BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 143


Lục Huyền Lâm anh là một người sẽ vì lợi ích mà bán người phụ nữ của mình ư?


Đương nhiên là không!


Trong lúc Quách Sướng vẫn đang tính toán, Lục Huyền Lâm đã có kế hoạch.


“Anh cũng biết tên cô ấy rồi?” Lục Huyền Lâm dù gấp vẫn ung dung hỏi.


“Tên gì?” Quách Sướng ngay từ đầu đã hỏi tên mỹ nhân này, nhưng không ai nói.


“Lý Tang Du!”


“Cái gì?” Quách Sướng lộ vẻ kinh ngạc: “Cô ấy chính là người thứ ba trong lời đồn?”


Lục Huyền Lâm cười cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.


Nhìn Lý Tang Du, trong ánh mắt Quách Sướng lộ vẻ phức tạp không rõ.


Không hề biết tình hình bên này của Lý Tang Du, Triệu Nguyệt Sương khó chịu trước ánh mắt của Quách Sướng: “Có người ở bên phía tổng giám đốc cứ luôn nhìn qua phía bên đây của chúng ta.”


“Đó là tổng giám đốc đang nhìn Tang Du.”


Dạo này mấy người trong bộ phận dữ liệu rất thích xem ánh mắt của Lục Huyền Lâm, tiêu điểm ánh nhìn của tổng giám đốc, gán lên người Lý Tang Du, tự xác nhận trong suy nghĩ của mình.


Đối với những người thích suy diễn dính chuyện của Lục Huyền Lâm lên người cô, Lý Tang Du đã quen im lặng.


Giải thích có tác dụng không?


Sẽ chỉ càng tô càng đen.


Lý Tang Du trong lúc ăn cơm vô tình ngẩng đầu, trùng hợp va phải ánh mắt Lục Huyền Lâm, lập tức cảm giác như có hai con dao nhỏ đang đâm thẳng vào người cô.


Cô vội vàng dời mắt, nghĩ thầm: Nhìn gì đó, tôi cũng đâu phải là bia ngắm.


Nhưng hai ánh mắt kia vẫn luôn bao vây người cô, khiến cô rất không thoải mái, vội vàng ăn cho xong rồi rời khỏi nhà ăn.


Quay lại bộ phận tài liệu, một làn sóng nhiệm vụ do Trương Ngọc sắp xếp lũ lượt kéo đến.


Vẫn là một chồng tài liệu cao như núi cần sửa lại.


Để hoàn thành một cách trơn tru, hôm nay tất cả mọi người trong bộ phận tài liệu đều phải tăng ca, không một ai thoát được.


Kế hoạch tan ca sớm vào buổi chiều của Lý Tang Du cũng tan thành mây khói.


Dù cô có là người sắt cũng không chịu được mấy ngày liên tiếp làm việc cực nhọc, buổi chiều cô liên tục ngủ gật.


Trong tiếng gõ chữ lạch cạch liên hồi, bỗng xuất hiện một âm thanh khác lạ.


Tiếng giày cao gót “cộp cộp cộp” từ xa đến gần cửa phòng bộ phận tài liệu.


Tất cả mọi người nhìn về phía cửa phòng bị đẩy ra.


Elise đi tới, hắng giọng nói: “Lý Tang Du, tổng giám đốc tìm cô.” Cô cất cao giọng như vậy là muốn để Trương Ngọc cũng nghe thấy.


Lý Tang Du bị gọi tên thì ngẩng đầu, không hiểu nổi mà nhìn Elise. Ở công ty, Lục Huyền Lâm rất ít khi tìm cô, vừa tìm là biết không có chuyện tốt lành gì.


“Tôi còn có việc phải làm.” Cô đáp lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi