BÁ ĐẠO TỔNG TÀI LÀ ÁC MA!


Hạ Lưu Ly chắc chắn một điều rằng cô chưa từng đưa máu cho Trịnh Tĩnh Lẫm mang đi đâu cả.

Vậy tại sao trên người em trai cậu ta lại có mùi máu của cô chứ? Cô càng suy nghĩ lại càng thấy có rất nhiều điểm đáng nghi ẩn dấu trên người Trịnh Khúc Xương.

Tuy nhiên, cô không dám hỏi trực tiếp cậu ta ngay cái lúc then chốt này.

Cô vẫn chưa biết được hiện tại bản thân đang ở đâu và tại sao cô lại ở đây?
Bất ngờ điện trên máy bay liền bị ngắt hẳn, mọi người trở nên khá hoang mang và hoảng loạn lấy điện thoại bật đèn lên soi.

Thế nhưng một điều kì lạ đã xuất hiện, tất cả điện thoại của họ đều đã hết sạch pin hoàn toàn và sập nguồn.
“Cạch...”
Cánh cửa ở cuối hàng hành khách chầm chậm mở ra, người bước vào là một cái xác không đầu, cơ thể be bét máu, trên tay cầm một cái đèn pin đi thẳng về phía trước.

Ai nấy cũng đều sợ đến xanh mặt nhưng không dám động đậy hay di chuyển một chút nào.

Đa số người ở đây đều đã trên 20 tuổi nên họ cũng có nhận thức riêng, sợ sẽ tạo ra tiếng động, thu hút sự chú ý của cái xác đó.

Từng bước chân của nó để lại những dấu chân máu nhầy nhợt dưới sàn nhà.

Nó cứ đi mãi đến khi hết đường lại quay người lại đường cũ.

Hạ Lưu Ly ngồi gần đó cũng thấy khá kì lạ.

Cái xác đi qua đi lại, nhưng không tấn công một người nào.

Mùi máu tươi đã lây nhiễm hết cả không khí trên máy bay, có vẻ như cái xác này mới bị dị vật cấp cao giết chết, cơ thể vận động theo sự điều khiển của dị vật nên mới không tấn công một người nào.
“Chị không định ra tay giết dị vật sao?” Trịnh Khúc Xương bất ngờ nói nhỏ với cô.
Hạ Lưu Ly đáp: “Chị chưa xác định được nó đang ở đâu cả.”
Chỉ thấy Trịnh Khúc Xương cười một cách bí ẩn rồi đứng dậy, chắn trước mặt cái xác vô hồn ấy.

Đôi mắt cậu sáng rực lên như một ngọn lửa, miệng không ngừng niệm thần chú.

Trong nháy mắt cái xác trước mắt cậu bất ngờ bốc cháy, sáng gần hết cả căn phòng.

Dần dần, cái xác tan thành khói bụi, ở trên sàn nhà chỉ còn lại những dấu chân máu đỏ tươi.
Hành động của cậu khiến cho những hành khách đều nhìn cậu với ánh mắt sợ hãi.

Bởi chẳng có một người bình thường nào có thể làm một vật trước mặt tan thành cát bụi như vậy được.

Trịnh Khúc Xương cũng cảm nhận được những ánh mắt xua đuổi của họ, cậu thở dài, nhìn về phía Hạ Lưu Ly.
“Có vẻ em bị ghét rồi, chị có muốn đến khu khác ngồi không?”
Hạ Lưu Ly ngập ngừng một lúc nhưng vẫn quyết định đi theo cậu tạ.

Họ cùng nhau đi xuống khoang máy móc của máy bay để xem thử tình hình sửa chữa điện.
“Tại sao cậu lại ra tay?” Hạ Lưu Ly không kìm được sự tò mò của mình mà hỏi cậu.
Trịnh Khúc Xương nghiêng đầu, khuôn mặt cậu tỏ rõ sự vô tội mà đáp lại cô: “Em đã làm sai sao? Tại anh trai em nói là phải tiêu diệt những thứ có tiềm năng gây nguy hiểm đến bản thân, nên em mới làm vậy.”

Hạ Lưu Ly cũng không nói được gì thêm.

Bởi hành động của cậu ta cũng không phải có ác ý với mọi người, lý lẽ cậu ta cũng rất hợp lý nữa, nhưng cô vẫn không thể hạ phòng bị với cậu ta được.

Nói dù sao cậu ta cũng là hồ ly, có thể mê hoặc con người, vẫn phải cận thận hơn.
Chỉ vài phút sau, họ đã đến trước cửa của phòng điều hành máy móc.

Trịnh Khúc Xương đưa cho cô cái đèn pin rồi nói:
“Chị vào trong đi, em sẽ ở ngoài đây canh chừng, dù sao thì mấy việc sửa chữa em cũng không rành.”
Hạ Lưu Ly hoang mang hỏi lại cậu: “Ủa tôi tưởng cậu biết nên mới dẫn tôi xuống đây chứ.”
Cậu ta cười ngây ngốc, “Ha, ha, tại chỗ này là nơi cư trú con dị vật đó chị, em sợ nó lắm.”
Ánh mắt cô tràn đầy nghi hoặc, “Làm sao mà cậu biết được?”
“Em...không thể nói, chị cứ vào trong là biết đáp án ngay thôi.”
Đôi mắt cậu ta đượm buồn, không còn tràn đầy sự nhí nhảnh , hồn nhiên như vừa nãy nữa.

Hạ Lưu Ly cũng không hỏi thêm gì.

Cô lặng lẽ mở cửa, bước vào trong phòng điều hành máy móc.

Đãng nhẽ khi xảy ra trục trặc như thế này thì phải có người đến sửa chữa rồi chứ, vậy mà trong này lại tối thui không một bóng người.


Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng, triều hồi thanh kiếm trắng xuất hiện để phòng thân.
“Két...két...”
Tiếng động nghe rất chói tai, giống như có thứ gì đó đang cào vào thành sắt của máy bay vậy.

Hạ Lưu Ly lập tức soi đèn về phía tiếng động phát ra, cô thấy có một bóng dáng tròn tròn đang nằm im trong cánh quạt của máy bay.

Lông tơ đã dựng hết lên, cô lấy hết can đảm từng bước lại gần.

Ánh mắt cô mở to lộ ra sự sợ hãi.

Không bước tiếp nữa mà run rẩy lùi về sau.

Không phát ra tiếng động nào.

Bởi trước mắt cô không phải quả cầu cấp điện nào cả, cái tròn tròn đó là một cái xác không rõ, người cuộn tròn vào.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi