BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 145


Trong lúc rung lắc, cô mơ hồ nhìn thấy gương mặt cửa Lục Huyền Lâm, chỉ là trên mặt anh nở nụ cười kì lạ, nụ cười không ngừng mở rộng, cuối cùng biến thành một nụ cười khủng bố.


Lý Tang Du hét lên một tiếng kinh hoàng, từ trong mơ tỉnh dậy, xe cũng vừa ngừng lại.


“Cô Lý, mời xuống xe.” Tài xế lễ độ nói.


Sau khi Lý Tang Du xuống xe đi theo tài xế. Cả đoạn đường này đều rất bí ẩn, nhớ lại nụ cười khủng bố của Lục Huyền Lâm trong mơ, trong lòng cô không khỏi hơi hoảng hốt.


“Tôi là A Minh.” Tài xế đi trước bắt đầu giới thiệu: “Là một thư ký khác của ông chủ, chỉ là rất ít khi xuất hiện trong công ty, cho nên người nhận ra tôi cũng không nhiều.”


Thảo nào nhìn không giống người chuyên lái xe.


Trong lúc nói chuyện, bảy quẹo tám rẽ thì tới được một phòng bao.


A Minh đẩy cửa ra, dẫn cô vào trong.


Phòng bao này rất rộng, nội thất cũng rất sang trọng, có một đám người đang ngồi ở trong, đúng là những người bàn chuyện hợp tác trong nhà ăn.


Lục Huyền Lâm ngồi đó, hai tay khoanh trước ngực, thấy cô bước vào, nhíu mày lại, nhưng nét mặt không đổi.


Lý Tang Du đứng giữa phòng, bị mọi người nhìn chằm chằm, như con khỉ bị người ta vây xem.


Cô nhìn Lục Huyền Lâm.


Có ý gì? Gọi cô đến lại không nói lời nào?


Muốn xem cô là con khỉ thật à?


“Cô Lý?” Người nói là một người đàn ông da rất trắng.


“Tôi là Lý Tang Du.”


Người đàn ông trắng trẻo đứng lên, đi về phía cô: “Rất hân hạnh được làm quen với cô, tôi là Quách Sướng.”


Lý Tang Du lễ độ gật đầu đáp lại.


Có thể ngồi cùng một chỗ với Lục Huyền Lâm, không giàu thì cũng sang, nhưng cô không muốn trèo cao.


“Không biết hôm nay tìm tôi có chuyện gì?” Lý Tang Du nói xong nhìn Lục Huyền Lâm.


Lục Huyền Lâm từ đầu tới cuối không nói câu nào.


“Cũng không có gì, chỉ là muốn làm quen với cô một chút.” Quách Sướng cười vô hại.


Không có việc gì lại đưa cô đi một đường xa xôi đến đây, chỉ để giới thiệu làm quen?


Lý Tang Du lập tức khó chịu trong lòng: “Nếu không có việc gì thì tôi quay về công ty đây.”


Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cảm giác không chỉ là khó chịu bình thường, mà là rất khó chịu.


Đúng lúc cô quay đi, một tiếng cười khúc khích vang lên từ trong đám người.


“Không phải chỉ là một con *ĩ vì tiền cái gì cũng dám bán sao, mẹ nó, còn giả bộ thanh cao gì chứ.”


Bóng dáng Lý Tang Du hơi ngừng lại một chút, sau đó điềm tĩnh như không có gì, nhấc chân đi về phía cửa.


“Tôi trả tiền để cô cởi đồ, muốn bao nhiêu thì đưa ra cái giá đi.”


Lý Tang Du bước hai bước, ngừng lại, xoay người nhìn người đang nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi