BA LẦN GẢ CHO ỈN LƯỜI

48. Chuẩn cho Cố Phù Châu về kinh ngay lập tức.

Lâm Thanh Vũ để Tiểu Tùng Tử giúp y lưu ý tình hình ở Cần Chính điện nhiều hơn, nhưng Tiểu Tùng Tử cũng chỉ là một thái giám đưa cơm, thời gian mỗi ngày ở Cần Chính điện rất ngắn, tin tức có được cũng có hạn.

Lâm Thanh Vũ ghép lại những manh mối phân tán này, điều duy nhất y có thể xác định là, câu "Lẻ đổi chẵn không đổi" xuất phát từ Tây Hạ hoặc Ung Lương mà đến, Tiêu Tranh triệu tập học sĩ Hàn lâm viện ở Cần Chính điện, là vì để giải câu ám hiệu này.

Y chuyển sang ý tưởng đi Ung Lương tìm người, nhưng bình tĩnh nghĩ lại, đây rõ ràng không phải là một bước đi sáng suốt. Chưa nói tới Ung Lương cách kinh thành đường xá xa xôi, một lần đi ít nhất cũng phải cả tháng. Cho dù y có đi thật, không có manh mối thì cũng không khác gì mò kim đáy biển, còn không bằng ở lại trong cung, ít nhiều gì cũng có thể lần theo chút dấu vết để lại.


Lúc này Lâm Thanh Vũ không vội nữa. Người kia còn sống là tốt rồi, cho dù hoàn cảnh có gian nan thế nào, thì chỉ cần còn sống, hai người sẽ có ngày trùng phùng. Huống chi, y cũng đã sớm rõ tính tình người kia, lười thì lười, nhưng bàn về âm mưu quỷ kế, mình cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.

Y tin rằng người kia sẽ nghĩ hết tất cả các biện pháp để trở về bên y. Y không cần phải đi đâu cả, chỉ cần ở yên một chỗ chờ hắn.

Cũng không biết... bây giờ người kia trông ra sao. Là già hay trẻ, là nam hay nữ, là đẹp hay xấu. Họ Giang thích ngắm mỹ nhân, còn từng xếp thứ tự cho mỹ nam trong kinh thành. Lục Vãn Thừa đã được xem như là quý công tử tuấn mỹ hiếm có. Lúc đầu thất họ Giang kia hồi hồn còn cường điệu chuyện này trước mặt y, nói rằng hắn rất hài lòng với tướng mạo của mình. Nếu lần này trở thành một người quái dị, tám phần là họ Giang kia sẽ tức đến hộc máu, sợ là không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt y.


Lỡ như trở thành nữ tử, lấy tính cách của hắn, chắc là sẽ xoắn xuýt khổ đau một trận rồi bình tĩnh tiếp nhận, nói không chừng còn tìm gả cho một nam nhân có thể cho hắn hết ăn rồi nằm. Vậy... không bằng gả cho y còn hơn.

Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Vũ ủ dột đã lâu cười thành tiếng, hai mắt long lanh ngấn nước, hai má sáng trong như mẫu đơn nở rộ, Hồ Cát kế bên nhìn thấy không khỏi thất thần một lúc.

Hồ Cát không khỏi hỏi: "Lâm thái y, có chuyện gì vui à?"

Lâm Thanh Vũ cong khóe miệng: "Vong phu đã chết được trăm ngày, chẳng lẽ không đáng để ta vui."

"Chuyện này..." Hồ Cát vội vàng thu hồi tầm mắt, không dám nhìn y. Mỹ nhân tuy đẹp, nhưng người thường không có phúc để hưởng, hắn khẳng định mình không có cái phúc ấy, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Hai người đang nói chuyện, sau lưng truyền tới một giọng âm dương quái khí: "Trong lúc đang trực hai ngươi còn tán gẫu?!"


Kẻ lên tiếng đương nhiên là Chử Chính Đức. Từ lần Lâm Thanh Vũ được gọi đến Phượng Nghi cung, Chử Chính Đức nhìn y càng thêm không vừa mắt, thậm chí ngay cả Hồ Cát đi cùng y cũng bị ghét lây.

Thái y viện là nơi phân biệt đối xử, bọn họ là hạ quan, đương nhiên không thể ngang nhiên trái ý với Chử Chính Đức. Hồ Cát ngượng ngùng ngậm miệng lại. Lâm Thanh Vũ đang vui, nên cũng lười so đo với lão già này.

Không lâu sau, một thái giám Đông cung đến Thái y viện, nói là Thái tử điện hạ bỗng nhiên khó chịu, truyền Lâm thái y đến Đông cung chẩn trị.

Lần thứ nhất còn nhịn được, lần thứ hai thì sao mà nhịn nổi. Chử Chính Đức thẹn quá thành giận: "Tôn thể của Đông cung từ trước đến nay do lão phu chăm sóc, cho dù có không tốt thì cũng phải là Hồ Cát. Lâm Thanh Vũ tài sơ học thiển, sao điện hạ lại điểm danh y đi chẩn trị?" Hoàng hậu và Thái tử lần lượt vượt lão để tìm Lâm Thanh Vũ, là đang vả vào mặt lão đó hả!
Lâm Thanh Vũ nói hờ hững: "Có vẻ Chứ thái y rất muốn đi chẩn trị cho Thái tử. Phúc khí này, nếu Chử thái y muốn, ta cho ngươi là được."

Thái giám Đông cung lạnh lùng: "Tâm ý của điện hạ người khác không thể đoán được, chúng ta chỉ cần nghe lệnh. Chẳng lẽ các ngươi muốn kháng lệnh không tuân?"

Chử Chính Đức dậm chân: "Quả thực buồn cười!"

Hồ Cát mơ hồ biết tâm tư của Thái tử đối với Lâm Thanh Vũ: "Lâm thái y, ngươi ngàn vạn phải cẩn thận."

"Không sao." Lâm Thanh Vũ bỏ một bình sứ vào trong tay áo, "Thái tử cố kỵ Cố đại tướng quân, hẳn là sẽ không làm gì ta."

Y và Cố Phù Châu chưa từng gặp nhau, Cố Phù Châu cũng chỉ vì phụ thân y có ân cứu mạng với hắn nên mới nhận người cha nuôi này. Cố Phù Châu ở Ung Lương xa xôi, nhưng lại có thể che chở y dưới chiến công hiển hách của hắn, làm cho Tiêu Tranh tạm thời không động tay với y được. Cho dù hành động của Cố Phù Châu là vô tâm, nhưng cũng xứng đáng để y cảm tạ sâu sắc.
Để phòng ngừa chuyện lỡ như, Lâm Thanh Vũ lại nói: "Có phải chút nữa ngươi phải đến Trường Nhạc cung để thỉnh mạch bình an cho Trần quý phi không?"

.

Đến Đông cung, Lâm Thanh Vũ đi theo thái giám vào thiên điện Thái tử nghỉ ngơi: "Lâm thái y, mời."

Lâm Thanh Vũ đi vào trong, thấy ở đây như thể vừa bị một trận cuồng phong quét qua, rượu bày đầy trên bàn, có những bình đã được uống rỗng. Tiêu Tranh nằm nghiêng trên bàn rượu, ngửa cổ rót rượu vào miệng, nhìn vừa gớm vừa tiêu điều ngơ ngẩn.

Lâm Thanh Vũ quỳ xuống đất hành lễ theo quy củ: "Tham kiến điện hạ."

Tiêu Tranh ném rượu đi, lảo đảo đứng dậy, nhìn y từ trên cao xuống: "Lại đây, em vậy mà dám để cô chờ lâu."

"Vi thần không dám."

"Em có gì mà không dám, cô thấy gan em rất lớn." Tiêu Tranh nhìn y, hai mắt dần dần trở nên mê muội, đưa tay muốn sờ mặt y, "Đôi mắt này của em... bình thường rất đẹp."
Bụng dạ Lâm Thanh Vũ cồn cào phát ói, nghiêng đầu né tránh tay của Tiêu Tranh. Tiêu Tranh như chịu đòn nghiêm trọng, như thể thấy rõ người trước mắt không phải là người trong lòng: "Xưa nay Tĩnh Thuần chưa bao giờ dùng ánh mắt này nhìn cô," Tiêu Tranh nhếch môi thành một vòng cung nguy hiểm, "Nếu ngươi mù, vậy có phải sẽ giống Tĩnh Thuần lắm không, trong mắt chỉ còn ngây thơ trong sáng."

Lâm Thanh Vũ bình tĩnh nhìn gã, nhưng trong lòng lại nghĩ ra vô số cách để làm nhục người khác. Tiêu Tranh cho y linh cảm, chơi mù mắt người khác, hoặc là dứt khoát móc mắt ra luôn, trông có vẻ thú vị.

"Điện hạ uống nhiều rồi." Lâm Thanh Vũ nói, "Vi thần kê cho ngài một đơn thuốc tỉnh rượu."

Tiêu Tranh giận dữ hét lên: "Ngươi nhìn cô này!"

"Nếu không có chuyện gì khác, vi thần cáo lui."

Tiêu Tranh đột ngột nắm lấy cánh tay y, trợn to hai mắt, nói một cách hung ác: "Cô là Thái tử, cho dù cô có cưỡng bức ngươi, thì ngươi có thể làm gì! Đúng, ngươi là nghĩa đệ của Cố Phù Châu. Nhưng chẳng lẽ Cố Phù Châu lại dám vì một nghĩa đệ vừa nhận nửa đường, dám vượt qua cô?!"
Mắt Lâm Thanh Vũ tối sầm lại, cười thành tiếng: "Vậy ngươi thử xem."

Có lẽ y chạy không thoát kiếp nạn này, nhưng Tiêu Tranh cũng đừng hòng sống rời khỏi Đông cung. Đáng tiếc, y phải chết chùm với đồ chó này.

Chợt y nhớ đến lời họ Giang từng nói trong đêm tân hôn: "Lâm Thanh Vũ... là thái y mỹ nhân chết trong Đông cung kia?"

Thì ra là thế.

Hóa ra, đây là kết cục của y.

Ánh mắt Tiêu Tranh khóa trên mặt y, không buông tay, cũng không làm thêm động tác nào. Đúng lúc này, một bóng người đi đến.

Là Thẩm Hoài Thức.

Trừ khi chủ thượng gặp nạn, còn lại ảnh vệ không được tùy tiện hiện thân. Tiêu Tranh nheo mắt lại, lạnh giọng: "Ngươi tới làm gì?"

Thẩm Hoài Thức quỳ bụp xuống đất, dập đầu: "Cầu điện hạ... Bỏ qua cho Lâm thái y."

Tiêu Tranh quan sát vẻ mặt của hai người trước mặt, chợt bật cười quái dị: "Ngươi lặp lại lần nữa xem."
Thẩm Hoài Thức nói: "Điện hạ say rượu mất kiểm soát, nếu lúc thanh tỉnh, nhất định sẽ không như vậy."

"Ngươi cầu tình cho y? Ngươi vậy mà xin tha cho y!" Tiêu Tranh càng cười càng lớn, cũng không biết là đang ghen tị với ai trong hai người, "Cuối cùng thì cô cũng hiểu, vì sao tiểu Thanh Vũ có thể hảo tâm băng bó bôi thuốc cho ngươi, ha ha ha -"

Giọng Thẩm Hoài Thức run rẩy: "Thuộc hạ biết, hôm nay là sinh thần của Tĩnh Thuần quận chúa, ngày này hàng năm điện hạ đều..."

"Câm miệng." Vẻ mặt Tiêu Tranh dữ tợn, "Ngươi che chở cho y như thế, không bằng ngươi thay cho y!" Nói xong, một tay gã kéo Thẩm Hoài Thức đứng dậy, một tay mò vào ngực Thẩm Hoài Thức.

Thẩm Hoài Thức trừng to hai mắt: "Điện hạ?!"

"Sao, còn ngại à? Cô còn tưởng ngươi ngại cô không đút no ngươi, nên mới không coi cô ra gì thông đồng với nam nhân khác ngay dưới mắt cô!"
Thẩm Hoài Thức bất lực lắc đầu: "Thuộc hạ không có..."

Lâm Thanh Vũ nắm chặt bình thuốc trong tay, ép mình phải tỉnh táo nghĩ cách đối phó trong tình huống này. Thẩm Hoài Thức cóvõ công cao cường, trong tay y có thuốc, nếu Thẩm Hoài Thức chịu hợp tác, có lẽ bọn họ có thể...

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng thông truyền: "Quý phi nương nương giá lâm -"

Tiêu Tranh dừng lại, lớn tiếng hỏi: "Sao đột nhiên mẫu phi lại đến."

"Quý phi nương nương nghe nói điện hạ ốm nhẹ, còn đến Thái y viện mời thái y, đặc biệt đến thăm điện hạ."

"Sao mẫu phi lại chuyện bé xé ra to thế này." Tiêu Tranh nhìn Lâm Thanh Vũ, mắt ẩn chứa tia hung ác, "Vậy mà có người dám thêm mắm dặm muối trước mặt bà?"

Lâm Thanh Vũ nhét bình thuốc về trong tay áo, bình tĩnh nói: "Vi thần không biết."

Dưới cảm giác chếnh choáng say, Tiêu Tranh khôi phục lại chút tỉnh táo. Gã nhìn Thẩm Hoài Thức đang ngã dưới đất, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ: "Mặc quần áo vào đi, sai người nấu chén canh giải rượu đến."
Thẩm Hoài Thức khép vạt bò dậy, cúi đầu nói: "... Vâng."

Lâm Thanh Vũ không thiếu lông tóc gì ra khỏi Đông cung, ở một góc tối không ai thấy y chậm rãi thở phào một hơi.

Y không khỏi nghĩ, nếu Cố Phù Châu không nhận phụ thân y làm nghĩa phụ, y không kết bạn với Thẩm Hoài Thức, liệu hôm nay y còn may mắn như vậy chăng.

Nếu không có Cố Phù Châu, Tiêu Tranh không cần phải do dự; Nếu y không cố ý tiếp cận, Thẩm Hoài Thức chẳng những không cầu tình cho y, còn sẽ hiện thân vào lúc y ra tay với Tiêu Tranh, kề thanh kiếm kia lên cổ y.

Có lẽ y sẽ chết trong Đông cung, chết dưới kiếm của Thẩm Hoài Thức.

Giống như, ở một nơi đó... có một đôi tay, đang kéo y ra khỏi cái kết định mệnh.

Lâm Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời Tây Bắc, nói khẽ: "Là ngươi ư."

Mặc dù mỗi người một nơi, không được gặp nhau, nhưng người kia cũng đang dùng cách của hắn, bảo vệ cho y.
Sống sót sau tai nạn, Lâm Thanh Vũ như mất hết sức lực, dựa vào tường cung ngồi tụt xuống: "Khi nào ngươi mới về..."

Đêm đó, Cần Chính điện đèn đuốc sáng trưng, đại thần trong nội các vây quanh một phong cấp tấu từ Tây Bắc, ai ai cũng bày vẻ mặt trịnh trọng.

Tiêu Tranh gõ ngón tay lên bàn, tâm tình bực bội, trán cũng phát đau vì uống rượu.

Không lâu sau, Chử Chính Đức đi theo Tiểu Tùng Tử vào điện: "Tham kiến Thái tử điện hạ."

Tiêu Tranh không nói lời vô nghĩa: "Cô hỏi ngươi, ngươi có biết một loại độc tên là 'Thiên Chu' không?"

"Hồi điện hạ, đây là một loại kỳ độc xuất xứ từ Bắc Cảnh. Nếu người trúng độc không có thuốc giải, nội tạng sẽ bị khí độc ăn mòn, cuối cùng sẽ từ từ kiệt sức mà chết."

"Vậy có cách giải Thiên Chu này không?"

"Có, nhưng cách giải cực kỳ phức tạp." Chử Chính Đức biết gì nói nấy, "Phải dùng tuyết liên ngàn năm làm thuốc dẫn, rồi dùng cối ngọc ấm chỉ có ở Thiên thảo đường của Thái y thự giã thành bột, rồi sắc thuốc cho người trúng độc uống ngay, lúc này mới có thể giải độc."
Tiêu Tranh nói: "Ý của ngươi là, độc này, chỉ có Thái y thự mới giải được?"

"Vâng."

"Được rồi, ngươi lui ra đi."

Chờ Chử Chính Đức lui ra rồi, Tiêu Tranh mới trầm giọng nói: "Người ở Ung Lương, lại trúng độc Bắc Cảnh, các ngươi không cảm thấy lạ à."

Thừa tướng đại nhân nói: "Điện hạ, Thiên Cơ doanh đã chứng thực chuyện trúng độc. Dù cho hắn có trúng độc nào, việc cấp bách bây giờ, là nhanh chóng giải độc này."

Sắc mặt Tiêu Tranh khó coi, muôn lần không muốn, nhưng lại không thể không thỏa hiệp, nghiến răng nghiến lợi nói: "Truyền ý chỉ của cô, chuẩn cho Cố Phù Châu về kinh ngay lập tức."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi