BÁ ĐẠO TỔNG TÀI TÌM LẠI PHU NHÂN


Vì tối hôm qua cô đi ngủ muộn nên sáng không thể tỉnh dậy trong trạng thái sảng khoái.

Đồng hồ báo thức cứ lặp đi lặp lại, cho đến khi Ngôn Ngôn đến gõ cửa.
Nhìn thấy Hạ Nhiên xoa xoa thái dương ngồi dậy, Ngôn Ngôn bên giường tràn đầy hiếu kỳ dò hỏi: "Mẹ, nửa đêm hôm qua mẹ đi ra ngoài gặp ai?"
Chẳng lẽ là ba? Hay một người đàn khác? Là ba thì không sao, nhưng là người khác...!Cậu không muốn đột nhiên có cha dượng.  
Cậu bé nhìn mẹ một cách nghiêm túc nói: "Mẹ, người rủ mẹ ra ngoài vào lúc nửa đêm chắc chắn không phải là người tốt.

Mẹ thử nghĩ xem, sao không thể nói ban ngày? Mẹ không biết ban đêm rất dễ xảy ra chuyện sao! Con không biết nên nhắc nhở mẹ đến lúc nào nữa!"  
Sau khi nhìn cậu bé nói những lời này một cách nghiêm khắc, cô giơ tay gõ vào trán cậu: "Chú Lục gọi mẹ ra ngoài là có việc phải làm."
Thấy Hạ Nhiên đi thẳng vào phòng tắm, Ngôn Ngôn vuốt cằm rơi vào trầm tư.

Nếu là người khác, có lẽ cậu sẽ không cảnh giác như vậy, nhưng Lục Bắc Thần rõ ràng đã có suy nghĩ không đúng về mẹ mình.

Hai người họ đã làm gì khi ra ngoài vào lúc nửa đêm?
Mải mê suy nghĩ cậu bé ngay lập tức bị choáng ngợp bởi trí tưởng tượng của chính mình.

Lắc đầu, nhanh chóng phủ nhận tất cả những suy nghĩ của mình.  
Mộng Hi liếc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh trai hỏi: "Anh ơi, anh sao vậy? Sao sắc mặt anh trông không được khỏe, anh bị bệnh sao?" 
"Không, chúng ta đi công viên" Hạ Cẩm Ngôn không nói, mà thúc giục em gái ra ngoài.
Trong xe nhìn Hạ Mộng Hi đang ngồi ở ghế sau tò mò nhìn xung quanh, tâm tình dần dần thả lỏng: “Sau khi vào, hai đứa không được chạy lung tung, trong công viên có rất nhiều người, nếu không chú ý sẽ bị lạc trong đám đông."
Ngôn Ngôn nghe thấy điều này liếc nhìn em gái nhỏ nói với vẻ ghét bỏ: "Em có nghe thấy không, mẹ chỉ đang nói về em mà thôi.

Nếu em chạy lung tung sẽ bị lạc kể cả nhờ đài phát thanh, vì vậy em phải đi theo anh."  
Mộng Hi giơ nắm đấm và đấm vào cánh tay của Ngôn Ngôn: "Anh trai xấu xa, chỉ biết cách bắt nạt em gái."  

Thấy hai đứa lại cãi nhau, Hạ Nhiên không thể nhịn được cười.

Khi còn nhỏ, Hạ Nhiên thường đến những nơi như công viên giải trí, vì vậy cô dẫn theo hai đứa trẻ trên đường đi, nhét vào tay chúng nhiều đồ ăn vặt.

Sau khi dẫn bọn trẻ đi chơi một lúc, Hạ Nhiên muốn tìm một chỗ để ăn trưa. 
Lúc này, Ngôn Ngôn đột nhiên đề nghị: "Mẹ, con biết hôm nay trong công viên giải trí này có một nhà hàng khai trương, chúng ta đến nhà hàng đó đi.

Quan trọng là được giảm giá."
Hạ Mộng Hi cũng phụ hoạ theo: "Nếu anh trai đã nói như vậy thì chúng ta đi đi." 
Nghe được câu này, Hạ Nhiên lập tức bật cười: "Xem ra hai đứa đã muốn tới đây từ lâu nhỉ? Địa điểm ăn cơm cũng đã hỏi qua rồi."
Cô không chút nghi ngờ dẫn hai đứa trẻ đến đó.

Nhưng mấy phút sau, Hạ Nhiên vẻ mặt mờ mịt đứng ở cửa nhà hàng, nghiêm túc nhìn tấm biển phía trên. 
Cô cúi đầu hỏi: "Con xác định là nơi này?" 
Thằng bé không nhìn thấy từ "tình nhân" lớn trên nhà hàng sao?
Mộng Hi có chút áy náy, nhưng Ngôn còn không không chớp mắt: "Con chỉ thấy giảm giá 50% cho ba ngày khai trương."   
Sau khi nghe điều này, cô không còn gì để nói.

Nhìn mẹ lại bắt đầu tìm kiếm một nhà hàng khác, Mộng Hi thì thầm với anh trai: "Anh có nghĩ chúng ta có thể gặp được ba không?" 
"Chân của người ta, anh làm sao quản."
Hạ Cầm Ngôn cũng thấp giọng đáp: "Vả lại cho dù hôm nay bọn họ thật sự tới, cũng không nhất định cùng ăn.

"
Mộng Hi vốn cho rằng chuyện này là chắc chắn, nghe đến đây lập tức sững sờ. 
"Anh! Em muốn gặp ba..."

Cô bé chưa kịp nói xong đã bị anh nhanh mắt, đưa tay bịt miệng lại. 
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Hạ Nhiên, cậu bé bình tĩnh nói: "Vừa rồi em ấy đang nghĩ về cây kem.

Chỉ tức giận vì con vừa mới cướp phần của em ấy."
Nghe xong, Hạ Nhiên chỉ vào một nhà hàng gần đó nói: "Mẹ cảm thấy cái kia cũng không tệ, vậy đến đó đi." 
Trước khi hai đứa gật đầu, họ đã nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc đang tiến đến.
Nhìn thấy khoảnh khắc đó, vẻ mặt của chúng thả lỏng, so với hai người họ, Hạ Nhiên rất lo lắng.

Đặc biệt là khi Nhiếp Tư Diệu đứng bên cạnh Trình Thâm. 
Giống như không nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Nhiên, Nhiếp Tư Diệu dịu dàng thân thiết chào hỏi: “Nhiên Nhiên, thật trùng hợp.”  
Hạ Nhiên khóe miệng giật giật, nếu như có thể, cô căn bản không muốn nhìn thấy hai người bọn họ. 
Nhưng hiện tại Nhiếp Tư Diệu đã chủ động chào hỏi, cô cũng không nên thất lễ: "Ừ, thật trùng hợp, cô cùng Trình tổng ra ngoài chơi, tôi không thể quấy rầy.

Hai đứa trẻ đang đói cũng không nên chậm trễ." 
Nhiếp Tư Diệu khen ngợi sự thông minh của cô ấy trong lòng.

Nhưng khi nghe những lời cuối cùng của cô, Nhiếp Tư Diệu đột nhiên cúi đầu nhìn hai đứa trẻ, đầu ngón tay khẽ run, đồng tử không ngừng co rút lại. 
Ban đầu cô ta không để ý lắm, nhưng sau vài lần, nhận ra trong lòng Trình Thâm vẫn còn Hạ Nhiên, lúc này không ngờ lại phát hiện lông mày và đôi mắt của Hạ Cẩm Ngôn có chút giống Trình Thâm. 
Nhiếp Tư Diệu không đáp lại lời của cô ấy trong một thời gian dài, điều này khiến Hạ Nhiên bất giác cảm thấy xấu hổ, khi cô ấy định quay người rời đi. 
Trình Thâm lại nói: "Tôi cũng tình cờ đến đây ăn tối.

Nếu trùng hợp như vậy, tại sao chúng ta không ngồi chung bàn với nhau.

Giám đốc Hạ, cô thấy thế nào?"

Hạ Nhiên chỉ muốn từ chối lời đề nghị này.

Nhưng Hạ Mộng Hi đã kích động nói: "Được ạ, Mộng Hi thực sự muốn ăn ở nhà hàng này, cảm ơn chú."
Nói xòn còn quay đầu lại nhìn anh trai.

Ngôn Ngôn ngay lập tức giơ ngón cái tự hào.
Hạ Nhiên yên lặng nhìn hai tên chỉ biết gây rắc rối cho mình này, cô cười nói: "Vậy làm phiền hai người rồi."  
Năm người ngồi trong phòng riêng, người phục vụ tò mò nhìn họ.

Rốt cuộc, có rất ít người đến nhà hàng của cặp đôi theo nhóm.
Thấy Trình Thâm trực tiếp để người phục vụ đưa thực đơn cho Hạ Nhiên, Nhiếp Tư Tiếu cười rất rõ ràng coi Hạ Nhiên thành khách: “Nhiên Nhiên muốn ăn bao nhiêu cũng được, đã lâu chúng ta không ăn cơm cùng nhau, lần này để bọn mình chiêu đãi." 
Nói xong lời này còn giơ tay nắm lấy cánh tay Trình Thâm, thân thiết hỏi: "A Thâm, anh cảm thấy thế nào?" 
Trình Thâm không biểu lộ bất cứ điều gì về hành động của cô ta, đôi mắt anh tập trung vào Hạ Nhiên.

Sau đó hờ hững gật đầu: "Tùy cô." 
Hạ Nhiên nghe vậy lật qua thực đơn, dừng lại một chút, sau đó nhìn về phía Nhiếp Tư Tiếu cười nói: "Nếu đã nói như vậy, vậy tôi cũng không khách sáo nữa." 
Vừa nói, cô vừa hỏi ý kiến của hai đứa trẻ rồi gọi vài món ăn.
Khi đưa thực đơn cho Nhiếp Tư Diệu liền hỏi: "Không biết khi nào cô sẽ tổ chức tiệc đính hôn với Trình tổng?"
Bây giờ Nhiếp Tư Diệu và Trình Thâm không có quan hệ rõ ràng, cô vẫn có thể nghĩ đến việc tìm một thời điểm thích hợp để nói với Nhiếp Tư Diệu rằng cô và Trình Thâm vẫn chưa ly hôn.

Nếu có thể, cô muốn cô ấy thuyết phục Trình Thâm.
Nhưng câu hỏi khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô. 
Hai đứa trẻ rất ngạc nhiên.

Mộng Hi nói thầm: "Tại sao anh không nói ba còn có người phụ nữ khác?"
Ngôn Ngôn dùng ánh mắt an ủi cô bé, trong lòng cũng rất chấn động.
Cậu nhóc biết Trình Thâm có mối quan hệ tốt với Nhiếp Tư Diệu.

Thậm chí còn đọc được lễ đính hôn sắp tới trên Internet, nhưng kể từ khi nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn của mẹ, cậu đã nghĩ rằng đó là phóng viên cố tình tung tin đồn để ké fame. 

"Chuyện này tớ cũng không rõ lắm, dù sao cũng liên quan đến tương lai của tớ và Trình Thâm.

Cho dù là tiệc đính hôn, cũng không muốn làm quá cẩu thả."
Cuối cùng, cô ngượng ngùng nhìn Trình Thâm một cái, ngượng ngùng nói: "Mà những chuyện như ngày giờ đương nhiên là do A Thâm quyết định, cho nên có vẻ đặc biệt có ý nghĩa."
Sự tương tác thân mật giữa hai người họ đã khiến trái tim của Hạ Nhiên khẽ nhói lên. 
Ngược lại, khi Trình Thâm nhìn thấy Hạ Nhiên vì lời nói của Nhiếp Tư Diệu mà suy sụp, mặc dù chỉ một khảnh khắc cũng khiến khoé miệng anh cong lên.
Nhìn vẻ mặt của Hạ Nhiên, Hạ Cẩm Ngôn chỉ cười nói: "Mối quan hệ của chị và chú tốt thật." 
Hạ Nhiên nghe những lời của con trai liền đặt tay lên đầu cậu nói: "Con không nên gọi là chị, mà là dì, như vậy hai người họ sẽ là thế hệ khác nhau."
Ngôn Ngôn không hài lòng nói: "Mẹ, chị gái này còn trẻ như vậy, trông có vẻ quá già để được gọi là dì.

Chú là một người tốt như vậy, con nghĩ chú sẽ không quan tâm đến danh xưng đâu." 
Hạ Cẩm Ngôn cảm thấy như vậy còn đỡ chán, nếu không phải vì gọi một bà già có vẻ quá xa thì cậu đã gọi rồi.

Điều cậu muốn là làm cho thâm niên của họ có khoảng cách. 
"Vậy cảm ơn cháu." Nhiếp Tư Diệu nghiến răng nói.
Mặc dù không có người phụ nữ nào không thích người khác khen ngợi tuổi trẻ của mình, nhưng cô ta rất khó chịu khi con trai của Hạ Nhiên nói như vậy. 
Khi tiếng chuông vang lên, người phục vụ mang món đầu tiên lên.

Bầu không khí kỳ lạ của họ bị gián đoạn trong một thời gian ngắn.
Kết quả là trước khi người phục vụ đặt món ăn trong tay xuống, tất cả đèn trong nhà hàng đồng loạt tắt.

Vì đây là nhà hàng dành cho các cặp đôi nên căn phòng này không có cửa sổ để điều hướng không khí, đèn tắt ngay cả ngón tay cũng không nhìn thấy. 
"Hô, hô..."
Trong phòng truyền đến thanh âm không rõ, Hạ Nhiên cảm thấy ngồi không yên, ngã xuống ghế.
"Mẹ." Giọng nói của Ngôn Ngôn và Mộng Hi vang lên cùng lúc.
Tiếp theo là tiếng hét của một người phụ nữ, và tiếng nước bắn tung tóe, như thể có thứ gì đó bị vỡ. 
Anh hiện tại nên khẩn trương an ủi Nhiếp Tư Diệu đi?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi