BA LẦN GẢ CHO ỈN LƯỜI

105. Không thì, chúng ta làm lại?

Chẳng qua chỉ mới một ngày, nhưng Lâm Thanh Vũ đã như biến thành người khác. Ai có thể ngờ được vị quyền thần dẫn tân đế lên hoàng vị vừa cách đây không lâu, bây giờ lại mặt mày tái nhợt nằm cuộn mình trong lòng tân đế, tóc tai hơi rối còn vương trên mặt, giống như có một con chim yến đang xây tổ trên đó.

Giang Tỉnh có thể thấy được Lâm Thanh Vũ đang cố gắng để khôi phục lại bình thường. Nhưng Lâm Thanh Vũ chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn thế này, sao có thể nói khôi phục là khôi phục được. Giang Tỉnh chỉ có thể ở cạnh y, kiên nhẫn dỗ dành, mới có thể từ từ dẫn y ra khỏi bóng ma tâm lý.

Ngoài Lâm Thanh Vũ, Từ Quân Nguyện là người duy nhất biết thân phận của Giang Tỉnh, bị cưỡng ép ở lại trong cung, chỉ vì để tạo thêm cơ hội cho đôi vợ chồng son ở riêng, không có việc gì thì thả tiếng gió cho bọn họ, đường đường là quốc sư một nước lại bị Giang Tỉnh sai như thái giám. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, vì nếu để người ngoài nhìn thấy vợ của Cố đại tướng quân triền miên trên long sàng của tân đế anh anh em em, vậy chắc chắn là sẽ phải có một trận gió tanh mưa máu.


Lâm Thanh Vũ uống thuốc hai ngày, lại có Giang Tỉnh bên cạnh, cảm xúc cũng tạm thời ổn định, chỉ là đôi lúc tinh thần sẽ thấy hoảng hốt, có khi còn không nhớ nổi mình đang nằm mơ hay đang ở hiện thực, khi người khác nói chuyện với y, giọng của họ như được ngăn cách bởi một lớp, như thể người nói ở trong nước.

Lâm Thanh Vũ biết đây là tác dụng phụ của thuốc an thần. Uống nhiều sẽ buồn ngủ, ngủ nhiều, mơ cũng nhiều.

Sau khi khỏe hơn, Lâm Thanh Vũ kể cho Giang Tỉnh nghe những chuyện khi cậu còn ở Tây Bắc chưa được biết. Y đã ra tay với Hề Dung và Tiêu Giới thế nào, lại giúp Tiêu Ly thượng vị ra sao. Y nói không nhanh không chậm, trật tự rõ ràng, chỉ là khi nói đến lúc cung biến thì ngừng lại thật lâu, lúc mở miệng lại mang theo vẻ mặt mờ mịt nhưng bình tĩnh hỏi: "Ta... vừa nói đến đâu?"


Giang Tỉnh kiên nhẫn viết lời: [Huynh nhận được thư mật của mật thám Tây Hạ.]

Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Sau đó thì ta tiến cung."

Giang Tỉnh hỏi: [Hề Dung đã chết chưa?]

Lâm Thanh Vũ lắc đầu: "Ta nghĩ, giữ mạng hắn, chờ khi đệ về thì tế cờ."

Ánh mắt Giang Tỉnh có chút lạnh lẽo: [Miễn đi, ta sợ làm bẩn cờ soái của ta.]

Lâm Thanh Vũ ngẩn ra, vén chăn lên muốn xuống giường: "Vậy bây giờ ta đi lấy mạng hắn, không làm bẩn cờ soái của đệ."

Trong lòng Giang Tỉnh buồn bực đến khó chịu, cười gọi "Cưng". Cậu đem những gì đã viết đưa đến trước nến, đốt hết, rồi mới trải một xấp giấy tuyên thành ra, viết: [Giờ đừng nói đến hắn nữa, chúng ta nói chuyện quan trọng.]

Lâm Thanh Vũ nghiêm túc nhìn cậu viết, hỏi: "Nói cái gì?"

[Thanh Vũ, mặc dù là trong mơ, nhưng cũng xem như chúng ta đã động phòng rồi nhỉ.]


[Không thì, chúng ta làm lại lần nữa đi? Huynh thấy sao.]

Sau khi Giang Tỉnh viết xong, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Lâm Thanh Vũ, suýt chút lại không nhịn được quay bút, nhưng vì không muốn Lâm Thanh Vũ giận, cậu phải đè bản năng của mình lại.

Lâm Thanh Vũ suy nghĩ, "Hình như... rất đau."

Giang Tỉnh: ...

Lâm Thanh Vũ híp mắt cười: "Nhưng nghĩ người đó là đệ, ta lại cảm thấy rất tốt."

Khóe môi Giang Tỉnh cong lên, viết rồng bay phượng múa: [Ta cũng cảm thấy rất tốt, bên trong của cưng rất thoải mái, ta rất thích.]

Lâm Thanh Vũ nhìn trang giấy đầy những lời "dâm ngôn uế ngữ", hai má ửng hồng lên. Lâm Thanh Vũ không biết rằng, mặt của Giang Tỉnh cũng hơi nóng. Vẻ ngoài là thiếu niên mười bảy tuổi, tay lại viết những lời tục tĩu, cậu cũng thấy ngại ngùng và khẩn trương không kém gì y.
Đáng tiếc là, lúc đó Giang Tỉnh và Lâm Thanh Vũ đều mang tâm trạng tuyệt vọng để yêu nhau, dù cho cơ thể có cảm thấy suиɠ sướиɠ bao nhiêu, thì từ đầu đến cuối vẫn luôn bị bao phủ bởi một tầng u ám.

Nhưng không sao, cậu tin mình và Lâm Thanh Vũ có thể thoát được.

Lâm Thanh Vũ lấy trang giấy do Giang Tỉnh viết, nhỏ giọng nói: "Không thể để người khác thấy." Y đang định đốt đi, cổ tay chợt bị nắm chặt, sau đó Giang Tỉnh đã sáp qua.

Giang Tỉnh muốn hôn y.

Trong đôi ngươi của Lâm Thanh Vũ phán chiếu khuôn mặt của Tiêu Ly, y muốn nhắm mắt lại giống lần trước nhưng đã không còn kịp nữa. Cơ thể y cứng đờ mất kiểm soát, quay mặt đi, tránh né nụ hôn này.

Giang Tỉnh buông y ra, cảm thấy hơi tủi thần, cầm bút chậm rãi vẽ một ký hiệu: [?]

[Không cho hôn hở?]

Lâm Thanh Vũ bình tĩnh lại: "Hình như ta có hơi không quen với thân thể hiện tại của đệ."
[Hửm? Nhưng cơ thể này giống với cơ thể ban đầu của ta nhất đó.]

"Ta biết." Lâm Thanh Vũ có hơi buồn rầu, "Chỉ là, ta biết Tiêu Ly."

Trước kia Giang Tỉnh trở thành Lâm Thanh Vũ và Cố Phù Châu, thì trước đó y chưa bao giờ gặp hai người này, nên y có thể dễ dàng chấp nhận rằng Giang Tỉnh có vẻ ngoài của bọn họ. Nhưng y biết Tiêu Ly, chẳng những biết, một năm nay y còn thường xuyên ở cạnh Tiêu Ly. Tiêu Ly sẽ cười với y, y cho Tiêu Ly ăn, tự tay đội mũ ngọc tượng trưng cho đế vương cho Tiêu Ly. Với y mà nói, Tiêu Ly thực sự tồn tại.

Giang Tỉnh hiểu Lâm Thanh Vũ muốn bày tỏ điều gì, viết: [Từ Quân Nguyện nói ta xuyên vào thân thể Tiêu Ly là "hồn về cố thể", huynh có thể xem ta và Tiêu Ly thành một, bởi vì nguyên nhân nào đó, hồn phách của ta đi dạo một vòng bên ngoài, bây giờ mới trở lại.]
Lâm Thanh Vũ nhìn cậu: "Về rồi, có phải sẽ không đi nữa không?"

[Chắc chắn.]

Thấy Giang Tỉnh nói lời khẳng định như thế, Lâm Thanh Vũ cố nén bất an và lo lắng, cười nhẹ: "Ta sẽ nhanh chóng thích ứng. Đệ hôn ta lần nữa đi, ta sẽ không né."

Giang Tỉnh nở nụ cười, thả một cái hôn chuồn chuồn lướt nước lên môi Lâm Thanh Vũ, trong mắt lại có mấy phần lo lắng.

Lâm Thanh Vũ nói y không thể kiểm soát, nhưng y vẫn cố gắng kiểm soát nó. Ai mà ngờ được, đại mỹ nhân không khóc không quấy, luôn luôn yên tĩnh, khi sụp đổ cảm xúc còn làm người khác đau lòng hơn.

Lâm Thanh Vũ tịnh dưỡng ba ngày, dường như đã bình phục hẳn. Mấy ngày sau đó, Thái hậu một mình buông rèm chấp chính, đã bày tỏ lực bất tòng tâm. Khi nàng biết Lâm Thanh Vũ đã gần như khá hơn, lấy lý do thăm bệnh, nói bóng nói gió: "Thanh Vũ, ngươi phải mau khỏi bệnh đi. Còn rất nhiều chuyện, ai gia vẫn chờ ngươi quyết định đấy."
Lâm Thanh Vũ nói lãnh đạm: "Tạ Thái hậu quan tâm."

Thái hậu thở dài: "Tây Bắc mãi vẫn không có tin tức, cũng không biết trận ở Ung Lương, Cố Phù Châu đánh thành thế nào."

Sắc mặt Lâm Thanh Vũ đột nhiên thay đổi, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Với tình trạng bây giờ của Lâm Thanh Vũ, nào có thể nghe được những điều này. Để ngăn Thái hậu nói tiếp, Giang Tỉnh mở miệng: "Mẫu hậu."

Thái hậu sững sờ, còn tưởng mình nghe lầm: "... Ly nhi?"

Giang Tỉnh lại gọi: "Mẫu hậu."

"Hoàng thượng nói chuyện?" Thái hậu kích động vạn phần, nước mắt tràn như mưa, nào có phong thái ung dung đoan trang ngày xưa, "Hoàng thượng gọi ai gia là 'mẫu hậu'!"

Tú Kiều ma ma cũng nghẹn ngào: "Đây là câu đầu tiên Hoàng thượng mở miệng nói, trong lòng Hoàng thượng quả nhiên nghĩ đến ngài!"

Thái hậu không kìm được, đau lòng tựa đầu lên vai Giang Tỉnh: "Ly nhi, con khỏe rồi... Cuối cùng... cuối cùng mẫu hậu cũng chờ được ngày này."
Giang Tỉnh cũng không thể giả vờ ngốc cả đời được, cũng không thể đột nhiên trở thành người bình thường, mà phải có một quá trình dần dần. Hôm nay gọi một tiếng mẫu hậu, năm sau đã có thể ngâm thơ, qua thêm ba năm năm nữa là có thể học toán.

[Nhưng ta cảm thấy giả ngu cũng không sao.] Giang Tỉnh nói với Lâm Thanh Vũ, [Dù sao trừ huynh ra, ta cũng lười nói chuyện với người khác.]

Hai chữ "mẫu hậu" của Giang Tỉnh làm cho Thái hậu khóc đến hụt hơi, làm cho buổi triều sớm ngày hôm sau cũng không lên được. Lâm Thanh Vũ đổi quan phục, ngồi trước gương đồng, nhìn mình trong gương với vẻ mặt không biểu cảm, cảm xúc chán nản cũng bất ngờ dâng lên.

Y nhắm mắt lại ngay lập tức trước khi bị Giang Tỉnh phát hiện.

- Đừng nghĩ nữa, Giang Tỉnh đã về rồi. Ngươi cứ lo được lo mất, khóc lóc như thế thì có khác gì Tiêu Giới. Ngươi muốn trở thành loại người ngươi xem thường nhất hay sao.
Nhưng, Giang Tỉnh đã thật sự trở về rồi ư? Có phải, y lại đang nằm mơ hay không. Tỉnh mộng, Giang Tỉnh cũng phải rời đi.

Lâm Thanh Vũ mở mắt ra, thông qua gương nhìn Hoàng thượng đang giúp y chỉnh mũ đằng sau, y lặng lẽ cầm trâm cài tóc trên bàn, dùng đầu nhọn đâm vào lòng bàn tay.

Đau.... Không phải mơ, thật tốt quá.

Lâm Thanh Vũ còn chưa kịp thở phào, trâm cài tóc đã bị Giang Tỉnh giật lấy.

"Thanh Vũ?"

Lâm Thanh Vũ dừng lại, nói: "Hoàng thượng."

Giang Tỉnh nhíu mày rồi lại giãn ra: "Ta là Giang Tỉnh, đừng, đừng quên."

Sau mấy ngày chăm chỉ luyện tập, cậu đã dần tìm lại được cảm giác nói chuyện, đã có thể nói những câu ngắn gọn.

Lâm Thanh Vũ cong môi: "Ta nhớ. Bây giờ Giang Tỉnh là Hoàng thượng, ta gọi đệ là Hoàng thượng cũng không sai."

Giang Tỉnh cúi đầu kiểm tra vết thương trên lòng bàn tay của Lâm Thanh Vũ, cũng may phát hiện kịp thời, chỉ rách da, không chảy máu. Lâm Thanh Vũ lơ đễnh: "Không sao, chỉ cần bôi thuốc là được."
Lâm Thanh Vũ gọi Tiểu Tùng Tử mang hòm thuốc đến, bình tĩnh tỉnh táo bôi thuốc cho mình. Giang Tỉnh nhìn y như có điều suy nghĩ, nhưng không giúp y. Chợt, Giang Tỉnh giơ tay tháo ngọc quan trên đầu xuống, cầm lấy cây kéo bên cạnh, cắt phăng mái tóc dài không chút do dự.

Tóc xanh rơi từng sợi từng sợi xuống mặt đất, trong chốc lát, thiếu niên đã từ tóc dài biến thành tóc ngắn.

Lâm Thanh Vũ ngơ ngác, nửa ngày sau mới nói: "Giang Tỉnh...?"

Giang Tỉnh cong môi cười: "Ta đây, cục cưng."

Lâm Thanh Vũ sững sờ: "Đệ... Sao đệ lại làm mình thành thế này."

Giang Tỉnh làm cho tóc mình rối bù lên, dài ngắn lởm chởm, y như chó táp. May mà có khuôn mặt đẹp, dù cho đầu bù tóc rối vẫn đẹp trai, phấn chấn vô cùng.

... giống hệt như Giang Tỉnh trong mơ.

Y tận mắt chứng kiến 'Tiêu Ly' tóc dài biến thành Giang Tỉnh tóc ngắn.
Y vẫn còn nhớ cảm giác lúc Giang Tỉnh cúi đầu, tóc ngắn trên trán cậu phớt qua mi mắt y.

Giang Tỉnh cố gắng muốn nói chuyện, lại quên mất chữ kia nói thế nào. Cậu không còn lựa chọn nào khác đành phải viết chữ rồi giơ lên: [Thế này đẹp trai hơn.]

Sau mấy ngày mê man hốt hoảng, cuối cùng Lâm Thanh Vũ cũng có cảm giác chân thật, giọng nói bên tai cũng rõ ràng hơn.

Giang Tỉnh quỳ một gối xuống trước mặt Lâm Thanh Vũ, ngẩng đầu nhìn y: "Thanh Vũ, là ta, Giang Tỉnh."

Lâm Thanh Vũ không tự chủ được duỗi tay ra, nâng mặt Giang Tỉnh lên, như là an tâm, như là tin tưởng, thở dài: "Đệ thật sự đã về rồi."

Giang Tỉnh gian nan nói mấy chữ: "Ta đã, về, mấy ngày rồi."

Sương mù trong mắt Lâm Thanh Vũ dần dần tan đi, trong sáng trở lại. Tay y đột nhiên tăng sức, mạnh bạo nhéo cằm Giang Tỉnh, ánh mắt sắc bén: "Đệ còn biết về!"
Giang Tỉnh không cảm thấy đau, nhưng lại nhíu chặt mày: "Cưng ơi nhẹ chút."

Lúc này, giọng của Tiểu Tùng Tử từ bên ngoài truyền đến: "Lâm đại nhân, Lý đại nhân và những người khác còn chờ ở Cần Chính điện để nghị sự với ngài."

Ánh mắt Lâm Thanh Vũ tối sầm lại, y nhìn xung quanh, xé một mảnh vải trên rèm. Giang Tỉnh cực kỳ tự giác, thậm chí còn có chút hưng phấn duỗi hai tay ra: "Của huynh đây."

Lâm Thanh Vũ lấy vải trói chặt hai tay Giang Tỉnh lại: "Đệ lên giường đắp kín mền chờ ta. Trước khi ta về, không cho đi đâu hết."

Còn có chuyện tốt thế này hả?

Giang Tỉnh vui vẻ gật đầu.

Rêu: Từ đầu truyện tới giờ thui đếm được bao nhiêu đây tag, niên thượng, niên hạ, hvan (song long vào biển), SM (trói tay) v.v từ từ update tiếp ((((. =

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi