BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 184


Anh biết những người trong video, nhân viên phòng tài liệu.


“Tôi hàng đêm thác loạn?” Lục Huyền Lâm vừa nói vừa tới gần Lý Tang Du.


“Đâu có, Tổng Giám đốc kia của chúng ta chung tình như keo sơn, giữ mình trong sạch!” Lý Tang Du còn chưa nói xong thì sắc mặt của Lục Huyền Lâm càng xám xịt hơn.


Anh chung tình như keo sơn, Lý Uyển Khanh mất tích lâu như vậy, anh còn muốn giữ mình trong sạch… Anh và người phụ nữ khác giả vờ ở trước mặt cô chỉ vì muốn chọc tức cô mà thôi, đến bây giờ anh cũng không biết người phụ nữ kia tên là gì.


“Cô nghi ngờ kỹ thuật của tôi?”


“Không, không có.” Lý Tang Du lập tức lắc đầu.


Lục Huyền Lâm cúi đầu xuống, khi mặt anh cách mặt của cô không phẩy không một centimet thì đưa tay nắm cằm của tôi: “Bây giờ tôi có thể giải đáp nghi ngờ của cô.”


Lý Tang Du nghiêng người tránh khỏi anh, đứng lên từ ghế dựa: “Tôi biết kỹ thuật của Tổng Giám đốc Lục đứng đầu.”


Đây là tiếng lòng của cô, mỗi lần cô không trốn được, cũng không thể trốn, cuối cùng lại rơi vào tay giặc.


“Cô cũng không hài lòng với độ bền của tôi?” Lục Huyền Lâm kéo cà vạt, bắt đầu cởi nút áo sơ mi.


Ống kính của điện thoại bị ném lên giường lại trùng hợp quay được, Triệu Nguyệt Sương bên kia nhìn thấy rõ ràng.


Triệu Nguyệt Sương che miệng mình, không dám lên tiếng, mở to hai mắt nhìn cảnh này.


Mặt khác những cô gái nhiều chuyện đã giải tán thấy Triệu Nguyệt Sương vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, gương mặt ửng đỏ, hai mắt đầy tình xuân, cả đám tò mò nhìn thoáng qua, sau đó không ai dời mắt được.


Tổng Giám đốc muốn cởi!


Mau cởi đi!


Mau cởi!


Trong lòng hò hét, nhưng không dám lên tiếng, sợ Tổng Giám đốc phát hiện.


“Anh, anh muốn làm gì?” Lục Huyền Lâm ép Lý Tang Du lùi lại phía sau từng bước một, lúc này cô mới cảm giác không đúng lắm: “Tôi là bệnh nhân, anh đừng làm bậy.”


“Bệnh nhân? Một bệnh nhân lại ăn thứ rác rưởi kia cả ngày sao? Cô nhìn cô đi, hình như mập hơn nhỉ?”


Lục Huyền Lâm nói xong, những cô gái tò mò bên kia suýt nữa rớt cằm.


Đóng kịch à?


Đây không phải là chuyện quan trọng, quan trọng là cởi! Cởi! Cởi!


Nhưng đối với Lý Tang Du mà nói, cô coi trọng chuyện mập hơn.


Cô dùng tay sờ cằm, mặt và eo.


Hình như mập hơn lúc trước…


Không phải bị bệnh phải gầy đi ư? Sao cô lại mập lên?


Từ nhỏ đến lớn trên người cô không có thịt thừa nên vẫn luôn cho rằng thể chất của mình ăn nhiều cũng không mập, không ngờ lúc này cô lại mập lên.


Trên mặt cô viết đầy hai chữ hối hận.


“Ai bảo cô ăn đồ ăn rác rưởi chứ? Cô nhìn dáng vẻ của mình đi, giống như quả bóng tròn vậy.”


“Phụt!” Điện thoại truyền đến tiếng cười của Triệu Nguyệt Sương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi