BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

Chương 271

“Vậy cô ấy…”

Lục Huyền Lâm còn chưa dứt lời, nhân viên y tế trên xe cứu thương đã hỏi: “Ai là người nhà bệnh nhân? Mau lên xe đi.”

“Tôi là chồng cô ấy.” Lục Huyền Lâm không hề suy nghĩ trả lời, chỉ là chữ chồng này làm cho anh cảm thấy rất xa lạ.

Cùng lúc đó, những lời này cũng làm cho Vu Thiến khó chịu giống như có một cái gai đâm vào vào tim.

Sự ghen tị của cô ta đối với Lý Tang Du luôn luôn tồn tại, cho dù biết rõ quan hệ vợ chồng bọn họ không tốt, nhưng cô một tờ giấy chứng nhận kết hôn thì anh chính là chồng của Lý Tang Du, mà Lý Tang Du cũng là vợ của anh, với mối quan hệ này thì Vu Thiến cô tô hoàn toàn là người dưng.

Tại sao cô ta lại gọi Lục Huyền Lâm tới đây chứ?

Vu Thiến hối hận.

“Tên gì?”

“Lục Huyền Lâm.”

“Đây là tên của bệnh nhân à?”

“Không phải, cô ấy tên là Lý Tang Du.”

“Bao nhiêu tuổi?”

“Chắc là hai mươi bốn tuổi rồi.”

“Chắc là? Chính xác là bao nhiêu tuổi? Anh nói rõ ràng đi.”

“Hỏi nhiều như vậy làm gì chứ, nhanh chóng cứu người quan trọng hơn.” Lục Huyền Lâm bị hỏi rất phiền lòng, anh cũng không biết nhiều lắm về tư liệu của Lý Tang Du

“Là anh cứu người hay là chúng tôi cứu người? Không hỏi rõ ràng làm sao cứu đây? Anh có phải là chồng của bệnh nhân không? Tại sao ngay cả tuổi tác cũng không biết chứ?” Nhân viên y tế cũng sốt ruột, liên tiếp chất vấn.

“Chính là hai mươi bốn tuổi.” Lục Huyền Lâm dựa trên tuổi tác của Lý Tang Du vào năm kết hôn để tính toán.

“Ngày tháng sinh là ngày nào?”

“Quên rồi.”

“Nhóm máu gì?”

“Không biết!” Cho tới bây giờ Lục Huyền Lâm cũng không biết nhóm máu của Lý Tang Du.

Sự kiên nhẫn của các nhân viên y tế cuối cùng đã bùng nổ: “Làm thế nào mà anh lại là chồng của bệnh nhân vậy? Hỏi gì cũng không biết, anh còn muốn cứu người không đây?”

“Chuyện của chúng tôi liên quan gì đến cô hả?” Lục Huyền Lâm cũng nổi giận, liên tiếp không trả lời được vấn đề này làm cho anh rất mất mặt.

“Anh đừng đi theo, đi theo cũng vô dụng thôi.” Nhân viên y tế nói xong thì “cạch” một tiếng đóng cửa sau của xe lại.

Nhìn xe cứu thương kêu inh ỏi rời đi, Lục Huyền Lâm chỉ có thể im lặng đứng nhìn.

Điều này ngược lại làm cho trong lòng Vu Thiến rất vui vẻ, nhưng vẫn phải sĩ diện nói: “Anh…Không đi theo hả?”

Lục Huyền Lâm lạnh lùng nhìn thoáng qua Vu Thiến: “Cô ấy đã nói gì với cô?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi