng đến?"
Bách Nhạc một bên nới lỏng cà vạt quá chặt một bên hỏi Ngô Hoa.
Ngô Hoa gật gật đầu, nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Kỳ thật, tôi cũng không nghĩ tới y thật sự sẽ đến đây đâu."
Bách Âm kéo cánh tay của Bách Nhạc, vẻ mặt không vui.

Cô lại bị mẹ cưỡng bách tới tham gia hôn lễ này, nhưng rõ ràng ai cô cũng không quen biết mà.

Nghe thấy Ngô Hoa cùng Bách Nhạc đang đàm luận về Tịch Yếm, trong miệng một ngụm mà gọi Tứ gia, mày đẹp không khỏi nhíu lại: "Lại nói tiếp mọi người tại sao lại đều gọi y là Tứ gia nha, nếu em nhớ không lầm thì Tịch gia dòng chính chỉ có một mình y mà."
Bách Nhạc giải thích nói: "Y còn một anh trai nữa, qua đời ở nước ngoài, còn có hai chị gái cũng đã gả đến nước ngoài luôn, cũng rất ít khi về nước."
Phụ thân của Tịch Yếm cùng nguyên phối sinh một trai hai gái, quan hệ cùng con cái cũng không tốt.

Sau khi con trai qua đời, thì cơ bản cũng cắt đứt quan hệ với hai con gái luôn.
"Ghê nha Nhạc Nhạc, cậu làm sao mà đối với việc của Tịch gia lại rõ ràng như vậy?"
Bách Nhạc ậm ừ một chút, không thể nói cho hắn là bởi vì trên sách viết như vậy đi, cho nên liền nhanh chóng đá sang chuyện khác: "Mau vào đi thôi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi kìa."
Nhưng mà, chờ bọn họ tiến vào đại sảnh mới phát hiện nghi thức kết hôn cũng còn chưa bắt đầu nữa.

Bách Nhạc vừa mới tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, thì đã bị Ngô Hoa kéo đến chủ bàn.
Bách Âm nhìn quanh bốn phía, phát hiện thật đúng là nữ sinh mà mình quen biết, không khỏi vui vẻ hẳn lên, cũng mặc kệ anh trai bị người ta lôi đi, trực tiếp tự mình tìm một chỗ ngồi xuống.
Chủ bàn còn chưa ngồi đủ người, Bách Nhạc nhìn một chút những người đang ngồi cơ bản đều là người Ngô gia, liền biết vị trí này khẳng định không đơn giản, có chút không được tự nhiên mà xê dịch mông.
"Cậu xác định để tôi ngồi ở đây hả?"
Ngô Hoa: "Đương nhiên rồi, anh trai tôi bọn họ lại không phải không quen biết cậu mà."
Một lát sau, trong đám người truyền đến một trận xôn xao.

Bách Nhạc nhìn lại quả nhiên liền thấy Tịch Yếm đang được người đẩy vào trong đại sảnh, đi thẳng đến chỗ chủ bàn.
Người của Ngô gia đang khe khẽ nói nhỏ thì lập tức đình chỉ, vội vàng đứng lên mỉm cười nghênh đón.
Bách Nhạc nhìn mọi người đứng lên, cho nên mình cũng đành phải đứng lên.

"Đều ngồi xuống đi, không cần đứng lên."
Tịch Yếm nắm tay hơi ho khan vài tiếng, sắc mặt của y so với bình thường còn tái nhợt hơn một ít, thanh âm cũng có chút khàn khàn.
Bách Nhạc khẽ nhíu mày, có chút để ý mà nhìn y vài lần.
Sau khi ngồi xuống, người của Ngô gia đều sôi nổi cùng Tịch Yếm nói chuyện, nói đều là những lời khen tặng nghìn bài một điệu.
Ngô Hoa liền ghé vào cùng Bách Nhạc khe khẽ nói nhỏ: "Cậu có biết, hôm nay ông ba tôi căn bản không muốn tới hiện trường hôn lễ hay không?"
"Vì sao nha?"
Ngô Hoa nhìn người nhà hắn một chút, xác định không có người chú ý tới mình, mới nhỏ giọng nói với Bách Nhạc: "Còn có thể vì cái gì, ông ấy ngại mất mặt đi.

Nhị ca tôi làm lớn bụng sinh viên nhà người ta, còn muốn đá người ta.

Kết quả người ta cũng đâu phải dạng vừa, trực tiếp liền đem hài tử trong bụng áp chế ông ba của tôi.

Còn muốn mang gièm pha này công bố cho quần chúng nữa kìa, ba tôi sợ ảnh hưởng tới công ty liền buộc anh tôi cưới cậu ta."
Bách Nhạc nghe trong lòng có chút cảm khái, dưa hái xanh không ngọt.

Lấy đứa bé để áp chế người khác kết hôn, kết quả có hại vẫn là chính mình mà thôi.
"Xem ra, nhị ca của cậu cưới phải một người phụ nữ lợi hại rồi." Bách Nhạc vỗ vỗ bờ vai hắn nhẹ giọng thở dài.
"Phụ nữ?" Ngô Hoa có chút kinh ngạc đề cao thanh âm, giống như là phản ứng lại mới nhìn thoáng qua bốn phía, thấy không ai chú ý tới mình, mới thấp giọng lại nói: "Ai nói với cậu là phụ nữ vậy, anh tôi tìm chính là một người đàn ông đó."
Bách Nhạc nghe vậy bị dọa đến tim gan đều run rẩy, quả thực hoài nghi lỗ tai mình nghe lầm, đại kinh thất sắc: "Cậu nói cái gì?"
Ngô Hoa không thể hiểu được mà nhìn cậu: "Là đàn ông đó, tuy rằng xác thật hiếm thấy, nhưng cũng không cần kinh ngạc đến mức như vậy chớ."
Hắn cảm thấy Bách Nhạc phản ứng cứ quái quái thế nào ấy, làm người khác chẳng hiểu được ra sao.
Những người còn lại ở trên bàn cũng chú ý tới động tĩnh bên này, mẹ của Ngô Hoa liền trách cứ hắn một câu.
"Lại lộn xộn cái gì, không có chút quy củ nào hết."
Ngô Hoa đành phải câm miệng.


Mẹ hắn luôn trọng quy củ, nhưng cũng không biết vì cái gì mà đem ba anh em bọn họ dạy thành như vậy.
Bách Nhạc còn đang đắm chìm bên trong lời nói vừa rồi, căn bản không có phải ứng lại.

Trong đầu cậu rất lộn xộn, thế giới quan từ nhỏ đến lớn của mình bị đả kích rất lớn luôn á.
Tịch Yếm ngồi ở thượng vị nhìn thoáng qua biểu tình của Bách Nhạc, hơi hơi nhíu mày.
Y cũng không nghe thấy Bách Nhạc cùng Ngô Hoa đang nói chuyện gì với nhau, cũng không biết cậu nghe được cái gì mới có thể tạo thành đả kích lớn như vậy.
"Tân nhân tới."
Không biết là vị khách nào lên tiếng, Bách Nhạc khôi phục một chút thần trí, giống như là bắt lấy cây rơm cứu mạng vậy, đầy cõi lòng hi vọng mà duỗi dài cổ nhìn lại.
Đợi đến khi thấy hai người đàn ông tây trang giày da xuất hiện, hy vọng cuối cùng trong đáy mắt cậu cũng vỡ nát luôn rồi.
Cố chống cự mà nhìn kỹ, nam hài vóc dáng hơi thấp thoạt nhìn cực kì thanh tú kia, thậm chí có thể nói là nhỏ tuổi luôn, vẻ mặt còn mang tính trẻ con chưa thoát.

Cho dù cố tình ăn mặc âu phục lớn hơn một cỡ, thì cũng có thể thấy được bụng nhỏ hơi phồng lên của cậu ta.
Bách Nhạc kinh ngạc phanh một tiếng mà đứng lên, lại không cẩn thận làm đổ rượu trên bàn, dẫn tới tiếng kinh hô của mọi người.
Tầm mắt của Tịch Yếm cũng dừng ở trên mặt cậu.
Bách Nhạc môi có chút phát run, cố gắng hướng bọn họ nở một chút ý cười.
"Ngại quá, là tôi quá kích động, bởi vì tôi nhìn thấy người quen ấy mà."
Mọi người nghe xong cũng không nghĩ nhiều, sôi nổi mà chuyển dời tầm mắt.
Bách Nhạc sở dĩ kích động như vậy, không riêng gì bởi vì nhìn thấy người đàn ông to bụng kia, mà là còn nhớ tới lời nói mà em gái cậu từng nói.
"Anh, sao anh lại có bụng nhỏ kìa?"
Những lời này vẫn luôn lặp lại tuần hoàn ở trong đầu cậu, Bách Nhạc cúi đầu nhìn nhìn bụng nhỏ hơi phồng lên của mình, run run rẩy rẩy mà sờ soạng lên.
Không phải như cậu nghĩ đó chứ hả?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi