CHƯƠNG 190
Mẹ Lục nói nấu cơm cho cô, Lục Huyền Lâm thật sự xuống bếp nấu cơm. Từ khi nào mà anh nghe lời như vậy chứ? Ở nhà họ Lục, Lục Huyền Lâm nổi tiếng là ngang ngược.
Chẳng lẽ ông cụ lại hạ lệnh chết?
Lý Tang Du không cho là mình có năng lực lớn đến mức để ông cụ coi trọng cô như vậy.
Khả năng duy nhất là muốn cô có con.
Nghĩ đi nghĩ lại, đúng như mẹ Lục nói, ly hôn rồi thì người phụ nữ nào không thể sinh đây? Sao nhất định phải muốn Lý Tang Du cô sinh con chứ?
Cho nên toàn bộ sự việc đều khiến Lý Tang Du nghĩ không ra.
Lý Tang Du không nghĩ ra nên dứt khoát không nghĩ nữa, cô đi vào phòng bếp: “Tôi tưởng anh chỉ biết làm mì phương Tây, không ngờ còn có thể nấu cơm đấy?”
Lục Huyền Lâm chỉ chỉ công thức nấu ăn thật dày ở một bên: “Chưa từng nghe nói vừa học vừa làm sao?”
“Anh còn có năng lực này à?” Lý Tang Du không phải chưa từng học qua, nhưng chính là không có thiên phú, rõ ràng cách làm rất đơn giản nhưng đến tay cô lại trở nên vô cùng khó khăn.
“Có hay không thì thử rồi sẽ biết? Cô đứng đây làm gì, đi ra ngoài đi, đừng quấy rầy tôi làm việc.” Nói xong, Lục Huyền Lâm cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên.
Lý Tang Du bị đuổi ra, cô ngồi trên ghế ở quầy rượu kiểu mở bên ngoài phòng bếp, hai tay chống cằm nhìn người bận rộn trong phòng bếp.
Bây giờ cô ấy giống như một người phụ nữ hạnh phúc chờ đợi chồng nấu một bữa ăn ngon cho mình.
Không còn người giúp việc nữa, cả căn phòng đều trở nên yên tĩnh.
Nơi duy nhất phát ra tiếng động chính là tiếng bát đĩa muôi đũa thỉnh thoảng phát ra từ trong bếp.
Lý Tang Du chống cằm, ánh mắt chuyển tới chuyển đi theo bóng người trong bếp.
Dáng người Lục Huyền Lâm cao lớn cân đối, da màu lúa mạch, gò má góc cạnh rõ ràng, ngoại hình như thế, ngũ quan như thế, lại đi cùng với khí phách bẩm sinh và gia thế tài phiệt, có nói là người đàn ông kim cương cũng không ngoa chút nào.
Lý Tang Du không hiểu tại sao người trong ngành lại rất thích lấy anh ra so sánh với Thái Vũ Hàng.
Thái Vũ Hàng không cao lớn như Lục Huyền Lâm, thuộc kiểu cao gầy, da cũng là màu lúa mạch, ngũ quan cũng rất tuấn tú, nhưng trên người anh ta không có khí phách thu hút người khác mà lại có vẻ dịu dàng nhu hòa như mang theo ánh mặt trời. Đương nhiên, ánh mặt trời của Thái Vũ Hàng là để cho người hâm mộ thấy, Lý Tang Du từng nhìn thấy dáng vẻ tàn nhẫn độc ác của anh ta.
Nếu so ra thì ở trong lòng Lý Tang Du, Thái Vũ Hàng hơi kém hơn một chút.
Trong phòng bếp, Lục Huyền Lâm vừa thao tác vừa xem công thức, tư thế và động tác tính ra cũng đâu ra đấy. Lúc này trông anh rất giống một người đàn ông tốt của gia đình.
Lục Huyền Lâm là một người nhiều mặt, ở những trường hợp khác nhau anh sẽ bày ra những bộ mặt khác nhau. Giống như bây giờ, lúc anh nghiêm túc tập trung làm một việc gì đó thì trông cực kỳ hấp dẫn.
Lý Tang Du đột nhiên phát hiện mình bị dáng vẻ tập trung làm việc của anh hấp dẫn.
Nếu như không có Lý Uyển Khanh, hai người họ có lẽ có thể chung sống hòa thuận vui vẻ.
Cây gai này, cô sẽ không bao giờ nhổ đi được.
Đầu óc nghĩ ngợi linh tinh một lúc, mùi thơm thức ăn đã truyền tới.
“Đây là gà cung đình.” Lục Huyền Lâm đặt một đĩa đồ ăn màu sắc đẹp đẽ xuống trước mặt Lý Tang Du: “Nếm thử xem mùi vị thế nào?”