BA LÊ VÀ GIÀY BÓNG RỔ

Editor: Yuu
“Vân Khê, Vân Khê.” Trần Nhân đi xuống chỗ Vân Khê. Lâm Manh Manh thấy vậy thì buông bút, tháo mắt kính xuống, nhìn Trần Nhân đứng trước mặt.

“Cậu là Trần Nhân à?” Cô ấy hỏi.

Trần Nhân nghiêng đầu nhìn Lâm Manh Manh rồi gật đầu.

“Chào cậu, tớ tên là Lâm Manh Manh, là bạn cùng bàn của Vân Khê.” Lâm Manh Manh vui vẻ giới thiệu.

Vân Khê đặt quyển sách bài tập xuống, cô giới thiệu Trần Nhân với Lâm Manh Manh, giọng nói mềm mại như gió ấm mùa thu: “Đây là bạn cùng bàn của tớ hồi lớp 10, Trần Nhân. Còn đây là Lâm Manh Manh, lớp cô ấy ở bên cạnh lớp cũ của chúng ta.”

Ba người vui vẻ nói nói cười cười đi đến sân thể dục. Tiết thể dục của khối 11 có nhiều hoạt động tự do hơn, chỉ cần khởi động xong là sẽ được giải tán.

Tuy nhiên, trong lớp học vẫn có một số người hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của việc khởi động.

Giáo viên thể chất khá là dễ tính, thầy ấy không nói nhiều, chỉ dặn dò học sinh chú ý an toàn rồi nhanh chóng cho bọn họ giải tán hoạt động tự do.

“Vân Khê, Vân Khê, chúng ta đi chơi cầu lông thôi.” Trần Nhân nói.

“Được.” Vân Khê cũng không từ chối cô ấy: “Cậu chơi cùng không Manh Manh?” Vân Khê hỏi Lâm Manh Manh.

Lâm Manh Manh cũng không từ chối, cô ấy nói thêm: “Được, để tớ sang lớp bên cạnh gọi thêm một người nữa, chúng ta ghép cặp đánh với nhau.”

Trần Nhân lập tức phấn chấn hẳn lên, cô ấy vui vẻ nói: “Được, được, để tớ đi với cậu, tớ có quen mấy nữ sinh lớp bên cạnh.” Nhưng ngay tức khắc cô ấy nhớ tới Vân Khê vẫn còn đứng đó, cô ấy quay đầu lại nói với Vân Khê: “Vân Khê, cậu tới phòng dụng cụ một mình có được không?”

Vân Khê xua tay, nói; “Các cậu cứ đi đi, tớ đi một mình cũng được.” Nói xong cô còn vẫy tay với Trần Nhân và Lâm Manh Manh, tự mình đi tới phòng dụng cụ lấy cầu lông.

Cũng giống như tất cả nữ sinh trường Nhất Trung, Hứa Vân Khê mặc một chiếc váy xếp ly màu be, áo sơ mi màu trắng được sơ vin ở bên trong váy. Bên ngoài là một chiếc áo vest dệt kim màu xanh đậm, trên cổ áo còn được thắt một cái nơ bướm. Đây chính là đồng phục tiêu chuẩn của các nữ sinh trường Nhất Trung.

Chỉ là, Hứa Vân Khê so với các nữ sinh khác có cao gầy hơn một chút. Đôi chân thon dài mà thẳng tắp của cô ẩn sâu dưới chiếc váy xếp li màu be, đôi vớ màu xanh đậm dài đến đầu gối kết hợp cùng với một đôi giày nhỏ màu trắng ở dưới chân. Mái tóc dài chấm thắt lưng uốn xoăn phần đuôi được cô chải gọn gàng để ở sau lưng. Lúc đi trong khuôn viên trường, có không ít người vô thức quay lại ngắm nhìn cô.

Bởi vì tập múa ba lê trong một thời gian dài nên tư thái của Vân Khê đều thẳng tắp, trông cô giống như là một con hạc giữa bầy thiên nga trắng. Làn da trắng nõn cùng đôi môi hồng hào không thoa son, giọng nói vô cùng mềm mại, có chút bất đồng với âm điệu của người phương Bắc.

Vân Khê lặng lẽ đi một mình trên sân trường. Mặt trời tháng 9 vẫn còn chói lọi, cô chọn cách đi dưới bóng râm, vô thức mà đi tới sân bóng rổ.

“Này, tập trung vào bóng đi.” Vương Kiêu Dương hét lớn với mấy đồng đội mặt heo cùng lớp.

Thay vào đó, Đàm Thiên bày ra bộ dạng đắc chí, chế giễu nói: “Này, đừng nóng thế chứ, ai bảo vận khí của mày không tốt, chọn ai thì không chọn, ha ha ha. Vẫn cứ là ông đây vận khí tốt, cùng đội với A Mặc, đánh đâu thắng đó, không gì có thể cản nổi.”

Vương Kiêu Dương có chút tức giận, buông lời tàn nhẫn mà nói: “Chẳng qua nửa trận đầu tao che giấu thực lực thôi, nửa trận sau mày cứ đợi đấy, tao sẽ cho mày biết thực lực thật sự của tao.”

Sở Mặc nãy giờ đứng một bên không lên tiếng, nghe vậy “bíp” một tiếng, lạnh lùng nói: “Được, tao chờ xem trình độ của mày thế nào.”

Vương Kiêu Dương nhất thời nghẹn lời.

Sở Mặc cũng không quay đầu lại mà đi đến bên cạnh sân. Lúc này, chiếc áo phông màu đen của cậu đã bị mồ hôi thấm ướt phần lưng, đôi cánh phía sau lưng phảng phất như muốn giương cánh bay lên. Trên trán còn đọng vài giọt mồ hôi, mái tóc màu đen dưới ánh mặt trời lóe lên từng tia sáng nhỏ. Đây chính là dấu hiệu của một trận chơi bóng mãnh liệt vừa diễn ra.

Cậu hồn nhiên kéo vạt áo phông lên lau mồ hôi trên trán. Dưới ánh mắt trời, Vân Khê thoáng nhìn thấy tuyến nhân ngư cùng cơ bụng màu mật ong của cậu. Sau khi lau mồ hôi xong, cậu cầm chai nước khoáng Evian ở bên cạnh, ừng ực uống một hơi không ngừng.

Trên sân bóng rổ lúc này đều là các nam sinh, bọn họ không kiêng dè gì để lộ cơ bụng, dùng vạt áo để lau mồ hôi. Họ vui vẻ trêu đùa nhau, giọng nói hết đợt này đến đợt khác truyền đến. Cái nóng mùa hè càng dồn dập hơn, tròng mắt của Vân Khê vội vàng quét qua các nam sinh trên sân thể dục, trên mặt lộ ra vẻ ngại ngùng. Cô di chuyển nhanh hơn về phía phòng dụng cụ. Chọn được mấy cái vợt cầu lông trông không tệ lắm, lại chọn thêm một hộp cầu lông nữa, cô khóa cửa phòng thể dục lại rồi trở về bằng con đường cũ.

Lúc đi ngang qua sân thể dục, hai mắt Hứa Vân Khê lại không tự giác mà nhìn về phía sân.

“Này, ném bóng qua bên này.” Một nam sinh ở trong sân bóng hét lớn: “Chuyền cho Sở Mặc, mau chuyền đi.”

Vương Kiêu Dương không hài lòng, cậu ta hét lớn với đồng đội của mình: “Chặn lại, mau chặn lại, nhanh lên, này này, con mẹ nó chúng mày không có mắt à! Mau chặn Sở Mặc lại, mẹ nó chứ!”

Đáng tiếc thân thủ Sở Mặc lại nhanh hơn, cậu xoay người một cái cướp lấy quả bóng làm Vương Kiêu Dương nhất thời choáng váng. Cậu ta chạy tới muốn chặn Sở Mặc lại, không ngờ Sở Mặc nhón chân, đôi giày bóng rổ màu trắng đen ở dưới chân như có linh hồn, cậu quyết đoán bật một cái từ dưới đất lên, hai tay tạo thành một tư thế vô cùng hoàn hảo. Chỉ với một cú bật nhẹ, quả bóng rổ từ trong lòng bàn tay cậu vẽ ra một đường cong đẹp đẽ bay thẳng vào rổ.

Một cú ba điểm hoàn mỹ.

Sở Mặc thấy bóng từ trên rổ rơi xuống, hất cằm khiêu khích với Vương Kiêu Dương, ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ. Hai tay Vương Kiêu Dương chống lên đầu gối, cậu ta giơ ngón giữa với cậu.

Ngay sau đó, trên sân bóng truyền tới một tiếng huýt sáo vô cùng lảnh lót, là Đàm Thiên. Cậu ta nhảy bổ lên lưng Sở Mặc, cười nói: “Ôi, quả nhiên là A Mặc của tao, quá đẹp, để anh đây hôn chú một cái.”.

Sở Mặc lập tức đứng thẳng lưng dậy, Đàm Thiên không đề phòng liền bị hất thẳng xuống đất, mông truyền tới một cơn đau điếng.

“Ha ha ha ha.” Vương Kiêu Dương lập tức quên mất mình vừa mới thua một cách đau đớn, cậu ta chỉ vào Đàm Thiên ngồi trên mặt đất, vừa cười vừa ôm lấy bụng.

“Ra chỗ khác chơi.” Sở Mặc không chút kiên nhẫn, cậu giơ cánh tay lên rồi lau mồ hôi bằng tay áo: “Nặng muốn chết, cái tên mập chết tiệt này.” Trên mặt đầy sự ghét bỏ.

Đàm Thiên lập tức bày ra bộ dáng khóc lóc thảm thiết, giọng nói cũng cố tỏ ra ẻo lả hơn: “Ai nha, anh Mặc thật là vô tình, dáng vẻ trên giường đêm qua có như thế này đâu chứ.”

Nói xong, một đám nam sinh đều cười lớn lên.

Sở Mặc vuốt lại mái sợi tóc mai rủ trước trán, nhếch mép cười xấu xa: “Có vẻ đêm qua chưa đủ tàn nhẫn với em sao? Hôm nay em vẫn còn có thể đứng lên mà chơi bóng nữa?”

Đám nam sinh kia cười càng thêm phóng đãng hơn.

Đàm Thiên nghe vậy chỉ dám cười trừ, cậu ta từ dưới mặt đất nhảy lên, câu lấy cổ Sở Mặc, ra vẻ anh em thân thiết nói: “Tao đùa thôi, đi, làm thêm trận nữa.”

Nói xong, bọn họ lại bắt đầu tản ra khắp sân bóng rổ.

Vân Khê đứng cách đó không xa nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, hai má lập tức đỏ ửng lên, cô cúi đầu xuống, tóc mai rũ xuống ở trên trán, để lộ ra hàng lông mày lá liễu tinh tế. Bước chân của cô trở nên nhanh chóng hơn, cô muốn thật nhanh rời khỏi sân bóng rổ ầm ĩ này.

Chỉ là người tính không bằng trời tính.

Đàm Thiên nhìn thấy Vân Khê đang đi ở bên rìa sân thể dục, cậu ta hét lớn: “Mọi người xem kìa, kia không phải là bông hoa của lớp chúng ta, em gái Hứa, Hứa Vân Khê sao.”

Một đám người nghe được tiếng nói của cậu ta liền giương mắt nhìn về phía Vân Khê ở bên rìa sân thể dục.

Vân Khê nghe cậu ta nói vậy, hàng lông mày của cô khẽ nhăn lại, cô thoáng trừng mắt nhìn Đàm Thiên nói chuyện không chút kiêng dè gì. Cô vốn đang đi nhanh lại thành ra đi chậm lại, mấy cái vợt cầu lông trên tay cũng không ảnh hưởng gì đến vóc dáng thon dài mảnh khảnh của cô.

“Chậc chậc chậc, thật là đẹp mắt, dáng người không khác vũ công là mấy.” Đàm Thiên nói đùa: “Vương Kiêu Dương, em gái Hứa so với cô nhóc mà mày nhắc tới gần đây đẹp hơn nhiều.”

Gần đây, Vương Kiêu Dương đang chìm đắm trong tình yêu mãnh liệt, cậu ta không thể chịu được khi nghe Đàm Thiên nói cô gái mình thích như vậy, khinh bỉ nói: “Không phải cũng chỉ là vóc dáng cao, dáng người ngon hơn một chút thôi sao, đáng tiếc chỉ là một bộ ngực bằng phẳng.”

Đàm Thiên vỗ vai Vương Kiêu Dương, nói: “Ồ, quan sát cẩn thận thế sao. Nhưng mà mày không biết à.” Cậu ta thèm thuồng liếm khóe môi nói: “Ngực của con gái ý, càng xoa càng lớn, nói không chừng về sau…”

Cậu ta còn chưa nói xong, một quả bóng rổ không biết từ đâu bay tới, Đàm Thiên không kịp đề phòng, vừa vặn bị đập một cú đau điếng.

Người ra tay chính là Sở Mặc.

Sở Mặc không kiên nhẫn nhìn Đàm Thiên và Vương Kiêu Dương, nói: “Còn muốn chơi nữa không? Không chơi nữa thì tao đi về đây.”

Vương Kiêu Dương lập tức quên mất chủ đề mình mới vừa bàn luận với Đàm Thiên, chân chó nói: “Chơi chứ, chơi chứ, tới đây.”

Đàm Thiên ở một bên bỗng nhiên bị xen ngang vào, cậu ta chưa đủ thỏa mãn mà nói: “Thúc giục cái gì chứ, thật là cái người no không biết người đói khổ, suốt ngày có mỹ nhân vây quanh, đương nhiên làm sao biết được cái sự cay đắng chua xót của anh em chứ.”

Sở Mặc đang đi ở phía trước bỗng nhiên quay lại nhìn Đàm Thiên, nói: “Tao không có bạn gái.”

Đàm Thiên nghe vậy lập tức ôm lấy trán, tỏ vẻ đã nhớ ra cái gì đó, nói: “Đúng vậy, suýt thì quên mất, Mặc thiếu gia của chúng ta với hoa khôi trường bên cạnh Hạ Vũ Hân đã chia tay rồi. Chậc chậc chậc, anh Mặc của chúng ta đúng là lòng dạ sắt đá, lại dám vứt bỏ hoa khôi xinh đẹp như vậy, thật không biết loại con gái như nào mới có thể lọt vào mắt mày nữa.”

Vương Kiêu Dương nghe vậy cười lớn tiếng, cậu ta xoay quả bóng rổ trong tay, nói: “Không chừng, anh Mặc của chúng ta lại thích con trai ý chứ. Này, Đàm Thiên, mày cũng nên cẩn thận đó, cúc hoa nhỏ bé của mày xem chừng là khó giữ được, ha ha ha ha ha.”

Sở Mặc nghe bọn họ trêu đùa như vậy không khỏi nhếch mép cười nhạo, cậu lạnh lùng nói: “Vương Kiêu Dương, lá gan của mày xem ra cũng không nhỏ nhỉ. Sao, mày cho rằng tao là cái loại đói bụng rồi sẽ làm càn sao?”

Nói xong, cậu lười biếng nhướng mày, liếc mắt nhìn Đàm Thiên nói: “Có đi hay không, muốn ở đây ăn vạ đòi sinh con sao?”

Nói xong, cậu cầm theo quả bóng bước vào trong sân.

“Này này này, từ từ chờ tao với ——” Lúc này, Đàm Thiên mới phản ứng lại, vội vàng chạy nhanh tới đuổi theo Sở Mặc và Vương Kiêu Dương.

Mặt khác, sau khi Vân Khê vội vàng rời khỏi chỗ của đám nam sinh kia, cô chạy nhanh tới khu vực hoạt động của nữ sinh.

Lâm Manh Manh nhìn thấy Vân Khê cầm mấy cái vợt cầu lông, trên gương mặt trắng nõn có chút đỏ ửng, vội vàng đi tới đỡ giúp cô cầm mấy cái vợt, quan tâm hỏi: “Vân Khê, có chuyện gì sao, sao lại vội vàng như thế?”

Vân Khê đứng yên tại chỗ hít thở mấy hơi rồi mới đứng thẳng lại, nhẹ giọng nói: “Không có chuyện gì đâu, không phải sợ các cậu đợi lâu sao, nên tớ mới vội vàng chạy tới.”

Trần Nhân thấy vậy cũng đi tới, cười nói: “Cảm ơn cậu nha, Vân Khê. Vừa nãy tớ với Manh Manh sang lớp bên cạnh rủ thêm mấy nữ sinh nữa, chúng ta cùng nhau chơi đi.”

Vân Khê cũng không từ chối, cô dùng dây chun màu đen buộc cao mái tóc lên. Để thuận tiện cho việc vận động, cô còn xắn tay áo sơ mi đồng phục, để lộ ra cánh tay thon gọn trắng nõn.

“Ồ Vân Khê, cậu trắng quá, da cậu trông như tuyết vậy.” Lâm Manh Manh đứng bên cạnh nhìn đến cánh tay của Vân Khê, cô ấy cười nói.

Vân Khê nghe cô ấy nói như vậy, mặt mày đỏ ửng lên, cô vô thức đem cánh tay cầm vợt đặt ra sau lưng.

Mấy nữ sinh ở lớp bên cạnh quay đầu lại liền nhìn thấy màu da trên tay Vân Khê, bọn họ cũng sôi nổi tán đồng, có người đột nhiên nói: “Đúng rồi, màu da của Sở Mặc lớp các cậu cũng không khác Vân Khê là mấy đâu.”

Lúc đó, có không ít nữ sinh gật đầu tán đồng.

Vân Khê nghiêng đầu nghĩ tới thân ảnh chạy nhanh như chớp trên thể dục lúc nãy. Đôi giày bóng rổ màu trắng đen của cậu, cùng với làn da trắng như tuyết dưới ánh mắt trời, so với những nam sinh đứng bên cạnh càng trắng hơn. Trong đám đông, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra được cậu ngay tức khắc.

Ồ, đúng là giống thật, trong lòng Vân Khê cũng thầm tán đồng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi