BÁ ĐẠO TỔNG TÀI LÀ ÁC MA!


Trục Đông Quân im lặng nhìn cô không nói một lời nào.

Chỉ thấy anh ta nhắm hai mắt lại, ôm chặt lấy cơ thể của cô, dụi đầu vào trong lòng Hạ Lưu Ly như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Hành động của anh làm cho Hạ Lưu Ly có chút bối rồi, cô hạ giọng hỏi anh tiếp:
"Này, sao thế? Thường ngày anh ghét tôi lắm mà nhỉ?"
Trục Đông Quân liền bác bỏ lời nói của cô: "Không phải, ta không có ghét ngươi...!ngươi là đồ ăn yêu thích nhất của ta mà!"
Câu trả lời của anh làm cho cô cảm thấy nửa mừng nửa buồn.

Có vẻ như anh ta bảo vệ cô chỉ vì cô là đồ ăn bổ sung khí huyết và sức mạnh cho anh ta mà thôi.
"Vậy chắc là anh sợ tôi bị quỷ nữ ăn thịt mất nên mới tới cứu tôi, đúng chứ?"
"Ta nghĩ...!ta cũng không biết đáp án của ta là gì? Chỉ là nó khá mơ hồ!" Trục Đông Quân buồn bã đáp lại cô.

Biểu hiện hôm nay của anh thực sự rất lạ.

Mặc dù bị máu của cô mê hoặc nhưng mấy lần trước anh ta đều trả lời một cách rất dứt khoát và không hề để lộ ra sự yếu đuối của bản thân.

Hôm nay lại nói những lời vừa buồn lòng lại vừa có chút sợ sệt làm cho Hạ Lưu Ly có cảm giác khá nguy hiểm, giống như anh ta đang cho cô thấy hết mọi khuôn mặt của bản thân anh ta rồi một hơi hút cạn máu của cô vậy.
[...]
Không biết bắt đầu từ khi nào quỷ nữ đã chui vào trong chăn của anh, nằm ngay đằng sau lưng Hàn Sở Trạch.

Anh vội vàng nhảy xuống giường, triệu hồi lưới hái tử thần lên, khuôn mặt thể hiện rõ sự ghét bỏ nhìn quỷ nữ trước mắt.
"Ngươi tại sao lại chọn phòng của ta? Rõ ràng ngươi có thể đến phòng của Hạ Lưu Ly để hút máu cơ mà?"
Chỉ thấy quỷ nữ ngồi dậy, ngoan ngoãn ở trên giường, không nhúc nhích.

Ánh mắt nó chứa đựng đầy sự tiếc nuối và đau khổ giống như có lời muốn nói với cậu em trai trước mặt nhưng lại không thể nói hết ra được.

Quỷ nữ hạ thấp giọng trả lời anh:
"Đúng là như vậy, nhưng người mà chị muốn gặp chính là em, Hàn Sở Trạch."
Nghe quỷ nữ gọi tên mình mà bản thân anh chỉ thấy sự ghét bỏ và kinh tởm không thể nào tả nổi.

Anh tức giận hét lớn vào mặt quỷ nữ:
"Im đi, ta đã nói là ta không còn là em trai của một con quỷ nữ nữa rồi! Chị gái ta cũng đã chết rồi, ngươi chỉ là một dị vật bị biến dạng mà thôi!"
Quỷ nữ nghe câu này của anh ngược lại không tức giận mà còn phì cười một cách man rợ, giống như đang phát điên vậy.
"Phải, ngươi nói không sao! Người chị hiền lành đó của ngươi đã chết rồi, con ả hiền thục, dịu dàng không còn tồn tại nữa! Nhưng thay vào đó, tính ác ma trong người cô ta vẫn còn tồn tại đấy!"
Hàn Sợ Trạch hoang mang nhìn con quỷ trước mắt.


Anh không hiểu rốt cuộc nó đang nói cái quái gì cả.

Đáng lí ra nó phải thẳng tay bóp chết anh mới phải chứ? Tại sao còn phí thời gian nói chuyện với anh làm gì?
Trong lúc anh còn đang mải mê suy nghĩ thì quỷ nữ đã đứng thẳng dậy, ngây trên chiếc giường của anh.

Cơ thể vô hình vô dạng của nó bắt đầu biến lớn dần với dòng máu đỏ ngòm chảy không ngừng xuống chiếc chăn trắng tinh của Hàn Sở Trạch.

Khuôn mặt nó bắt đầu biến dạng thành một thứ...!giống như ác quỷ.

Hàm răng sắc nhọn như lưỡi cưa, đôi mắt đen sâu thẳm như cái hang không thấy đáy.

Mái tóc đỏ trải dài đến tận dưới chân của nó.

Chỉ thấy khuôn mặt quỷ nữ nở một nụ cười trìu mến nhìn anh rồi đưa tay lên định một chiêu bóp chết anh thì bất ngờ cánh tay đỏ ngòm đó lại dừng lại ngay trước mặt Hàn Sở Trạch, giọng nói trầm lặng của quỷ nữ vang lên:
"Mau...!chạy đi...!chị không thể ngăn cản bản thân làm hại em và bạn của em được."

Giọng nói trầm ấm pha trộn sự bất lực và đau khổ.

Chỉ cần nghe thoáng qua thôi anh cũng đã nhận ra được đây là giọng nói của chị gái mình.

Mặc dù trước mắt anh chỉ là một con quái vật xấu xí tràn đầy sát khí nhưng đôi mắt anh dường như...!chỉ trong thoáng chốc đã nhìn thấy một cái bóng trắng toát của một người con gái quen thuộc, người đó chính là chị của anh.
Trong lúc Hàn Sở Trạch vẫn chưa biết phải hành động như thế nào thì giọng nói khác của quỷ nữ lại hét lớn lên, nó không chửi anh mà đang chửi ngay chính thần hồn của nó:
"Con khốn!!! Sao mày dám ngăn cản ta diệt trừ thằng nhóc này!!! Nó đáng nhẽ không nên sống tiếp, nó nên chết đi mới phải!"
Mặc dù tiếng hét của quỷ nữ rất lớn nhưng quanh phòng của Hàn Sở Trạch đã bị nó tạo ra một cái kết giới lớn, bất cứ ai cũng không thể tới gần được.

Trịnh Tĩnh Lẫm và tinh linh xanh chỉ biết đứng ở ngoài nghĩ cách để phá kết giới chết tiệt này.
"Ê mà sao không thấy Hạ Lưu Ly ra khỏi phòng nhỉ?" Trịnh Tĩnh Lẫm quay qua hỏi tinh linh xanh.
Nếu không phải anh nhắc đến tên cô thì chính bản thân tinh linh xanh cũng không để ý đến sự bất thường của Hạ Lưu Ly.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi