BA LÊ VÀ GIÀY BÓNG RỔ

Editor: Yuu
“Rốt cuộc tại sao năm đó em lại muốn chia tay với anh?”

Tại sao lại muốn chia tay với Sở Mặc…

Tại sao lại muốn chia tay với Sở Mặc…

Tại sao lại muốn chia tay với Sở Mặc…

Những lời này như một câu nguyền cứ xoay quanh trong đầu Vân Khê.

Trái tim cô nặng trĩu xuống, không khỏi hoảng loạn.

Cô nở một nụ cười gượng ép, trong nụ cười để lộ ra chút yếu ớt. Cô thoát khỏi vòng tay cậu, hơn nữa còn lùi về phía sau hai bước.

Giữ một khoảng cách an toàn giữa hai người.

“Anh nghe lầm rồi.” Vân Khê cố gắng giải thích: “Không phải em đang nói về anh…”

Vừa dứt lời, cô thấy đôi lông mày xinh đẹp của Sở Mặc nhíu chặt lại, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

“Nói cho anh biết sự thật.” Cậu gằn từng chữ, trong giọng nói là sự không khoan nhượng mạnh mẽ: “Anh muốn biết.”

“Không có gì, thật sự không phải nói về anh.” Vân Khê vẫn cố cãi lại. Cô nghiêng người, cố gắng thoát khỏi cái bóng của cậu: “Em phải đi rồi…” Nói xong, cô định xoay người rời đi.

Cổ tay cô bị nắm lấy.

“Hứa, Vân, Khê.” Giọng nói của Sở Mặc có chút vội vàng, thậm chí là nghiến răng nghiến lợi gọi tên Vân Khê: “Em coi Sở Mặc tôi là một thằng ngốc sao?”

Cậu nắm lấy tay cô một cách mạnh mẽ, không muốn để cô rời đi. Cánh tay bị giữ chặt có chút đau đớn, khiến cô không khỏi nhíu mày.

Sở Mặc lập tức buông lỏng lực tay một chút, nhưng vẫn không để Vân Khê có thể trốn thoát được.

Cậu nói: “Vậy là em đã sớm biết về việc đi di cư của tôi, nhưng em vẫn cố tình nói lời chia tay với tôi, đúng không?” Hai chữ cuối cùng không phải là để hỏi, mà là hoàn toàn chắc chắn về chuyện đã xảy ra.

“Vấn đề này còn liên quan đến anh trai tôi, đúng không. Là anh trai tôi yêu cầu em chia tay với tôi, sau đó lừa gạt đưa tôi ra nước ngoài. Cho nên, các người thực sự tiếp tay cho nhau lừa gạt tôi, đúng không?”

“Không phải, không phải.” Vân Khê vô thức phủ nhận điều đó: “Không liên quan đến anh trai anh…” Vân Khê hốt hoảng, cô hoàn toàn không ngờ rằng cuộc nói chuyện với Vương Thu Từ đã bị Sở Mặc nghe thấy.

Xui xẻo thay, đó lại còn là chuyện của bảy năm về trước.

Nhưng Sở Mặc hoàn toàn không quan tâm đến sự phủ nhận của Vân Khê. Đôi tay cậu đặt trên vai cô, sự tức giận hiện lên trong đôi mắt cậu như ngọn lửa cháy rực: “Hứa Vân Khê, không phải em vừa nói ‘yêu đương với con sẽ chỉ là mối ràng buộc với cậu ấy. Cho nên đau dài còn hơn đau ngắn, buông tay đôi khi cũng là một cách giải thoát’ sao. Những lời nói như vậy mà em cũng có thể nói ra được sao?”

Hai tay cậu ôm lấy vai cô chứa đầy sức mạnh của sự tức giận. Qua lớp quần áo mỏng, cô có thể cảm nhận được sự nôn nóng tức giận từ cơ thể cậu truyền đến: “Ràng buộc sao?” Cậu cười khẩy: “Tôi chưa từng cho rằng chuyện thích em là ràng buộc, tôi cũng không cảm thấy có em ở bên là ràng buộc. Từ đầu đến cuối tôi đều cảm thấy, được yêu em là vinh dự của tôi. Nó khiến tôi mỗi ngày đều cảm nhận được tôi là một con người, tôi đang sống ở trên thế giới này, mà không phải là một cái xác không hồn!”

Đôi mắt trong bóng đêm của cậu đặc biệt sáng trong, nó chiếu thẳng vào trái tim Vân Khê, khiến trái tim cô vô thức run rẩy.

“Hứa Vân Khê, em nói cho tôi biết.” Giọng nói của cậu dần lạnh đi, giống như tiếng rên rỉ truyền đến từ cánh đồng trống trải và cô đơn: “Từ đầu đến cuối, rốt cuộc em đặt tôi ở vị trí nào vậy?”

“Chia tay là em nói. Nói tính cách không hợp, mẹ nó tôi liền tự hỏi, rốt cuộc chúng ta không hợp nhau ở đâu chứ?” Cậu không tự chủ được mà lắc hai vai Vân Khê, khiến đầu óc Vân Khê có chút choáng váng: “Em nói cho tôi biết đi!” Giọng cậu ngày càng lớn hơn, truyền đến tai Vân Khê: “Có phải anh trai tôi đã uy hiếp em đúng không?”

Cậu chỉ muốn biết một đáp án.

Một cái đáp án khiến cậu cam tâm tình nguyện mà tha thứ cho cô.

Một cái đáp án khiến cậu không do dự mà thỏa hiệp với cô.

Một cái đáp án khiến cậu không màng tất cả, lại muốn làm lại từ đầu với cô một lần nữa.

“Rất xin lỗi, Sở Mặc…” Nước mắt cô vô thức chảy xuống, nhỏ thành từng giọt. Cô cố gắng thoát khỏi tay cậu, nhưng chỉ là vô ích.

Cô khóc nức nở, thậm chí là nấc cụt.

Đôi mắt đỏ bừng như một con thỏ.

“Nhưng…” Cô giơ tay lên cố gắng lau đi những giọt nước mắt: “Sở Mặc, anh biết đấy, từ đầu đến cuối, mối quan hệ của chúng ta không hề bình đẳng.” Cô nhẹ giọng nói ra đáp án tàn nhẫn nhất.

Hai mắt cô đẫm lệ, ngẩng đầu nhìn Sở Mặc. Những giọt nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của cô, khiến cô không nhìn rõ thần sắc của người trước mặt: “Anh biết không?” Cô gợi lên một nụ cười bi thảm. Cô nói ra sự thật, để cậu có thể nhìn thấy rõ những bề mặt đẫm máu: “Từ trước đến nay, đều không phải anh trai Sở Từ của anh uy hiếp em.”

“Bởi vì, ngay từ đầu, là em liên lạc với anh ta.”

“Bảy năm trước, công ty của ba em đã bị Cục thuế tịch thu vì có liên quan đến các bên hợp tác. Liên kết tài chính liên tiếp bị cắt đứt, hàng hóa trong kho không thể vận chuyển đi được, thậm chí tiền lương của nhân viên còn không thể trả nổi.” Cô bình tĩnh nói với Sở Mặc những ký ức trong quá khứ, dường như những chuyện đấy không liên quan đến cô: “Ba mẹ em đã cầu xin rất nhiều người, thông qua rất nhiều mối quan hệ mà họ có thể nghĩ đến được, nhưng không có cách nào cả…” Cô bất lực cười khổ, cô không muốn nhớ lại những ký ức xám xịt đó.

“Anh có thể nhẫn tâm nhìn ba mẹ mình khép nép cầu xin ai đó sao? Nhìn mái tóc của bọn họ dần bạc đi, nhìn lưng bọn họ ngày càng còng xuống, nhìn thời gian bọn họ về nhà càng lúc càng muộn, thậm chí còn không thể nhìn thấy mặt sao?” Cô đã khóa chặt đoạn quá khứ bụi bặm đó vào nơi sâu nhất trong trái tim mình. Bây giờ đột nhiên lại đào nó lên, lại phát hiện ra những ký ức đó vẫn như vậy, thậm chí cái khóa khóa chặt chúng lại vẫn còn rất mới. Từng chi tiết một cô đều có thể nói ra tường tận.

Rõ ràng bảy năm đã trôi qua.

“Tại sao em không nói với anh?” Sở Mặc sững người, trong miệng lập tức thì thầm ra những lời này.

Cậu không thể tưởng tượng được cô đã phải chịu bao nhiêu áp lực vào thời điểm đó.

Vậy mà cô vẫn mỉm cười trước mặt cậu.

“Nói với anh?” Cô khẽ cười: “Nói cho anh, không phải anh cũng sẽ đi cầu xin anh trai anh sao?” Lời nói của cô có chút tàn nhẫn nhưng thực tế: “Thay vì để anh đi cầu xin anh trai mình, không bằng em trực tiếp tới tìm còn hơn. Rốt cuộc, có những lời một khi đã nói ra cũng không cách nào có thể thu lại được.”

“Sở Mặc.” Cô dựa vào bên tai cậu, nhẹ nhàng nói, như là những người yêu nhau đang nói lời ngọt ngào với nhau: “Cuộc đời này không có bữa trưa miễn phí. Vì em đã tiếp nhận sự tiện lợi mà anh trai anh đưa ra, cứu lấy nhu cầu cấp thiết của gia đình em. Như vậy, đồng ý với yêu cầu của anh trai anh cũng không tính là quá phận, là thứ duy nhất em có thể trao đổi được.”

Những lời nói của cô như mang theo cây kim dài đâm thẳng vào trái tim cậu, khiến trái tim cậu cảm nhận được cái gọi là bất lực.

Nó giống như một con chó săn bị nhổ răng, một con sư tử bị nhốt trong lòng, một con bò tót bị cưa mất sừng.

Ngay cả khi cậu có cơ hội làm lại, cậu vẫn cảm thấy bất lực.

Chỉ có thể cúi đầu và cầu xin sự giúp đỡ từ Sở Từ, anh trai cậu.

Trong một khoảnh khắc, cậu không biết phải nói gì.

Mà phản ứng của cậu lại bị Vân Khê tận mắt nhìn thấy.

Cô kìm nén lại nước mắt trong hốc mắt, nâng cái cằm nhọn lên, đôi vai gầy guộc đứng thẳng trong đêm lạnh lẽo: “Sở Mặc.” Giọng điệu của cô chậm rãi mà trầm thấp: “Có một số việc, dù đúng hay sai, đã xảy ra chính là đã xảy ra.”

“Cũng giống như sự lựa chọn, nếu đã thực hiện rồi, anh không thể quay đầu lại nữa.”

Nói xong.

Cô rút tay ra rồi rời đi.

Nhưng lại không nghĩ tới, giọng nói của Sở Mặc truyền đến từ phía sau: “Ngay cả khi những chuyện đó sẽ không xảy ra một lần nữa trong tương lai, liệu chúng ta có khả năng làm lại lần nữa không?”

Đôi chân đang đi giày cao gót của Vân Khê dừng lại khi nghe được những lời này.

“Sở Mặc.” Cô quay lưng về phía Sở Mặc, cũng như Sở Mặc đang quay lưng về phía cô: “Chuyện này, đã qua bảy năm rồi.”

“Bảy năm, đủ lâu rồi.”

Nói xong, cô bước trên đôi giày cao gót, rời khỏi đó.

Lại không ngờ rằng.

Cơ thể cô được ôm chặt bằng một vòng tay ấm áp.

Lưng cô áp vào ngực cậu, cả người cô trở tay không kịp, cúi đầu xuống liền nhìn thấy nhiều hơn một đôi tay đang đặt bên hông mình.

Rắn chắc, mạnh mẽ.

“Em đừng đi, Hứa Vân Khê.” Phía sau truyền đến một giọng nói khàn khàn lại như sắp rạn nứt, cả người cô bị giữ chặt, khoảng cách giữa hai người bọn họ không có một kẽ hở nào.

Cậu sợ rằng cô sẽ biến mất trong giây tiếp theo.

Giọng nói của cậu khàn đặc, hơi thở ấm áp phả trên cổ và vai cô. Cách lớp áo sơ mi mỏng, cô còn có thể cảm nhận được nhịp đập con tim cậu.

“Hứa Vân Khê, anh muốn bắt đầu lại với em.” Cậu phớt lờ tâm trạng tức giận muốn đánh mình của cô, nói ở bên tai cô: “Mấy năm qua, anh một chút cũng không thấy vui vẻ.”

Trong lòng Vân Khê hơi trùng xuống.

Mà cậu dường như bắt được mấu chốt.

Cậu muốn giải phóng áp lực và cảm xúc tích tụ trong cơ thể trong nhiều năm qua.

“Hứa Vân Khê, đồ ăn nước Mỹ thật sự rất khó ăn, chỉ có hamburger và khoai tây chiên. Khi anh vừa mới đến đó, anh làm việc và nghỉ ngơi bất thường, hơn nữa lại còn anh uống rượu quá độ. Anh đã trở thành một thằng to béo, mập mạp…” Cậu nói như có như không bên tai cô, trong hơi thở còn mang theo sự uể oải: “Anh đã mất một thời gian dài để giảm câm. Sau đó, anh cũng hiểu được, lý do tại sao từ trước đến nay em luôn khắc chế bản thân như vậy…”

“Bởi vì giảm cân thật sự rất khổ sở, nó giống như nỗi khổ khi cố gắng không nhớ đến em vào ban đêm. Nó đau đớn giống như khi em vừa nói lời chia tay, anh đần độn chìm trong cơn mộng mà cứ gọi tên em. Nó đau đớn giống cái lần anh bị bệnh sắp chết, anh cảm nhận được sự xuất hiện của em ở bên cạnh anh, nhưng anh lại không thể chạm được vào em…” Giọng nói trầm thấp của cậu vang lên, kể về quá khứ mà cô không biết.

“Không, không thể chạm được vào em còn thống khổ hơn cả việc giảm béo.” Cậu ôm cô rất lâu, suy nghĩ trong lòng càng dâng trào cuồn cuộn: “Anh cho rằng mình sẽ thật sự chết vì bệnh. Cả người phát sốt, nóng bỏng, anh thật sự mơ thấy em xuất hiện bên cạnh anh.” Cậu cười khổ, nói: “Khi đó, lúc em vừa nói chia tay với anh, anh tỉnh lại liền cảm thấy mình đúng là một thằng ngốc, sao em có thể đến đây chứ.” Cậu lẩm bẩm: “Đúng vậy, sao em có thể đến chứ…”

Nhưng rõ ràng ảo giác đó rất chân thật, làm cậu cảm thấy ngây ngất.

Trong những năm qua, nỗi đau mất đi cô giống như con giòi đục khoét vào xương tủy cậu, bò trên cơ thể cậu khiến người cậu râm ran ngứa ngáy, thậm chỉ ngay cả một hơi thở đơn giản cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.

Nó giống như chiếc tất đi ngược, giống như ngồi trên tàu điện ngầm mà đi ngược hướng, giống như rõ ràng bị chèn ép nhưng lại phát hiện mình đã bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng.

“Sở Mặc…” Cô khó khăn mở miệng, giọng cô trở nên nghẹn ngào: “Đừng buồn…” Nước mắt không thể kìm được mà chảy xuống khỏi khóe mắt. Chỉ cần cô nghĩ về nó, cô cảm thấy đau khắp thân mình, còn đau đớn hơn cả khớp xương mắt cá chân nhói lên vào những ngày mưa dầm, cô phải cắn răng mà chịu đựng nó.

Cậu vùi đầu vào cổ và vai cô, cô hoàn toàn không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cậu, chỉ có thể cảm nhận được vai áo có chút ẩm ướt: “Hứa Vân Khê, em đừng đi…”

“Anh thật sự không chống đỡ được nữa, những ngày mà không có em…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi