BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 260

Lý Tang Du có ngốc cỡ nào cũng có thể nghe ra hàm ý trong câu nói này, liếc trộm bàn làm việc của anh, trên bàn không có báo chí.

Cô không thể xác định được anh đã biết được bao nhiêu.

“Tôi với anh ta, kỹ thuật của ai lợi hại hơn?”

Lý Tang Du không có cách nào trả lời câu hỏi này, bởi vì cô hoàn toàn không biết, chỉ có thể như cũ nhìn mũi giày mình.

“Bốp!”

Lục Huyền Lâm đập bàn một cái thật mạnh, đứng dậy: “Trả lời!”

Tiếng đạp bàn này khiến Lý Tang Du sợ đến mức cả người run lên, nâng mắt nhìn anh: “Trả lờ như thế nào? Anh dạy tôi đi?”

“Lý Tang Du!” Lục Huyền Lâm bước ra khỏi bàn, một tay nắm lấy cằm của cô: “Đến bây giờ mà cô vẫn còn chơi tôi? Bình thường miệng lưỡi sắc bén cũng thôi đi, hôm này dùng không đúng chỗ rồi.”

Mùi rượu trên người anh xông thẳng vào mũi Lý Tang Du, nhìn hai mắt như muốn bốc cháy của anh, cô ngược lại bình tĩnh: “Rốt cuộc là anh muốn hỏi cái gì?”

“Trả lời câu hỏi vừa nãy.”

“Tôi không có lên giường với anh ta, làm sao biết được anh ta có lợi hại hay không?” Cằm bị nắm chặt, Lý Tang Du chỉ có thể từ kẽ răng phun ra những lời này.

“Không có lên giường với anh ta? Đến bây giờ vẫn còn ngụy biện à!” Lục Huyền Lâm buông cằm cô ra, túm lấy tóc cô, ấn đầu cô xuống bà: “Nhìn kĩ xem đây là cái gì?”

Trên bàn có rất nhiều ảnh chụp, tất cả đều là ảnh chụp của cô với Thái Vũ Hàng vào hôm qua, có cảnh cô bị hôn trên mặt đất, cũng có ở trên xe, cho dù là góc độ hay là biểu cảm, đều được chụp rất có trình độ.

Trên ảnh chụp cô có vẻ mặt hưởng thụ, mỗi góc độ đều mang theo sự ái muội vừa phải, không cần người khác nói cái gì, chỉ cần dựa vào kỹ thuật chụp của những tấm ảnh này cũng đủ làm cho người khác không chút nghi ngờ cho rằng cô và anh ta có gì đó.

“Haha, không ngờ tôi lại ăn ảnh như vậy.” Lý Tang Du tự cười nhạo bản thân.

“Đây là câu mà cô trả lời câu hỏi của tôi?”

Lý Tang Du mãnh liệt gạt tay anh ra, hét lớn: “Tôi không cần phải trả lời anh, bởi vì tôi không có làm gì hết.”

“Các người hôn môi trước mặt cống chúng, cô còn ở trên xe cởi quần áo, còn nói gì mà không làm chứ?”

“Vậy thì làm sao?” Lý Tang Du nhìn thẳng vào những tấm ảnh trên bàn: “Nếu đã chụp được rõ ràng như vậy, chúng tôi đã làm gì tại sao không chụp đi?”

“…” Lục Huyền Lâm nhìn cô không nói nên lời, anh cũng muốn biết, nhưng ảnh chụp chỉ có từng này.

“Là không có chụp chứ gì?” Bây giờ Lý Tang Du không đếm xỉa gì nữa rồi: “Tôi với người ta hôn môi thì làm sao? Dù sao tôi cũng sạch sẽ hơn anh, không nói gì xa xôi, chính là nói cái phòng làm việc này, trên cái bàn này, trên sofa, chỗ nào mà không có dấu vết của anh với người phụ nữ khác chứ? Anh có tư cách gì mà hỏi tôi?”

Lục Huyền Lâm híp mắt, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm.

“Biết tại sao tối qua tối lại chật vật như vậy không? Tại sao phải cởi quần áo trên xe không? Bởi vì cái này!” Lý Tang Du kéo cổ áo, lộ ra những vết thương loang lổ: “Tôi bị người ta bắt cóc, là Thái Vũ Hàng cứu tôi, bọn bắt cóc vì báo thù mà dùng xe đâm anh ta, lúc đó tôi còn tưởng là anh ta chết rồi… cũng may là anh ta không sao. Tôi nói cho anh biết chân tướng, lúc đó bọn tôi ở trên xe, là vì bôi thuốc cho nhau.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi