BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 135


Lục Huyền Lâm ném cô vào trong xe, ‘bịch’ một tiếng khóa cửa xe lại.


“Lý Tang Du, lá gan của cô không nhỏ nhỉ, tưởng rằng nói muốn ly hôn với ba cô là tôi sẽ đồng ý sao?”


Nói cho cùng là anh thật sự sợ Lý Tang Du sẽ lầm đường lạc lối học cái gì mà kỹ thuật quyến rũ với người ta, nên muộn như vậy rồi vẫn đi tìm cô. Lấy tính cách của cô, không có gì là không làm được.


“Anh vẫn luôn không đồng ý, chẳng phải là vì trả thù tôi sao? Lục Huyền Lâm!”


“Đúng, chính là vì trả thù cô, đến giờ vẫn chưa tìm được Lý Uyển Khanh, cô hại tôi thảm như vậy, bây giờ muốn đá tôi để đi tìm hạnh phúc của mình sao, Lý Tang Du, cô vẫn còn ngây thơ lắm.”


Không phải anh không biết chuyện lúc trước của Lý Tang Du và Lâm Bách Thần. Sau khi Lý Uyển Khanh xảy ra chuyện, tiệc cưới đã chuẩn bị cũng trống không, nếu lúc ấy Lý Tang Du đồng ý gả cho anh, anh không chút do dự đồng ý, không vì cái gì khác, mà là vì không để Lý Tang Du được sống tốt.


Cục diện bây giờ chính là cục diện mà lúc trước anh muốn.


Lý Tang Du muốn thay đổi cục diện này, anh không cho phép.


“Không có sự đồng ý của Lục Huyền Lâm tôi, Lý Tang Du cô cũng chỉ có thể là mợ chủ của nhà họ Lục.” Lời nói của Lục Huyền Lâm không nặng không nhẹ, lại vô cùng lạnh lẽo.


Nhiệt độ trong xe bất chợt giảm xuống mấy độ.


Ở bên anh lâu như vậy, khi anh thật sự đưa ra quyết định thì sẽ không thay đổi, trái lại cũng không phải là nổi giận, mà là lạnh, lạnh đến thấu xương.


“Được rồi!” Lý Tang Du thỏa hiệp.


Ngay từ khi bắt đầu, cuộc hôn nhân này đã là không có tình yêu chỉ có thù hận, chuyện cho đến nước này, cô không có sức thay đổi, cũng không cách nào thay đổi. So với không ngừng ầm ĩ khiến tất cả mọi người mỏi mệt, không bằng sắp xếp ổn thỏa để mọi người sống thoải mái hơn chút.


Giày vò dằn vặt trong khoảng thời gian này đã khiến cô chồng chất vết thương.


Không còn sức lực để đấu tranh nữa.


Vì vậy, cô lựa chọn thỏa hiệp.


Thái độ chịu thua của Lý Tang Du khiến Lục Huyền Lâm lộ ra chút vui vẻ, hơi lạnh tỏa ra từ trên người anh cũng dần thu lại.


“Ngoan ngoãn làm mợ chủ của cô, còn gây rắc rối cho tôi, tôi sẽ ra tay với Lý Thị.” Lục Huyền Lâm đưa ra tối hậu thư.


Lý Tang Du không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe.


Cô sẽ không coi nhẹ uy hiếp của Lục Huyền Lâm, anh là một người nói được làm được.


Suy nghĩ kỹ càng, hôn nhân của cô là một vực sâu tăm tối không đáy, nếu thật sự muốn ly hôn, dựa vào tai tiếng bê bối bây giờ của cô, không thể nghi ngờ cuộc sống sau này chính là một cái vực sâu không đáy khác, vậy chẳng khác nào nhảy từ vực sâu này sang vực sâu khác, về bản chất không có gì thay đổi.


Vậy cô cần gì phải đổi qua đổi lại?


Sau khi nghĩ thông suốt, cô chợt cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, bây giờ chỉ muốn có một chiếc giường có thể cho cô nằm xuống, dù đó là một chiếc giường biết ăn thịt người, cô cũng không để ý.





Trải qua lần ầm ĩ ly hôn, cuối cùng, dường như cuộc sống lại trở về như lúc trước.


Lý Tang Du bắt đầu tiếp tục cuộc sống mỗi ngày đi làm tan làm, khác biệt duy nhất chính là, lần này cô không còn là trưởng nhóm của phòng tài liệu, mà bị giáng chức trở thành nhân viên bình thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi