BA LẦN GẢ CHO ỈN LƯỜI

99. Đừng để ta chết, y sẽ khóc.

Lúc Cố Phù Châu đi tới viên môn, bầu trời bắt đầu hạ tuyết lất phất. Không nghi ngờ gì khi đây là lần xuất chinh an tĩnh nhất của hắn, không có chiêng vàng chống trận, không có giơ tay hô hào, thậm chí ngay cả tiếng cờ bay phần phật cũng không có - tuyết hạ thành sương, những lá cờ bị đông cứng rũ rượi, sớm đã bất động từ lâu.

Đoàn người của Cố Phù Châu đi rất khiêm tốn, không người đưa tiễn. Sử Phái và Võ Du Viễn dẫn đại quân, một người công thành, một người bố trí mai phục, còn lại một viên đại tướng canh giữ doanh trại.

Họ đi theo con đường Cố Phù Châu đã lập, cưỡi ngựa đi chậm đến huyện Trác, để lại một nền dấu móng ngựa trên tuyết.

Một phó tướng nói: "Yên tĩnh thật, yên tĩnh đến mức ta có chút không quen."


Cố Phù Châu thuận miệng nói: "Hoài Thức hẳn là rất quen thuộc với loại yên tĩnh này."

"Đúng vậy, Thẩm huynh đệ xuất sinh là ám vệ, chắc hẳn trước kia toàn ban ngày nằm, ban đêm ra."

Thẩm Hoài Thức cười nhạt gật đầu. Phó tướng lại hỏi: "Vậy có phải ngươi có thể nhìn thấy rất xa, rất rõ trong đêm không?"

"Ừ, nhìn ban đêm là một kỹ năng cần có với ám vệ."

"Đáng tiếc quân địch không có đôi mắt tốt như vậy." Cố Phù Châu nói, "Mọi người đốt đuốc đi, tốt nhất là kéo được bọn Tây Hạ tới."

Trong màn đêm tĩnh mịch, những 'ngọn đèn' sáng lên trên con đường núi ngoằn ngoèo, như thể đang báo cho quân địch biết bọn họ đang ở đâu. Chỉ cần có chút đầu óc là có thể nhìn ra bọn họ đang cố ý, nhưng quân Tây hạ bị kẹt trong tòa thành đơn độc ấy nhiều ngày, dù biết là cạm bẫy cũng không thể không nhảy vào.


Đơn giản là vì, trong bẫy có Cố Phù Châu, vị chiến thần Đại Du đã chém một vị Thái tử, hơn mười vị Đại Tướng, vô số sĩ tốt của Tây Hạ. So với chết đói, hoặc bị bắt sau khi phá thành, không bằng liều chết một trận, kéo Cố Phù Châu cùng xuống địa ngục. Triệu Minh Uy đã chết, Cố Phù Châu cũng chết, trong quân Đại Du không còn Đại Tướng có thể ngăn cản đại nghiệp để Tây Hạ chiếm lĩnh Trung Nguyên.

Cố Phù Châu dẫn binh đến miệng hồ lô, xung quanh vẫn không có động tĩnh. Nhưng càng yên tĩnh, lại càng mang ý nghĩa nguy hiểm sắp tới. Tuyết có xu thế càng ngày càng lớn, rơi lả tả trên cung trên đao.

Không lâu sau, một trận tiếng vó ngựa từ xa mà đến, rầm rầm rầm làm cho mặt đất rung chuyển, chỉ nghe động tĩnh đinh tai nhức óc này, là có thể biết bên kia có bao nhiêu người đang tới.


Phó tướng hoảng hốt: "Sao chúng lại có nhiều người như vậy. Chẳng lẽ, chúng không để người giữ thành hay sao?"

Cố Phù Châu lại không ngạc nhiên chút nào: "Nếu biết giữ không được, cớ sao lại còn giữ."

Quỷ soái không hổ là quỷ soái, có thể thần không biết quỷ không hay mang một lượng lớn thiết kỵ ra khỏi Ung Lương. Lúc này hẳn là Sử Phái đã thừa dịp quân địch ra khỏi thành, đánh vào bên trong. Ở đây có càng nhiều quân, thì lính giữ Ung Lương sẽ càng ít đi.

"Đừng hoảng hốt," Cố Phù Châu trấn an mọi người, "Cứ xem như bọn chúng dốc toàn bộ lực lượng, cũng không phải là đối thủ của chúng ta. Tốt nhất là chúng cứ lên hết một lần, đỡ cho chúng ta phải tốn thời gian đuổi theo tàn bình."

Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy thiết kỵ màu đen xông tới như lũ, tạo thành một trận cuộn tuyết. Ngay sau đó, tiếng la gϊếŧ nổi lên bốn phía, đao kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới màu trăng.
Thẩm Hoài Thức nói: "Đại tướng quân chớ nên khinh địch, những người này rõ ràng là tử sĩ. Ngay cả chết cũng không sợ, thì không còn gì chúng không dám làm."

Cố Phù Châu gật đầu, nắm chặt dây cương, "Truyền lệnh xuống, vừa chiến vừa thả, dẫn chúng đến miệng hồ lô."

Gió rét rả rích, như khóc như than, giữa thung lũng ngân vang tiếng binh khí chạm nhau chói tai, mùi máu nồng nặc xộc vào mũi. Lưỡi kiếm lẫn màu máu tràn ra, màu đỏ hồng gần như che khuất sắc trời, như thể giữa thiên địa chỉ còn lại một màu sắc ấy.

Khi họ dẫn địch đến miệng hồ lô, bỗng nhiên đất núi rung chuyển, còn mạnh hơn động tĩnh vừa rồi gấp mười lần. Phó Tướng vui mừng: "Nhất định là Võ tướng quân dẫn quân mai phục của mình -"

Thẩm Hoài Thức nhìn chằm chằm phương xa, thấp giọng: "Không đúng, là -"
Tiếng nói đột nhiên dừng lại, phó tướng trừng to mắt, nụ cười trên mặt bị thay thế bằng vẻ kinh hoàng: "Là Tây Hạ, viện quân Tây Hạ đến!"

Tiếng vó ngựa ầm vang, còn chấn động mãnh liệt hơn vừa rồi, chấn động đến mức tuyết trên núi lăn xuống, làm sóng tuyết tung lên cao mấy trượng.

"Đây là chuyện tốt." Cố Phù Châu thở phào nhẹ nhõm, "Viện quân của Tây Hạ đã đến chỗ chúng ta, chứng minh Ung Lương đã an toàn. Viện quân lặn lội đường xa, mà chúng ta dùng khỏe ứng mệt, chưa nói đến một đánh năm, nhưng một đánh hai vẫn không thành vấn đề."

Thấy Cố Phù Châu bình tĩnh như thế, nỗi lo lắng của những người khác cũng hạ xuống. Phó tướng hô lên: "Các anh em xông vào đi, Võ tướng quân đang chờ chúng ta ở hồ lô!"

Cố Phù Châu đoán không sai, viện quân Tây Hạ đến vội vàng, đã bôn ba trăm dặm trong băng tuyết, thể lực đã hao hết một nửa. Biết rằng phần thắng không lớn, nhưng chúng vẫn phải đến.
Bọn chúng nghĩ, đánh trận này không phải để thắng, cũng không phải để giữ thành Ung Lương. Bọn chúng chỉ cần mạng của Cố Phù Châu, cho dù là dùng mạng của mấy vạn quân sĩ Tây Hạ để đổi đầu của Cố Phù Châu, cũng không tiếc.

Thẩm Hoài Thức nhanh chóng nhận ra điều không đúng: "Tướng quân, trong viện quân này có không ít thích khách võ công cao cường, tất cả đều nhằm vào ngươi."

Cố Phù Châu thở dài bất đắc dĩ: "Vì mạng của ta chúng cũng liều mạng quá đi."

"Xin tướng quân đừng rời khỏi ta một tấc, ta sẽ không để thích khách Tây Hạ có cơ hội tiếp cận tướng quân." Thẩm Hoài Thức vừa dứt lời, đã nhíu chặt mày lại, cúi đầu nhìn chỗ mình bị thương lúc trước, rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên, tập trung tinh thần đối địch.

Quân Đại Du vừa đánh vừa lùi, vất vả lắm mới dẫn chúng đến miệng hồ lô, nhưng mãi không chờ được phục binh hành động.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Phó Tướng gϊếŧ hết một vòng rồi quay lại trước mặt Cố Phù Châu, "Võ tướng quân đâu rồi?!"

Vẻ mặt Cố Phù Châu nghiêm trọng, nhìn tuyết trắng hai bên sườn núi, rốt cục không nhịn được phải văng tục một câu: "Đệt."

"Là tuyết lở." Thẩm Hoài Thức thấp giọng, "Võ tướng quân bị tuyết lở kéo lại."

Không chỉ có họ, những người khác cũng lo vì sao không thấy phục binh đâu. Nhưng đao kiếm không có mắt, chỉ thoáng phân tâm là họ đã có thể mất mạng.

"Hơi xui chút thôi các anh em. Nhưng không sao, chắc chắn Võ Du Viễn đang nghĩ cách chạy đến, chúng ta chờ là được." Cố Phù Châu chợt cười, cười vừa tùy ý vừa đường hoàng, "Giang sơn như tranh họa, mỹ nhân đẹp như mây - Nếu chết ở chỗ này, cũng thật đáng tiếc."

Dứt lời, Cố Phù Châu đã giật lấy cung tiễn của phó tướng, cài cung kéo tên, chĩa ngay một viên Đại Tướng của quân địch.
Mũi tên bay vụt như sao băng, họ không nhìn được điểm cuối của mũi tên này. Nhưng một tên này như một tín hiệu, các tướng sĩ ứng thanh mà lên, không còn bận lòng vì phục binh còn chưa tới, họ ra sức chém gϊếŧ, có thể gϊếŧ nhiều một người thì hay một người.

Vì để quân địch nghĩ rằng chúng còn có thể chiến một trận, Cố Phù Châu chỉ mang theo không quá ba ngàn thiết kỵ, không có phục binh của Võ Du Viễn, nhân số của họ quả thật thua xa, nhưng mọi người không ai lui bước. Bọn họ tin phục binh sẽ tới, chuyện bọn họ phải làm bây giờ, là - cố gắng chịu đựng.

Cố Phù Châu vẫn luôn bày mưu nghĩ kế ở hậu phương, đây lần đầu tiên chân chính lên chiến trường. Cây thương Thanh Vân Cửu Châu yên lặng ba năm lại hiện sự sắc bén, không phải chỉ là gϊếŧ người thôi sao, hắn cũng học được.
Trận chiến này gϊếŧ từ tối mịt đến bình minh, từ tuyết lớn đến khi tuyết ngừng, từ sóng người cuồn cuộn mênh mông đến khi xác chết khắp nơi. Những thiết kỵ đứng trước Cố Phù Châu lần lượt ngã xuống, ba ngàn thiết kỵ, cuối cùng chỉ còn lại ba mươi người.

Bé tiểu Bạch của Cố Phù Châu đã chết trong mưa tên, hắn cũng giống những bộ binh còn lại, mặc áo sắt, cầm thương dài, đánh với mấy trăm người còn lại của quân địch. Nhưng không sao, sắp rồi - Võ Du Viễn sắp tới rồi.

Chờ, rồi lại chờ.

Chợt, Thẩm Hoài Thức nghiêng mắt nhìn thấy một bóng dáng quỷ mị âm thầm đến gần, hắn quả quyết đạp ra ngoài, dùng dao găm cắt cổ đối phương.

Hắn sử dụng khinh công quá vội, ảnh hưởng đến vết thương cũ, khựng lại giây lát. Ngay trong khoảnh khắc cực ngắn này, một mũi tên bay từ phía sau đến chĩa thẳng vào Cố Phù Châu.
Thẩm Hoài Thức hét: "Tướng quân!"

Cố Phù Châu nghe tiếng của Thẩm Hoài Thức, nhưng không dừng động tác đang đưa thương đỡ đao cho một người lính.

Một cơn đau ập đến, Cố Phù Châu còn chưa kịp biết chuyện gì đã xảy ra, đã thấy vẻ mặt Thẩm Hoài Thức tái mét chạy về phía mình. Lúc này mới chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn mũi tên cắm vào trong ngực, khóe môi co giật.

Không ai có thể bách chiến bách thắng, hắn dựa vào vận may thắng nhiều trận như vậy rồi, cuối cùng vẫn phải chịu thua may rủi.

Ngay sau đó, mũi tên thứ hai, mũi tên thứ ba - Tên từ bốn phương tám hướng bay về phía Cố Phù Châu.

Cây thương Thanh Vân Cửu Châu nặng nề cắm trong nền đất tuyết, đỡ cho chủ nhân không quỳ xuống, cho đến khi Thẩm Hoài Thức chạy đến, đỡ Cố Phù Châu đang lung lay sắp ngã.

Vẻ thành thạo điêu luyện trường kỳ trên mặt Cố Phù Châu, cuối cùng cũng lộ ra dấu vết sợ hãi.
Điều hắn sợ không phải là cái chết. Hắn đã chết hai lần, hắn có kinh nghiệm. Cái chết với hắn mà nói, không có gì đáng sợ.

Điều hắn sợ chính là, Lâm Thanh Vũ đối mặt với cái chết của hắn.

Nỗi sợ hãi này thậm chí còn lấn át cả nỗi đau thể xác. Xin lỗi, từ đầu đến cuối hắn chưa bao giờ là Đại tướng quân hộ quốc chân chính, cũng không phải là anh hùng vĩ đại gì, trước lúc sinh tử thể này, hắn chỉ nghĩ đến một mình Lâm Thanh Vũ.

Lúc này, hắn loáng thoáng nghe thấy có người đang hét: "Ung Lương đại thắng - Ung Lương đại thắng!"

"Võ tướng quân tới rồi!"

Thẩm Hoài Thức tắm máu chiến đấu một đêm, cuối cùng cũng có thể buông kiếm xuống. Hắn nắm chặt tay Cố Phù Châu, nghe giọng Cố Phù Châu cười nói: "Đau quá đi."

Còn đau hơn hai lần trước.

Một thân võ công của Thẩm Hoài Thức, sống bên bờ vực sinh tử nhiều năm, nhưng hắn chưa bao giờ bất lực đến thế này. Hắn hận miệng mình ngốc, thậm chí ngay cả lời an ủi cũng không thể nói.
Máu trào ra khỏi khóe miệng của Cố Phù Châu, hắn hỏi: "Hình như ta nghe thấy... Thắng rồi?"

"Ừ." Thẩm Hoài Thức cố gắng nặn ra một nụ cười, "Thắng rồi, chúng ta thắng rồi."

"Vậy, có thể cứu ta được không? Ta... ta không thể chết được." Cố Phù Châu dựa vào người Thẩm Hoài Thức, hai mắt mở to ra, gần như là chật vật khẩn cầu, "Y còn đang chờ ta, ta viết giấy cam đoan cho y, ta không thể lừa y... Đừng để ta chết, y sẽ khóc."

Thẩm Hoài Thức đã khóc không thành tiếng: "Ta sẽ cứu ngươi, tướng quân. Ngươi phải cố lên, Hồ đại phu nhất định có cách, ta mang ngươi đi tìm hắn."

Mơ hồ nghe được hai chữ 'đại phu', khóe môi của Cố Phù Châu khẽ cong lên. Hắn còn muốn nói gì đó, bỗng 'uh' một tiếng, một đống máu hộc ra khỏi miệng, dù cho Thẩm Hoài Thức có đang đỡ, hắn cũng không chịu được nữa, cơ thể chậm rãi trượt xuống.
"Tướng quân!" Thẩm Hoài Thức quỳ xuống nền tuyết, ôm Cố Phù Châu vào lòng. Hắn dùng ta che miệng vết thương của Cố Phù Châu, máu tràn ra khỏi những kẽ tay của hắn, nhỏ từng dòng liên tục xuống nền tuyết, như thể một rừng đào đang nở trong đêm đông, sai thời điểm, nhưng lại ấm áp như mùa xuân.

Dù cho hắn có cố gắng thế nào, máu của Cố Phù Châu vẫn tuôn ra càng ngày càng nhiều.

Không chặn được, không ngăn được, không ngừng được.

Tầm mắt của Cố Phù Châu dần trở nên mơ hồ, lồng ngực trĩu nặng đến mức không thở nổi, mỗi một lần hít thở đều là một lần đau thấu tim. Máu chảy ra như thể đã mang theo thân nhiệt của hắn, thân thể càng ngày càng lạnh, lạnh đến thấu xương.

Hắn... lại sắp chết rồi sao.

Hắn nói dối Lâm Thanh Vũ, hắn sắp chết, hắn không về được.
Nếu biết trước là cùng một kết thúc, hắn không nên tỏ tình với Lâm Thanh Vũ, không nên hôn y, không nên vấy bẩn y. Hắn đã làm Lâm Thanh Vũ đau thương một lần, lại còn muốn hại y lần hai, hắn thật tệ.

Hắn hiểu Lâm Thanh Vũ. Lâm Thanh Vũ không quên được hắn, Lâm Thanh Vũ cũng sẽ không làm chuyện ngốc nghếch như tuẫn tình. Y sẽ sống, sống lạnh lùng, sống không còn tri giác.

Nếu như... nếu như Lâm Thanh Vũ có thể mất trí nhớ thì tốt, quên những tháng năm này, quên hắn, có lẽ y có thể sống vui vẻ hơn. Thuốc giả chết còn có, thì hẳn thuốc mất trí nhớ cũng có.

Dù sao ước nguyện của hắn cũng là Lâm Thanh Vũ mãi mãi luôn vui vẻ.

Từ mười bảy tuổi đến bây giờ, vẫn luôn là thế.

Ừm.... Hai mắt nặng quá, cảm giác tối đen như mực này giống y như lần trước. Hắn vẫn nhớ lúc đó, Lâm Thanh Vũ không ngăn hắn nhắm mắt lại. Vậy lần này, có phải hắn cũng có thể -
"Tướng quân!" Thẩm Hoài Thức nghẹn ngào hét lên, "Tướng quân cố chịu đựng, Hồ đại phu sắp tới rồi. Đừng nhắm mắt, Lâm thái y - Lâm Thanh Vũ còn đang chờ ngươi!"

Cố Phù Châu chợt mở to mắt, tay đang nắm tay Thẩm Hoài Thức cũng có sức.

Không thể nhắm mắt, nhất định còn có thể cứu được. Chờ đại phu tới là ổn, bọn họ sẽ cứu hắn.

Quên hắn, Lâm Thanh Vũ cũng sẽ không vui vẻ. Chỉ khi hắn còn sống, Lâm Thanh Vũ mới có thể vui vẻ.

Cho nên hắn không thể chết... Hắn nhất định phải sống.

Với những nỗ lực của hắn, tầm nhìn rõ ràng lại lần nữa. Hắn nhìn thấy một tia sáng, một tia sáng xuyên qua tầng mây. Hắn khẽ lẩm bẩm: "Trời sáng rồi à?"

Thẩm Hoài Thức rơi lệ đầy mặt, gật đầu: "Ừ, trời sáng rồi."

"Vậy thì tốt." Những điều tồi tệ thường xảy ra vào ban đêm, và bình minh luôn tượng trưng cho hi vọng. Có lẽ hắn còn cứu được, chỉ cần không nhắm mắt, hắn vẫn có thể sống sót.
Cố Phù Châu cứ thế nhìn tia sáng trên bầu trời, mang theo nỗi niềm không cam và quyến luyến, đồng tử phản chiếu nguồn sáng, không nhúc nhích.

"Tướng quân... tướng quân!"

Sau đó, chút ánh sáng cuối cùng cũng biến mất trong đôi mắt của Cố Phù Châu. Đôi mắt ngày xưa hay mang ý cười, óng ánh như sao, nay chỉ còn lại tĩnh lặng vô hạn.

Nhưng hắn vẫn cứ mở mắt.

- Sơ Hi năm thứ ba, Cố Phù Châu không chờ được viện binh đến, vạn tiễn xuyên tim chết ngoài thành Ung Lương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi