Thuận theo con người thật của mình, anh đi đến cạnh giường và nhẹ nhàng nằm lên.
Từng đợt hương sữa tắm mát mẻ khoan khoái tỏa ra từ trên người Lý Tang Du khiến lòng anh càng thêm nhộn nhạo.
Anh là một người đàn ông bình thường, rất bình thường!
Tiếp theo là một việc bình thường của một người đàn ông và một người phụ nữ…
“…A!” Lý Tang Du vô thức há miệng ra.
Trong hai năm kết hôn và trong chuyện sinh hoạt vợ chồng từ trước đến nay, anh cũng sắp làm ba rồi nhưng đây mới là lần thứ hai hôn cô, không ngờ còn là sau khi cô say.
Lần đầu là trong phòng làm việc của anh.
Vì cô cả đêm không về, anh giận dữ trước việc làm của cô nên đã hôn những nụ hôn trừng phạt men theo cổ cô.
Nhưng hôn kiểu đó thì chẳng có cảm giác tốt đẹp gì cả, lại còn ngắn ngủi và chẳng thú vị gì.
Tối nay, chẳng biết chỗ nào có vấn đề mà anh lại cảm thấy mọi cảm giác đều khác.
Môi cô rất ngọt, anh muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa… Nụ hôn dịu dàng dần biến thành cưỡng ép.
Trong mơ Lý Tang Du nhíu mày, cô không thích cảm giác này, cô muốn tránh đi nhưng không có chỗ để né tránh.
Lục Huyền Lâm dần dần đè lên trên người cô.
Lý Tang Du khó chịu trở mình: “Đừng mà…”
“…Huyền Lâm…” Lý Tang Du vẫn đang nửa ngủ nửa mê nhưng hàng lông mày xinh đẹp đang nhíu chặt, hai tay mềm mại không có sức lực đẩy đồ nặng trên người cô ra.
Cô muốn ngủ.
Ý thức cô đã hơi tỉnh táo, tuy vẫn không mở mắt như trước nhưng cô có thể ngửi được mùi vị quen thuộc đó.
Trừ Lục Huyền Lâm thì sẽ không có ai có mùi này nữa.
Cô đang mơ sao?
Cuối cùng, cô không còn cảm giác…
Khi tất cả trở lại bình thường, sắc mặt Lục Huyền Lâm đầy thỏa mãn.
“Sau này không được uống rượu nữa!” Anh không thể chịu đựng nổi việc cô uống say xong thì bị người đàn ông khác chạm vào, ngay cả nhìn thôi cũng không thể chịu nổi.
Sau khi nằm xuống ở bên cạnh cô thì ôm cô vào lòng.
Làm vợ chồng lâu thế rồi nhưng đây là lần đầu tiên ôm cô ngủ.
Hình như hôm nay có nhiều lần đầu tiên quá.
Lần đầu tiên thấy cô trông như thiếu nữ, lần đầu tiên thấy cô uống say và nôn ọe lên người anh, lần đầu tiên…
Lục Huyền Lâm nghĩ rồi dần chìm vào giấc ngủ…
Tối nay mệt quá!
.
.
Hôm sau.
Lục Huyền Lâm đã tạo thành thói quen làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ nên anh có mặt ở bàn ăn rất đúng giờ, đồ ăn trên bàn cũng là bữa sáng với hương vị mà anh đã quen thuộc.
“Cậu chủ, hôm nay khẩu vị của cậu rất tốt.” Nhìn Lục Huyền Lâm ăn xong bữa sáng trên đĩa, trên môi dì Vương nở một nụ cười hiếm có.
Chỉ khi ở trước mặt Lục Huyền Lâm thì bà ta mới cười, chứ bình thường luôn trưng ra gương mặt nghiêm túc.