BÁ ĐẠO TỔNG TÀI TÌM LẠI PHU NHÂN


Thông thường, nếu có thời gian, Hạ Nhiên sẽ tự mình đến đón hai anh anh em, nhưng nếu không có thời gian, khả năng cao là Tô Vãn sẽ đến đón.

Vì vậy khi nhìn thấy Tô Vãn xuất hiện ở cửa lớp, hai đứa trẻ lập tức thất thần.

Hạ Cẩm Ngôn vẫn chưa rõ ràng như vậy, nhưng Hạ Mộng Hi luôn cúi đầu, không vui suốt chặng đường.
  
Tô Vãn nhìn hai người bọn họ, rõ ràng biết hôm nay là sinh nhật bọn họ, cố ý trêu chọc:
"Này, biểu hiện của mấy đứa là như thế nào? Là thấy dì tới không vui, cho nên không muốn gặp."
  
Hạ Mộng Hi chớp chớp mắt, nghe vậy liền đi tới làm nũng: "Mộng Hi thích dì Tô, sao nhìn thấy dì lại khó chịu? Nhưng hôm nay mẹ không rảnh..."
Cô bé lại ủ rũ khi nói câu cuối cùng.
  
Nhìn thấy cô như vậy, Hạ Cẩm Ngôn cảm thấy không thoải mái, nhưng cậu vẫn an ủi Hạ Mộng Hi:
"Mẹ kiếm tiền để nuôi chúng ta hàng ngày, vì vậy tất nhiên chúng ta phải hiểu mẹ.

Hơn nữa, mẹ sẽ trở lại sau khi tan sở, trước lúc đó anh sẽ chơi với em."
  
Hạ Nhiên đã ở nước ngoài những năm này, mặc dù thỉnh thoảng liên lạc với Tô Vãn, nhưng bởi vì chênh lệch múi giờ, bọn họ không có tiếp xúc nhiều, cho nên Tô Vãn không biết Hạ Nhiên làm sao tổ chức sinh nhật cho hai đứa nhỏ.

Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng của hai nhóc này, Tô Vãn cảm thấy sinh nhật của bọn họ nhất định không được tốt lắm.
  
“Không phải dì còn ở đây sao?”
Tô Vãn đau lòng nhìn hai đứa nhỏ, giơ tay sờ sờ mặt Mộng Hi, nói:
"Dì chuẩn bị lễ vật cho mấy đứa.”
  
Vừa nói, cô vừa trao cho hai người những món quà đã chuẩn bị từ trước.


Đôi mắt của Hạ Mộng Hi sáng lên ngay lập tức khi nhìn thấy món quà.

Hạ Cẩm Ngôn cảm ơn cô ấy như một quý ông nhỏ.

Tưởng tượng là một chuyện, hiểu lại là chuyện khác.

Nhưng khi họ đứng dưới lầu nhìn vào cửa sổ tối đen của ngôi nhà, Hạ Cẩm Ngôn vẫn rất thất vọng.
  
Mặt khác, Tô Vãn trong lòng phàn nàn với Hạ Nhiên thậm chí không có thời gian cho một ngày quan trọng như vậy.

Nhưng vừa mở cửa ra, có thứ gì đó vang lên.

Hạ Mộng Hi và Hạ Cẩm Ngôn mở to mắt nhìn chằm chằm vào dải ruy băng lơ lửng trước mặt, tim đập thình thịch.
Một giây sau đèn được bật lên, Hạ Nhiên đứng trước mặt hai người, cười đưa hai món quà trong tay cho họ:
“Sinh nhật vui vẻ, bảo bối.”
  
Hạ Cẩm Ngôn và Hạ Mộng Hi ôm cô cùng một lúc, sức nặng đột ngột gần như khiến cô ngã xuống.
  
May mắn thay, Trình Thâm ở phía sau giúp cô, nhưng chính vì hành động của Trình Thâm ba người khác đã chú ý đến sự tồn tại của anh.
  
Thấy ánh mắt của ba người khác đều tập trung vào mình, Trình Thâm chỉ gật đầu chào hỏi.

Sau đó, anh nhìn Hạ Cẩm Ngôn và Hạ Mộng Hi, vẻ mặt căng thẳng và bất lực trong giây lát.

Sau đó anh chúc mừng với vẻ mặt trống rỗng: "Chúc mừng sinh nhật."

Hạ Cẩm Ngôn và Mộng Hi háo hức nhìn anh.

Sau đó, Trình Thâm không chút xấu hổ nói:
"Chú không chuẩn bị quà gì, hôm khác tặng bù cho hai đứa."
  
Thật ra không phải Trình Thâm không muốn chuẩn bị, mà là dù có tin tức về hai người họ, nhưng anh vẫn chưa chú ý đến sinh nhật của chúng.

Mãi cho đến hôm nay trạng thái của Hạ Nhiên mới khiến anh nhớ tới, lúc đó Hạ Nhiên phải vội vàng trở về chuẩn bị, cho dù anh muốn chọn quà cũng đã muộn.
Đối với việc Trình Thâm đến đây không chuẩn bị quà, Hạ Cẩm Ngôn và Hạ Mộng Hi nhìn nhau, dự định không làm phiền anh ấy nữa vì anh là ba ruột của mình.
  
Ngược lại Tô Vãn nghe anh nói như vậy, trực tiếp nói: “Không ngờ Trình tổng rảnh rỗi lại tới đây, bất quá anh có tới hay không cũng không quan trọng, tôi cũng chẳng muốn thấy anh."
  
Biết Tô Vãn chưa bao giờ ưa Trình Thâm, Hạ Nhiên lặng lẽ chạm vào cánh tay của Tô Vãn, ra hiệu cho cô ấy nói ít hơn.

Khi Trình Thâm nghe thấy, anh chỉ liếc nhìn Tô Vãn.

Biết cô ấy là bạn của Hạ Nhiên, anh quyết định không nói chuyện với một người không có đầu óc như vậy.
Thấy bầu không khí đông cứng lại, Hạ Nhiên cười đem đồ đạc xử lý ổn thỏa, sau đó nhìn một lượt mọi người nói: "Được, những chuyện này không nói nữa, đi ăn cơm đi."
Ban đầu, Hạ Cẩm Ngôn và Hạ Mộng Hi theo bản năng muốn ngồi bên cạnh Hạ Nhiên nhưng Trình Thâm ngay lập tức ngồi xuống bên tay phải của Hạ Nhiên.

Mà Tô Vãn nhân cơ hội ngồi ở bên trái, nhẹ nhàng kéo cánh tay Hạ Nhiên, sau đó hỏi cô vì sao Trình Thâm cũng tới.
  
Hạ Nhiên không biết nên giải thích như thế nào, Trình Thâm cầm đũa gắp thức ăn cho Hạ Nhiên, giống như không nhìn thấy nhất cử nhất động của hai người bọn họ.


Hạ Cẩm Ngôn và Hạ Mộng Hi nhìn Trình Thâm một cách chăm chú, nhỏ giọng thì thầm.
  
Hạ Mộng Hi nhìn Trình Thâm liếc mắt một cái, phát hiện bên này ba người cũng không có để ý lắm: "Anh trai, ba ba làm sao lại tới đây? Ba với mẹ hòa thuận rồi à?"
"Nếu vậy thì khi chúng ta gọi chú Trình thì mẹ đã để ý." Hạ Cẩm Ngôn nghiêm túc nhìn Hạ Mộng Hi, rồi nói.
"Anh không biết tại sao ông ấy lại quay lại, nhưng như vậy cũng không phải chuyện xấu.
Nhưng nếu thực sự đã hòa giải, mẹ tại sao lại không thừa nhân thân phận của chúng?
Nghĩ đến đây, Hạ Cẩm Ngôn bưng ly nước ngọt trước mặt lên, nhìn Hạ Nhiên nói: “Chúc mẹ ngày càng nhiều tiên, chúc dì Tô ngày càng xinh đẹp, chúc chú Trình mọi điều ước đều thành hiện thực."
  
Nghe vậy, Tô Vãn nhìn Hạ Cẩm Ngôn một cách kỳ lạ, rồi nói: "Chà, Ngôn Ngôn của chúng ta nói chuyện rất giỏi nha.

Tốt, dì chúc Ngôn Ngôn và Mộng Hi hạnh phúc mỗi ngày."
  
Hạ Nhiên nghe vậy cũng không khiêm tốn, tự hào nói: "Không, tôi là người phụ nữ thông minh, dễ thương và xinh đẹp.

Tôi còn có cả con trai và con gái."
  
Nghe Hạ Nhiên nói, Trình Thâm đột nhiên ghé sát vào tai cô, hơi thở phả vào da thịt.

Giọng nói trầm thấp mơ hồ: "Nói cho anh biết, khi nào thì em có thể sinh cả hai đứa con?"
 
Những lời này khiến Hạ Nhiên lập tức giật mình, cô quay đầu nhìn về phía Trình Thâm, nhưng từ vẻ mặt của anh không nhìn ra có gì không ổn.
  
Trình Thâm bình tĩnh ngồi ngay ngắn lại, như thể những lời vừa nói ra chỉ là tùy tiện, không có ý nghĩa gì.
Đính đoong!
  
Hạ Nhiên đứng dậy đi mở cửa, nhưng vừa mở cửa, cô ấy đã nhìn thấy Lục Bắc Thần.

Lục Bắc Thần cầm hộp quà trên tay, trên mặt mang theo nụ cười, giơ tay chào Hạ Nhiên:
“Chào buổi tối, anh đặc biệt tới đây để chúc mừng sinh nhật hai đứa nhóc, em sẽ chào đón anh đúng không?"
  

Hạ Nhiên không thông báo cho người khác về ngày sinh nhật của con.

Vì vậy, khi Tô Vãn và Lục Bắc Thần cùng chuẩn bị quà, cô vô cùng cảm động.

Vì nếu ai đó không thực sự quan tâm đến bạn, thì việc nhớ sinh nhật của người đó là điều không đương nhiên.
"Đương nhiên hoan nghênh, anh vào đi." Hạ Nhiên cười mở cửa.
  
Lục Bắc Thần lúc đầu còn cười, nhìn thấy Trình Thâm ngồi ở bên trong, nụ cười vốn xuất phát từ trái tim trong nháy mắt vụt tắt, chỉ còn lại làn da trắng nhợt.
  
“Thật trùng hợp, Trình thiếu cũng ở nhà Nhiên Nhiên.” Lục Bắc Thâm tùy tiện ngồi xuống, khóe miệng cong lên, khi nhìn thấy Hạ Nhiên ngồi bên cạnh Trình Thâm, ánh mắt liền tối đi.

Anh chào hai đứa trẻ một cách hời hợt, sau đó gật đầu với Tô Vãn, rồi nói với Trình Thâm
“Tôi không biết Trình thiếu nửa đêm đến nhà nhân viên có chuyện gì vậy? Công việc thì chỉ ở công ty thôi, không lẽ về nhà rồi vẫn phải làm việc sao?"
  
Những gì anh nói có cảm giác như coi anh là khách khiến Trình Thâm rất khó chịu.
Hạ Nhiên sợ Trình Thâm sẽ trực tiếp bùng nổ trước mặt hai đứa trẻ, vì vậy cô làm dịu không khí nói: "Trình Thâm chỉ đến ăn cơm.

Anh ấy sẽ rời đi sau khi tiệc sinh nhật kết thúc."  
Trình Thâm nghe vậy liền liếc Hạ Nhiên.

Vừa rồi anh tựa hồ không có nghe thấy Hạ Nhiên cùng những người khác nói, chỉ chú ý tới câu "Ăn xong sẽ đi".

Anh cúi đầu nói: "Ai nói với em, anh ăn xong sẽ rời đi?"
  
“A?” Hạ Nhiên kinh ngạc liếc anh một cái, sau đó nhìn Hạ Cẩm Ngôn cùng Hạ Mộng Hi cũng đang sửng sốt.
  
Ngược lại, Tô Vãn nghe vậy lập tức nổi giận nói: "Trình tổng, anh còn muốn ở lại qua đêm sao?"
  
Lục Bắc Thần cẩn thận nhìn Trình Thâm và Hạ Nhiên một lượt, như muốn xác nhận mối quan hệ hiện tại của họ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi