BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Cô tên là Lý Tang Du đúng không?”
“Đúng vậy!”
“Vậy thì không nhầm đâu.


Một cây bút được đưa vào tay cô, cô nhìn thoáng qua trên biên lai đúng là tên của cô, nhưng chỗ ký tên lại trống không.

“Ai gửi cho tôi vậy?”
“Không biết, mau ký đi, ta còn phải đến nhà tiếp theo.


“Ồ, cám ơn!” Lý Tang Du ký tên mình.

Mười lăm cái hộp yên lặng nằm trên bàn, Lý Tang Du ngẩn người nhìn chúng.



Lý Tang Du yên lặng đếm số người trong nhóm của cô, ngoại trừ cô ra, không nhiều không ít vừa vặn đúng mười lăm người.

Lý Tang Du hiểu được ý tứ của Thời Nhiên Phong, yếu ớt nói: “Những thứ này đều là tặng cho các cô.


“Tất cả đều là tặng cho chúng ta?”
“Ừm!”
“Thật sao?”
“Ừm!”
Đột nhiên, phòng dữ liệu phát ra những tiếng cười vui vẻ.

“Vậy chúng tôi cũng không khách khí đâu.



“Các cô tự mình lấy đi.

” Lý Tang Du cũng cảm thấy choáng váng.

Hiện tại cô cũng chỉ có thể nhận mười lăm chiếc váy này.

Mỗi người nhận được một chiếc váy, vui vẻ thử, mặc chúng, thảo luận, đánh giá lẫn nhau.

Lý Tang Du lẳng lặng nhìn các cô, trong đầu lại đang suy nghĩ nên cảm ơn như thế nào.

“Trưởng nhóm, giọng nói của bạn thân cô thật dễ nghe.


Lý Tang Du lúng túng cười cười: “Cô nghe thấy à?”
“Đúng vậy, rất có từ tính, giọng nói dễ nghe như vậy, nhất định người cũng rất ưa nhìn, đúng không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi